Hai người cảm tình rất tốt, khi Tô Miên nghe Ngụy Chấn Huy nói anh tính toán về nhà cùng người nhà nói chuyện của bọn họ, sau đó cầu hôn, Tô Miên cho rằng mình rất nhanh liền gả cho anh. Nhưng cô không nghĩ tới, cô không chờ được tin tức Ngụy Chấn Huy muốn cưới cô, lại chờ nhận được tin anh cùng chị họ cô đính hôn, tin tức sắp thành thân.
Này đối Tô Miên mà nói, quả thực chính là sét đánh giữa trời quang!
Nhưng cô cũng không hết hy vọng, cho rằng tin tức nhầm lẫn, muốn Ngụy Chấn Huy chính miệng cùng cô giải thích.
Bất quá, Ngụy Chấn Huy không có bất luận cái giải thích gì, chỉ là lặp lại cùng cô nói rất xin lỗi……
Nhiều năm trôi qua, lại nhớ chuyện đến năm đó, Tô Miên như cũ không nhịn được nước mắt rơi đầy mặt.
Cô hận Ngụy Chấn Huy, hận anh không có nguyên do vứt bỏ mình, nhưng càng hận mình vì giận dỗi, thế nhưng đám cưới trước Ngụy Chấn Huy, gả cho người lúc trước theo đuổi cô Tưởng Nghị.
Trước khi Tô Miên kết hôn, Ngụy Chấn Huy đi tìm cô rất nhiều lần, nhắc nhở cô Tưởng Nghị không phải cái người tốt gì, tâm lý có bệnh, để cô không cần kết hôn cùng hắn, nhưng Tô Miên nơi nào nghe theo.
Tự làm tự chịu, làm Tô Miên trả giá đại giới thảm khốc.
Sau khi kết hôn, Tô Miên mới biết được Tưởng Nghị thật sự có bệnh.
Tưởng Nghị là ‘hồng tam đại’*, con trai độc nhất trong nhà.
*là con cháu đời thứ ba của thế hệ cách mạng đầu tiên.
Người lúc trước nho nhã, vừa đến buổi tối liền hóa thân thành cầm thú, biến đổi pháp tra tấn Tô Miên, đến bây giờ trên người cô còn giữ vết sẹo đó.
Rốt cuộc có một buổi tối, Tưởng Nghị uống say, Tô Miên cũng uống rượu, nương theo men say dùng dao gọt hoa quả gϊếŧ hắn.
“Tô Miên, có người thăm hỏi.” Thanh âm nữ cảnh ngục lạnh băng đánh gãy hồi ức của Tô Miên.
Cô đứng lên đi theo nữ cảnh ngục đi ra ngoài.
Ngồi tù nhiều năm, cô mới vừa vào ngục ba đã tới một lần.
Sau cũng liền không đến gặp cô nữa.
Em trai phạm tội gϊếŧ người bị xử bắn, mẹ kế đau buồn sinh bệnh nặng một hồi liền đi theo.
Ba buồn bực không vui không mấy năm cũng qua đời.
Tô Miên không biết trên đời này, còn có người nhớ rõ nàng.
Chính là Ngụy Chấn Huy đã tới muốn gặp cô vài lần, đều bị cô cự tuyệt, cô đời này người không muốn thấy nhất chính là Ngụy Chấn Huy.
Anh từng bước thăng chức, khi Tô Miên bị bỏ tù anh đã là đoàn trưởng. Giữa bọn họ không có lý do để gặp mặt, càng không có gì để nói.
Tô Miên bước đi tập tễnh, xiềng xích trầm trọng đen nhánh trên chân ở trên mặt đất xi măng xoảng xoảng mà vang.
Mới vừa tiến vào phòng thăm hỏi, còn không có đứng vững, một vị phu nhân ăn mặc hoa lệ liền vọt lại chỗ Tô Miên.
Người phụ nữ nắm tóc ngắn của Tô Miên, lực tay rất lớn, đập trên tường xi măng la hét dữ tợn: “Tô Miên, cô tiện nhân này, hồ ly tinh, cô hại chết Chấn Huy, vì cái gì cô còn không chết! Hả? Cô vì cái gì còn chưa chết?”
Tô Miên bị đập đến váng đầu hoa mắt, cái ót đau đớn từng đợt, làm cô vẫn còn duy trì ý thức.
Thanh âm này cô biết, là chị họ cô Tô Hồng.
Tô Miên không có phản kháng, cả người giống như búp bê vải cũ nát tùy ý Tô Hồng bài bố.
Cô đã sớm bệnh nguy kịch, trừ bỏ thân thể chống đỡ, cô không có dư thừa sức lực giãy giụa.
Sau khi bị bỏ tù, cô đã bị người hạ độc dược mãn tính.
Bắt đầu chỉ là ngẫu nhiên choáng váng đầu đau đầu, vài năm sau làn da bắt đầu sưng vù, sau đó thân thể bắt đầu già nua, làn da bắt đầu nhăn nheo, thời điểm Tô Miên ý thức được đã chậm.
Trong chốc lát, nguyên bản mặt tường xám xịt xi măng lưu lại dòng vết máu đỏ tươi, phá lệ chói mắt.
“Hồ ly tinh, tao đâm chết mày, tao cho mày câu dẫn Chấn Huy, tao cho mày câu dẫn đàn ông!” Tô Hồng bắt lấy đầu Tô Miên lại đột nhiên đυ.ng phải vài cái, cô ta là thủ trưởng phu nhân, cô ta không phí cái gì liền mua chuộc nữ cảnh ngục, cho nên, cô ta hiện tại có thể không kiêng nể gì.
“Không biết…… chị họ…… đang nói cái gì, sau khi bỏ tù …… tôi liền chưa gặp qua thủ trưởng.” Tô Miên dựa vào tường, ôm ngực, không ngừng thở hổn hển.
Mặc dù muốn chết cũng phải chết minh bạch, hồ ly tinh cái danh xưng này cô không nhận, giữa cô cùng Ngụy Chấn Huy là thanh bạch.