Chương 7: Trái Tim Đan Xen

“Không ngờ bây giờ muội hành động càng ngày càng quyết đoán.” Lý Hồng Tụ vừa đóng cửa lại, đang định cởϊ qυầи áo nghỉ ngơi thì bị âm thanh phát ra từ trên giường ngăn cản.

"Ta trước kia nói với Vô Hoa muội thiếu quyết đoán, Vô Hoa không tin nhưng bây giờ xem ra Vô Hoa đã nói đúng! Bạch Ngọc Ma bị muội đánh bại cũng không có gì bất công."

"Tỷ tới rồi." Nghe được thanh âm này, cô liền biết là Lý Thất

"Đương nhiên, ta nhận được thư của muội sao có thể không tới?" Lý Thất tựa hồ không nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Lý Hồng Tụ thay vào đó, nàng ta ôm chăn lăn lộn trên giường cô. Lý Hồng Tụ giả vờ không chú ý đến hành vi trẻ con của Lý Thất và đi ra ngoài lấy vài bình rượu mang đến cho nàng ta. “Uống chút rượu?”

“Không có chén thì làm sao uống được?” Lý Thất chán ghét đẩy vò rượu ra khỏi người. Vì Lý Thất không muốn uống và cô cũng không muốn uống một mình nên Lý Hồng Tụ đã cất vò rượu đi. "Muội không muốn mọi người biết có một người phụ nữ trong phòng của muội” Lý Hồng Tụ chỉ sợ có người hiểu lầm thôi.

“Lần này muội đã yên tâm với vị trí Bang chủ.” Ta vốn tưởng rằng Vô Hoa sẽ nắm quyền Thiếu Lâm Tự, nhưng ta cũng không có quá nhiều hy vọng về hắn

" Tô Dung, con gái của Trác Mộc Hợp, Vua sa mạc, cô ta hiện đang ở đây phải không?"

"Đúng vậy, hiện tại cô ấy đang ở đây, và đang được tên Sở Lưu Hương bảo vệ ."

Ngoài ra giữa họ không có tranh chấp gì cả. Chỉ cần Lý Thất có thể tập trung sự chú ý vào Tô Dung, thì tỷ ta có thể giúp đỡ cô bằng cách kiềm chế Sở Lưu Hương thì bí mật của Cái Bang sẽ không bị phát hiện và cô sẽ được an toàn. Cô sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình nhỏ mọn với Tô Dung vì cô ta làm tổn thương Tư Đồ Tĩnh.

.

“Cốc Cốc.” Đột nhiên có tiếng gõ cửa, khiến Lý Thất bay về phía xà nhà, tập trung nhìn xuống chờ đợi, nếu có gì bất trắc thì xuống tay diệt khẩu.

“Là ai?” Lý Hồng Tụ hạ giọng giấu đi cảm xúc, tay đã đặt lên chiếc quạt ở thắt lưng.

Khi Tư Đồ Tĩnh tay cầm giỏ gõ cửa phòng Lý Hồng Tụ, giọng nói của người phụ nữ trong phòng đột nhiên biến mất. Sắc mặt Tư Đồ Tĩnh đột nhiên có chút khó coi, tối nay nàng nghe có người nói có người vào phòng Bang chủ, nhưng không ngờ đó lại là một người phụ nữ.

“Bang chủ là tôi, Tư Đồ Tĩnh.”

Nghe giọng nói này, Lý Hồng Tụ thở phào nhẹ nhõm mà không hề nhận ra, trong tiềm thức của cô, Tư Đồ Tĩnh là người duy nhất luôn sát cánh bên cô dù cô có làm gì.

"Thì ra là Tư Đồ trưởng lão, có chuyện gì vậy? Vào trước đi!" Nhìn thấy Tư Đồ Cảnh chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh vào cuối thu này, cô không khỏi tránh sang một bên, để Tư Đồ Tĩnh vào sưởi ấm.

Kỳ thực bọn họ đều là người luyện võ, cho nên không sợ lạnh. Theo lời mời của Lý Hồng Tụ, Tư Đồ Tĩnh bước vào và đặt chiếc giỏ trên tay xuống bàn.

"Bang chủ, ngài gần đây vất vả rồi, hôm nay tôi nấu mấy món ăn để chúc mừng ngài." Nàng lấy ra mấy món ăn, đặt ngay ngắn trên bàn, Hồng Tụ vốn dĩ cũng không đói, nhưng nhìn thấy mấy món đó, trong lòng nghĩ đến đó là Tư Đồ Tĩnh vì cô mà đặt biệt chuẩn bị khiến lòng cô tràn ngập cảm xúc vui vẻ.

Tư Đồ Tĩnh lén nhìn phòng Hồng Tụ, khi nhìn thấy chăn gối bừa bộn trên giường, vẻ mặt nàng càng trở nên khó coi. Tuy nhiên, nàng lại kìm nén sự bất mãn trong lòng và mỉm cười ngọt ngào, như thể vừa rồi nàng không nhận ra điều gì kỳ lạ.

" Đây là đậu phộng ngâm giấm là món yêu thích của ngài." Lý Hồng Tụ ngửi thấy vị chua và cảm thấy nước bọt sắp tràn ra. Tuy nhiên, vì danh hiệu Bang chủ, cô vẫn cố gắng kìm nén ham muốn bên trong. Cô nhấp vài ngụm rượu ấm mà Tư Đồ Tĩnh đưa cho , dùng đũa háo hức gắp vài ngụm đưa vào miệng. Vị chua vừa miệng khiến cô nheo mắt thích thú.

Nhìn thấy Lý Hồng Tụ vui vẻ như vậy, Tư Đồ Tĩnh cảm thấy thời gian cô vào bếp không hề uổng phí.

"Thật ngon.Tiểu Tĩnh, tay nghề của cô không thể diễn tả bằng lời. Sau này ai cưới được cô chính là có phúc đó nha” Họ giống như một cặp tình nhân, không có “ Bang chủ” và “ Trưởng lão “ xa lạ nữa.

Đôi tay cầm đũa của Tư Đồ Tĩnh siết chặt, vẻ ngượng ngùng trong mắt cô nhanh chóng bị che đậy. “Không ngon như ngài nói đâu, Hồng Tụ, ngài ăn thêm đi nhé.”

Lý Hồng Tụ tươi cười nghe được trong lời nói có chút ngượng ngùng, nghĩ đến nữ nhân trước mắt, đột nhiên cảm thấy khó chịu, ngay cả động tác cũng chậm lại một chút.

Động tác của Lý Hồng Tụ đột nhiên dừng lại vì cô chợt nhớ ra tỷ tỷ Lý Thất của cô vẫn còn ở trên xà ngang. Khi Tư Đồ Tĩnh liếc nhìn cô một cách kỳ lạ, cô làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong đôi mắt cụp xuống lại có một chút xảo quyệt.

Lý Thất vừa đến đây, còn chưa ăn cơm. Nhìn xuống những món ăn bên dưới tưởng chừng bình thường nhưng lại tỏa ra mùi thơm, trong lòng Lý Thất bật khóc. Thật là uổng công nuôi dưỡng muội muội này rồi.

“Chờ chuyện hôm nay lắng xuống, tranh thủ thời điểm này mà thanh lý môn hộ trong Cái Bang.”

Tư Đồ Tĩnh từ trong túi móc ra một cuốn sách nhỏ: "Đúng vậy, trong sự việc này, tôi phát hiện ra mấy trưởng lão cư xử rất bất thường. Đây là danh sách."

Nghĩ đến Lý Thất còn ở trên xà, Lý Hồng Tụ cũng không có lựa chọn mở ra mà là nhét vào trong tay áo, vui vẻ nói: "Được rồi, ta nhất định sẽ chú ý. Tiểu Tĩnh, có cô ở bên cạnh, thật sự là phúc của ta."

“Vết thương của cô đã lành chưa?” Nhìn đôi bàn tay trắng nõn mịn màng của Tư Đồ Tĩnh, cô nghĩ đến chuyện xảy ra trong phòng Tư Đồ Tĩnh ngày đó, lo lắng hỏi.

"Chỉ là một vết thương rất bình thường thôi. Suy cho cùng, tôi bị Tô Dung đánh trọng thương chỉ vì khinh địch." vết thương vẫn còn đau, nhưng nàng ấy không sẵn sàng để nói cho Hồng Tụ biết.

“Cũng muộn rồi, tôi nên về.” Đương nhiên buổi tối tới đưa cơm hay gì đó cũng được, nhưng nếu ở lại lâu, khó tránh khỏi sẽ có tin đồn.

“Bên ngoài khá lạnh.” Ở đây quả thật không tiện chút nào, Lý Hồng Tụ lấy trong tủ ra một chiếc áo choàng hơi dày hơn, mặc cho Tư Đồ Tĩnh, “Ta đưa cô về.”

"Được." Tuy rằng chỉ cách phòng Lý Hồng Tụ một đoạn ngắn, nhưng Tư Đồ Tĩnh cũng không có ý định từ chối. Không phải nàng chỉ muốn ở cùng Hồng Tụ một lát thôi sao? Khi Lý Thất, người gần như tê cứng vì ngồi một tư thế quá lâu, cô ấy đáp đất một cách loạng choạng. Cô ấy cảm thấy may mắn vì xung quanh không có ai, nếu không bộ dạng xấu hổ này sẽ bị người ta chú ý

Qua cánh cửa, tiếng nói bên ngoài ngày càng nhỏ, ánh mắt cô phức tạp. Cô có thể nhìn ra được Tư Đồ Tĩnh thích Lý Hồng Tụ, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng thái độ không rõ ràng của Hồng Tụ đối với Tư Đồ Tĩnh khiến cô hy vọng rằng mình đã sai.

Hồng Tụ và Tư Đồ Tĩnh đang đi trên con đường, bước đi dưới bóng cây mơ hồ, và nó có vẻ đặc biệt yên tĩnh nếu không phải cách đó không xa có tiếng trò chuyện, có lẽ họ đã đi bộ lặng lẽ như vậy.

"Này, ngươi vừa thấy Tư Đồ trưởng lão đi vào phòng Bang chủ của chúng ta phải không?"

"Chuyện này có gì đáng tò mò? Trong Cái Bang chúng ta không ai không biết Tư Đồ trưởng lão thích Bang chủ của chúng ta”

" Bang chủ có lẽ cũng có hứng thú với Tư Đồ trưởng lão. Bằng không ngài ấy đã không thăng chức cho cô ta từ tiên phong nhỏ của một nhóm lên làm trưởng lão. Có lẽ vài ngày nữa chúng ta nên gọi là Bang chủ phu nhân rồi !”

“Mấy ngày trước, Trần Trung, con trai của Trần trưởng lão, muốn cầu hôn Tư Đồ trưởng lão, nhưng hắn ta đã bị cha mình đánh một trận, bây giờ vẫn còn khập khiễng.”

"Nhưng Tư Đồ trưởng lão thật là xinh đẹp, Bang chủ của chúng ta đã cùng cô ấy lớn lên, có thể coi là thanh mai trúc mã." Lời nói của người đàn ông này tràn đầy sự hâm mộ vô hạn.

"Không cần phải nói, Bang chủ của chúng ta là người nóng tính, bình thường không có người hầu cận. Trưởng lão Tư Đồ cũng rất xinh đẹp, cho nên ta nghĩ chức vị Bang chủ phu nhân thuộc về Tư Đồ trưởng lão là rất xứng đáng!” Hắn ta nói, Người đàn ông nở một nụ cười dâʍ đãиɠ, như thể đang ảo tưởng điều gì đó trong lòng.