Chương 14

Ngày hôm sau lão quản đã thay Tư Đồ Vân Sơ phân bổ công việc cho bốn người: "Đại thiếu gia, tiểu nhân đã dựa theo ý ngài phân phó xuống."

"Vất vả cho ngài rồi." Tư Đồ Vân Sơ cho Mộng Dao mang cho ông một chén trà.

Lão quản tiếp nhận uống một hơi: "Thiếu gia quá lời rồi, tiểu nhân tuyệt không vất vả, nếu không còn việc gì khác, tiểu nhân xin phép lui xuống." Mấy ngày này lão bận rộn không thôi.

Tư Đồ Vân Sơ gật gật đầu, bỗng trong đầu lóe lên một mảnh ký ức.

Cao Cơ quốc năm hai mươi lăm, phía Nam - trấn Vĩnh Xương phát sinh thiên tai, hạn hán kéo dài. Cao Hoàng cấp lương thực cứu tế nạn dân, giữa đường lại bị đánh cướp, một số thương nhân ở phụ cận mưu lợi bắt tay với quan huyện nâng giá lương thực bán ra.

Hai tháng sau đó, thôn dân Vĩnh Xương đứng lên chống quan lại, phát động cuộc khởi nghĩa "cướp bóc", Cao Hoàng nghe tin liền phái Tư Đồ Kiệt đem quân đi trấn áp, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Sau trận đàn áp dân ở Vĩnh Xương, thanh danh Tư Đồ tướng quân cũng bị vấy bẩn, dân chúng Cao Cơ nguyền rủa không ngừng.

Mém chút thì quên mất!

"Không ổn, Đường Văn, chúng ta đi tìm phụ thân." Tư Đồ Vân Sơ kéo Đường Văn chạy đi, thực lực hiện giờ của hắn không thể làm gì được, cho nên cuối cùng vẫn phải nhờ sức phụ thân.

Thư phòng.

"Cái gì? Ngươi nói thật?" Tư Đồ Kiệt hỏi lại.

Tư Đồ Vân Sơ gật mạnh: "Lúc trước ở quán trà ven đường gặp được nông dân di cư, họ là thôn dân Ngự Bình trấn Vĩnh Xương, hiện tại đầu tháng tư mà hạn hán đã xảy ra, nếu nhi tử đoán không sai, chừng mấy ngày nữa sẽ có tin mật báo về kinh thành."

"Dù là sự thật, hoàng thượng chắc chắn sẽ tiếp tế lương thực, ngươi không cần bận tâm." Vuốt ve mái tóc hài tử, Tư Đồ Kiệt nói, đứa nhỏ này thật thương người.

Ánh mắt Tư Đồ Vân Sơ nghiêm túc: "Phụ thân nghỉ thử, nếu trong quá trình vận chuyển ngộ nhỡ gặp phải chuyện bất trắc, người dân không có lương thực để ăn, đói khổ, bọn họ hiển nhiên sẽ đứng lên chống lại triều đình."



Tư Đồ Kiệt trầm tư, nháy mắt hiểu được tính toán của hài tử, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng: "Ngươi muốn truân lương?"

Tư Đồ Vân Sơ tiếp lời: "Đúng vậy, hiện tại nếu chúng ta nói ra suy đoán, hoàng đế chắc chắn sẽ không tin, thậm chí còn nảy sinh nghi ngờ. Phụ thân có thể sai người đến Vĩnh Xương điều tra, nếu ta đoán đúng, có lẽ dự phòng trước được, đối với người cũng có chỗ tốt."

"Hảo." Tư Đồ Kiệt cười lớn, ôm lấy ái tử mà xoa nắn, đúng là con trai của ta.

Dự phòng thiên tai không phải là một chuyện đơn giản, trong lịch sử Cao Cơ không ít lần xảy ra chuyện tương tự, Hoàng thất mỗi lần đều để thiên tai xảy ra xong mới ra tay cứu trợ, sau đó lại phát sinh chuyện quan viên ăn chặn tiền trợ giúp thiên tai, hoặc đánh cướp lương thực tiếp tế, cuối cùng vẫn không có biện pháp giải quyết, cơ bản là chẳng có biện pháp dự phòng gì hết, nạn dân nổi loạn cũng là chuyện tất nhiên.

Tư Đồ tướng quân trên người có chiến công hiển hách, hơn nữa nếu có công lao cứu tế thiên tai, về sau ngay cả Hoàng đế muốn xuống tay với ông cũng phải suy đét vài phần.

Tư Đồ Vân Sơ muốn mở một con đường sống cho bọn họ sau này.

…..

Kế hoạch truân lương của Tư Đồ Vân Sơ phân phó đi xuống, mấy người Tự Hoan dù có nghi hoặc nhưng vẫn làm theo.

Tư Đồ Vân Sơ cầm sổ, xem xét số lượng gạo còn tồn trữ trong kho: "Không ổn, gạo vẫn còn rất nhiều."

Mặc dù Tư Đồ tướng quân kinh doanh, nhưng hiện tại… Nếu một lúc trữ số lượng lớn gạo, hoàng đế có thể nghi ngờ họ bí mật nuôi quân, rất phiền phức.

Thấy Tư Đồ Vân Sơ nhíu mày buồn bực, Đường Văn liền giúp hắn xoa xoa thái dương, lãnh đạm nói: "Có thể làm từ thiện."

Từ thiện, Tư Đồ Vân Sơ chợt hiểu ra, cười cười: "Đường Văn thật thông minh."

Đường Văn im lặng không đáp lại.



Tư Đồ Vân Sơ để mấy người trưởng quầy mượn danh nghĩa từ thiện bổ sung kho gạo, quang minh chính đại nhập hàng.

Từ đây cho đến ngày diễn ra sự kiện nạn dân nổi loạn, so với kiếp trước còn cách tận ba tháng, Tư Đồ Vân Sơ nghĩ nghĩ, vạch ra kế hoạch rạch ròi.

Ngày phát cháo miễn phí cho dân nghèo, dân chúng trong thành đã xếp hàng từ sớm, bao gồm dân tị nạn ở vùng phụ cận cũng đến.

"Tạ ơn đại nhân." Một lão nương nhận lấy bánh bao và bát cháo liên tục cảm tạ, mấy người chờ phía sau sốt ruột, mau chóng kêu bà đi đi.

"Đại nhân, nhà ta còn mẹ già con thơ có thể xin ba bát cháo và ba cái màn thầu không?" Nam nhân cao lớn, cơ bắp vạm vỡ, cười sáng lạn mà nói.

"Được a." Tự Hoan không suy nghĩ liền đồng ý, thành thật đưa ra đầy đủ.

"Cũng không sợ bị lừa gạt." Âm thanh tựa tiếu phi tiếu vang lên.

Nghe thấy giọng nói người nọ, Tự Hoan sợ sệt quay đầu, quả nhiên Tư Đồ Vân Sơ và Đường Văn đang ung dung khoanh tay đánh giá hắn: "Đại, Đại thiếu gia."

"Làm gì? Ngươi sợ ta?" Tư Đồ Vân Sơ buồn cười: "Việc phát gạo không xảy ra vấn đề gì chứ?"

"Không có." Tự Hoan lắc đầu trả lời, nghĩ nghĩ lại nói: "Tam hoàng tử kêu ta chuyển lời, bên phía ngài ấy vẫn còn số lượng lớn lương thực, khâm phục hành động trượng nghĩa của thiếu gia, nên muốn góp ít công sức."

Tự Hoan chưa bao giờ nói ra quan hệ giữa hắn và Thiên Lãng, nhưng nếu người họ từ đầu đã đoán ra, dĩ nhiên không cần giấu diếm làm gì.

"Vậy ta phải đích thân tạ ơn Tam hoàng tử rồi." Tư Đồ Vân Sơ cười lạnh, "trượng nghĩa"... Hắn thật muốn nhìn khuôn mặt như giẫm phải phân chó của tên kia khi biết sự thật, mỡ tự dâng đến miệng, hắn nào sẽ chê.

"Được, ta sẽ chuyển lời cho y." Tự Hoan không biết suy nghĩ của người nọ, chỉ mải mê nghĩ đến khuôn mặt vui vẻ của tình nhân khi nghe được tin này.