" Hắn là bạn của ta." Lý Hồng Tụ chậm rãi đi tới dưới ánh mắt châm chọc của Bạch Ngọc Ma.
"Nữ nhân này chẳng qua là người đến khıêυ khí©h Cái Bang chúng ta, ta chỉ là đang bảo vệ danh dự của Cái Bang chúng ta mà thôi, có vấn đề gì sao?" Bạch Ngọc Ma cảm thấy trêu chọc nữ nhân này cũng không có vấn đề gì, chỉ là một tù nhân mà thôi.
"Ngươi thật sự cho là như vậy?" Trong ngục tối tăm, Lý Hồng Tụ đứng ngược sáng, không ai có thể thấy rõ nét mặt của cô, nhưng Bạch Ngọc Ma cảm thấy Lý Hồng Tụ nguy hiểm hơn bình thường.
"Ý của ngươi là sao?" Bạch Ngọc Ma không khỏi trở nên nghiêm túc, vốn là tâm tình nhàn nhã nhưng lúc này không còn nữa, hắn lúc này cũng không để ý tới Tô Dung, người hắn thèm muốn đang nằm ở trong vòng tay của Sở Lưu Hương, hắn chỉ đang nghĩ về việc Lý Hồng Tụ có ý gì?
"Ta không có ý gì, chỉ là ngươi khó có thể kiềm lòng với mỹ nhân nhất, dù gì Bạch trưởng lão cũng nên chú ý đến sức khỏe của bản thân”. Quả nhiên,
trong mắt hắn hiện lên một tia hoảng sợ, Lý Hồng Tụ thầm cười trong lòng
Khi Bạch Ngọc Ma nhìn thấy Lý Hồng Tú chậm rãi đến gần mình, hắn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Một áp lực kỳ lạ dường như tỏa ra từ một người mà hắn chưa từng để vào mắt. Nghĩ đến những dân nữ bị hắn bắt cóc và nhốt ở ngoại viện, hắn cảm thấy lo lắng. Chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao? Tại sao Lý Hồng lại nói như vậy?
Trong lòng hắn nghĩ chắc rằng Lý Hồng Tụ đã biết được chuyện gì đó, hắn không còn tâm tình quan tâm đến mỹ nữ kia nữa, trên khuôn mặt phong trần hung dữ lộ ra nụ cười ngượng nghịu: “Vì bằng hữu của Bang chủ đã thích cô ấy, nên ta đương nhiên sẽ để cô gái này cho hắn ta." Bị Lý Hồng Tụ quấy rầy, hắn biết mình sẽ không bao giờ có cơ hội chạm đến Tô Dung nữa.
"Vậy Bạch trưởng lão cứ thông thả rời đi." Lý Hồng Tụ nhìn về phía Sở Lưu Hương đang an ủi Tô Dung, sau đó nhìn Bạch Ngọc Ma trong mắt tràn đầy thăm dò, cười nói.
Sau khi Bạch Ngọc Ma đi đã khiến tâm trạng của Tô Dung thoải mái hơn rất nhiều, nhưng xem ra cô ấy đã có hiểu biết nhất định về Cái Bang.
"Vừa rồi Tô cô nương đã hoảng sợ, có lẽ Sở huynh nên đưa Tô tiểu thư ra khỏi đây. Điều này có lẽ sẽ tốt hơn cho Tô tiểu thư”
Lý Hồng Tụ bình tĩnh ra lệnh tiễn khách. Sở Lưu Hương biết ơn sự chu đáo của cô, chỉ đến khi cùng Tô Dung còn sợ hãi rời đi. Hắn mới nhận ra, làm sao Lý Hồng Tụ có thể biết hắn đến Cái Bang vì Tô Dung?Hắn quay đầu lại nhìn bóng dáng của Lý Hồng Tụ đang rời đi, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ.
Sau khi tiễn Sở Lưu Hương đi, Lý Hồng Tụ phái thêm người đi theo Bạch Ngọc Ma.Sau đó lập tức chạy tới chỗ Tư Đồ Tĩnh, dùng tay nhẹ nhàng gõ cửa.
"Cửa không đóng, vào đi!"
Sau khi nghe câu trả lời của Tư Đồ Tĩnh từ bên trong, cô bước vào. Không ngờ vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy Tư Đồ Cảnh đang ngồi trên giường, cởi một nửa vạt áo, lộ ra vai và nàng đang chuẩn bị bôi thuốc.
Tư Đồ Tĩnh vốn tưởng rằng là Phương Phi vừa mới được phái đi lấy nước, nàng đang định kêu Phương Phi mang nước, nhưng ai biết được là vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Hồng Tụ, nàng có chút xấu hổ,nhanh chóng kéo chăn bông bên cạnh che lại bản thân
Lý Hồng Tụ quay lưng lại trong lòng cũng không hiểu có cảm giác gì, cô không ngờ Tư Đồ Tĩnh trong phòng lại đang bôi thuốc, má cô hơi nóng
lên. Nhưng đồng thời, sắc mặt cô cũng tối sầm lại, cô không bỏ qua những vết bầm tím cực kỳ khó chịu trên làn da trắng như tuyết vừa rồi của Tư Đồ Tĩnh. Xem ra Tô Dung này cũng thật tàn nhẫn. Chỉ là tìm người thôi nhưng cô ta lại đến một cách thô lỗ và kiêu ngạo như vậy, có vẻ như bài học vừa rồi quá nhẹ nhàng, lẽ ra cô nên đến muộn hơn một chút.
Lý Hồng Tụ không nhận ra rằng cô đã vô tình coi chuyện Tư Đồ Tĩnh như chính là của bản thân mình.
“Bang chủ.” Tư Đồ Tĩnh gấp muốn khóc, nàng chỉ lặng lẽ bôi thuốc thôi mà, sao lại … ? Nhưng đồng thời, nàng cũng cảm thấy có chút vui mừng, dù sao trước đây Lý Hồng Tụ cũng chưa từng đặt chân vào phòng nàng vì những chuyện như thế này.
Điều này có nghĩa là vị trí của nàng trong lòng Hồng Tụ ngày càng trở nên quan trọng hơn rồi sao? Nàng nhịn không được sự hạnh phúc đang lan tỏa trong lòng mà cười mỉm.
“Cô bôi thuốc trước đi, ta đợi cô.” Lý Hồng Tụ nghiêm túc quay người lại, nếu như trước mặt cô không có cái gương thì tốt hơn. Mặc dù độ trong của gương đồng không tốt lắm nhưng mỗi cử động của Tư Đồ Tĩnh ở đằng sau phản chiếu trong gương, thì Lý Hồng Tụ đều có thể nhìn rõ dường như không phải là hình ảnh phản chiếu. Thân hình của nàng ấy càng khiến người ta muốn ngắm nhìn nhiều hơn.
Nhưng lúc này cô không thể làm gì với cái gương đồng đó, thậm chí không thể bước tới để di chuyển nó đi, bởi vì bất cứ điều gì cô làm sẽ chỉ khiến bầu không khí càng trở nên xấu hổ thêm thôi.
Tư Đồ Tĩnh cúi đầu, chỉ lo nghĩ đến việc nhanh chóng bôi thuốc để mặc quần áo, nhưng lại không biết hình ảnh của bản thân đã hiện rõ một cách ưu nhã trong mắt người mà nàng trông ngóng. Kỳ thật gương cũng không lớn, nếu Lý Hồng Tụ nhích thêm một chút về bên trái thì về cơ bản cũng sẽ không có thấy gì. Nhưng hôm nay, Lý Hồng Tụ như bị trúng độc vậy, lâu lâu lại sẽ vô tình liếc nhìn bóng dáng kia . Trong lòng cô khinh thường bản thân mình hiện tại, cả hai đều là nữ nhân thân thể đều như nhau, vậy tại sao cô lại đầy tò mò nhìn nàng ấy như vậy?
Tư Đồ Tĩnh trong lòng vô cùng lo lắng, nhanh chóng bôi thuốc, chỉnh lại quần áo, sau khi xác định không có vấn đề gì, mới nói với Lý Hồng Tụ:
“Bang chủ, đã xong rồi.”
"Bang chủ, ngài bị sốt sao?" Tư Đồ Tĩnh nhìn thấy Lý Hồng Tụ vẻ mặt đỏ bừng một cách lạ lùng khi cô quay đầu lại, nàng nghi hoặc hỏi.
Ánh mắt Lý Hồng Tụ không tự chủ được liếc nhìn chiếc cổ áo thiếu một cúc của ai đó, thoáng nhìn thấy cảnh đẹp. Sau đó, trong lòng vừa khinh thường
hành động của mình, vừa giả vờ thờ ơ, nói bậy bạ: “Mấy ngày gần đây ta đang cố gắng luyện tập một loại võ công có lợi cho việc ngưng tụ nội lực, nhưng có lúc huyết khí dâng quá cao. Đợi cho đến khi chuyện trong bang được giải quyết, thì cô có thể học cùng ta. Đối với sức khỏe cô có lợi chứ không hại.”
“ Dạ được “ Tư Đồ Tĩnh chưa bao giờ có hứng thú với việc luyện võ. Sau khi biết chuyện này không phải do Bang chủ bị bệnh, cô thở phào nhẹ nhõm rồi gác lại chuyện này.
"Nhân tiện, Bang chủ, ngài gặp tôi có việc gì?" Sắc mặt Hồng Tụ cứng đờ, khi được hỏi, cô thực sự đã quên mất mục đích đến đây của mình, tất cả đều là do những chuyện phiền toái vừa xảy ra.
"Ta vừa mới khảo nghiệm Bạch Ngọc Ma, người phụ nữ hắn bắt được có lẽ vẫn chưa chết, không biết người đó bị hắn giấu ở đâu.”
Chuyện xảy ra lần này rất khác với kiếp trước, đối tượng cũng đã thay đổi. Đương nhiên dựa vào kiếp trước cô không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Giờ cô chỉ có thể dựa vào Tư Đồ Tĩnh.
"Nếu chuyện này không được xử lý tốt, sẽ gây ảnh hưởng rất xấu đến Bang chúng ta, có khả năng chúng ta sẽ bị người trong thiên hạ chê trách và gạt sang một bên. Vì vậy, chúng ta không chỉ phải triệt để xử lý mà chuyện nàycòn phải giữ bí mật.”
Lý Hồng Tụ nheo mắt lại, như nghĩ đến kiếp trước những người phụ nữ bị Bạch Ngọc Ma tra tấn đến chết, trong mắt hiện lên một tia khó chịu.
“Bang chủ thì sao, lần này đừng xuất hiện, tôi sẽ dẫn theo mấy trưởng lão đi cùng.” Tư Đồ Tĩnh suy đi nghĩ lại rồi cẩn thận đề nghị. Hồng Tụ cũng biết nỗi lo lắng của Tư Đồ Tĩnh, nếu lần này có chuyện gì xảy ra, nếu như Tư Đồ Tĩnh ngăn cản mà không bắt được Bạch Ngọc Ma thì cũng không sao.
" Cô có chắc không?"
Tư Đồ Cảnh tự tin trả lời: “Vâng, mọi chuyện đã được tôi sắp xếp rồi, Bạch Ngọc Ma lần này chắc chắn sẽ không thể trốn thoát được.”
Nàng đã làm việc chăm chỉ để trở thành cánh tay phải của Lý Hồng Tụ, nàng muốn chia sẻ công việc khó khăn của Hồng Tụ , và bây giờ cuối cùng cũng đến lúc nàng thể hiện khả năng của mình.
Hồng Tụ luôn biết Tư Đồ Tĩnh là một người có năng lực, nếu không kiếp trước nàng đã không trở thành người kế vị Bang chủ của Cái Bang sau khi
nàng ra đi. “Được, ta sẽ chờ tin tốt của cô.”