Chương 4: Rung động?

Nghĩ đến những hành động gần đây của Tư Đồ Tĩnh, trong lòng Lý Hồng Tụ có nhiều cảm xúc lẫn lộn, kiếp trước cô chưa bao giờ để ý đến điều đó, nhưng kiếp này làm sao cô có thể không cảm động trước những gì Tư Đồ đã làm. Chính mình mấy ngày trước vì Tư Đồ Tĩnh mà đã đối đầu với Bạch Ngọc Ma

Nhìn thấy cây bút và lọ mực bên cạnh, Lý Hồng Tụ thở dài, cầm bút lên viết ba chữ: Tư Đồ Tĩnh sau đó cất giọng tự hỏi bản thân "Ta nên làm gì với cô đây?"

“Bang chủ, có rắc rối!" Lúc này, Tư Đồ Tĩnh vội vàng từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt lo lắng khiến Lý Hồng Tụ thậm chí còn muốn giả vờ như không nhìn thấy.Lý Hồng Tụ giả vờ thản nhiên, từ bên cạnh lấy một tờ giấy che lại, đồng thời che đậy sự lo lắng của minh. "Có chuyện gì vậy?"

Tư Đồ Tĩnh đang mang tin tức trên người, tự nhiên không nhận ra vẻ khó chịu của Lý Hồng Tụ. " Bang chủ rắc rối đến rồi. Tôi nghe các huynh đệ trong bang nói rằng Bạch trưởng lão đã cướp đi vài dân nữ!" Bạch Ngọc Ma bình thường không quan tâm đến Bang chủ Cái Bang là Lý Hồng Tụ cô đây, luôn tự tung tự tác không quan tâm đến danh tiếng bản thân cùng bang phái .Hơn nữa, Bạch Ngọc Ma trời sinh d,â,m đ,ã,n,g, nếu không nhanh lên,những người phụ nữ đó có thể sẽ gặp rắc rối.

"Quả nhiên." Mọi chuyện vẫn như kiếp trước. Tên Bạch Ngọc Ma quyết tâm bắt cóc và làm nhục dân nữ, sau đó g.i.ế.t họ để nhân cơ hội hủy hoại danh tiếng của Cái Bang. Hồng Tụ thầm suy nghĩ trong lòng " Xem ra gần đây tuy ta đã khống chế hắn, nhưng hắn vẫn tính nào tật nấy. Bạch Ngọc Ma không phải ta không cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại tự tìm đường chết thì ta không thể cho ngươi có kết cục dễ dàng được"

Tư Đồ Tĩnh thấy Lý Hồng Tụ không có chút kinh ngạc, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ đến cách hành xử trước đây của Lý Hồng Tụ, nghi ngờ chỉ tồn tại trong chốc lát rồi biến mất.

“Hắn thật sự đã làm chuyện như vậy, xem ra ta cho hắn bài học quá nhẹ !” Lý Hồng Tụ đứng dậy từ bàn sau đi ra ngoài.

“Bang chủ, với tính cách của Bạch trưởng lão, loại chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng lần này có chút quá đáng !” Tư Đồ Tĩnh đương nhiên không nghĩ như vậy, Bạch Ngọc Ma bình thường kêu ngạo, bá đạo, bây giờ trông thật là ghê tởm. Bây giờ làm sao có thể tha thứ cho hắn được? Phải bảo Bang chủ trừng phạt hắn thật nặng.

“Những dân nữ đó hiện giờ ở đâu?” Lý Hồng Tụ phải suy tính trước khi quyết định. Bạch Ngọc Ma kiếp trước làm đủ mọi chuyện ác, nhưng sau này hắn lại thoát được tội, dựa vào thâm niên của bản thân mà gây khó khăn cho Hồng Tụ. Mặc dù hắn đã bị Sở Lưu Hương nhưng cái kết đó vẫn quá dễ dàng với hắn ta.

Tư Đồ Tĩnh suy nghĩ một chút “ Kể sự tình cho ta nghe..” rồi Tư Đồ Tĩnh kể lại tất cả những thông tin mình có được cho Lý Hồng Tụ

Kiếp này, Hồng Tụ không lựa chọn dẫn người đến tìm Bạch Ngọc Ma mà không hề kiểm tra như kiếp trước. Cô nghĩ tới kiếp trước bản thân nhận được tin tức này, âm thầm mừng rỡ không điều tra trước mà dẫn mấy vị trưởng lão đến chỗ Bạch Ngọc Ma, lại bị Bạch Ngọc Ma lật tẩy. Hắn đã lạm dụng quyền lực, gài bẫy hãm hại cô, làm các trưởng lão khác nghi ngờ năng lựu của Lý Hồng Tụ.

Sau khi nghe tình báo, Hồng Tụ ngồi xuống xem như không có chuyện gì xảy ra cả

Tư Đồ Tĩnh bối rối hỏi “ Bang chủ, không phải chúng ta nên đi cứu những cô gái kia sao?” Hay nói cách khác, ngài ấy không muốn nhân cơ hội này lật đổ Bạch Ngọc Ma sao?

Lý Hồng Tụ ngồi thẳng trên ghế, ánh mắt âm hiểm khác hẳn trước đây, Tư Đồ Tĩnh tưởng mình bị hoa mắt nên nhìn kỹ hơn mới phát hiện Lý Hồng Tụ vẫn điềm tĩnh ôn hòa như trước. “Không, bây giờ chỉ cần cử người theo dõi hắn. "

Tư Đồ Tĩnh nghe không hiểu, đây không phải là cơ hội sao? “ Bang Chủ ! ”.

“ Không cần nói nhiều nữa, Tư Đồ trưởng lão chỉ cần làm theo lời ta dặn”

Trước đây có lẽ cô sẽ để Tư Đồ Tĩnh biết kế hoạch của mình, như vậy nàng ấy sẽ chấm dứt tình cảm với cô, nhưng mấy ngày nay, tình cảm của nàng dành cho cô đã khiến cô rung động, có lẽ cô không để nàng ấy thấy mặt tối của bản thân thì tốt hơn.

“ Vâng “ Vì tin tưởng Lý Hồng Tụ, cho dù Tư Đồ Tĩnh không hiểu kế hoạch của Hồng Tụ, thì nàng vẫn sẽ thực hiện và cố gắng hết sức như Hồng Tụ mong đợi.

“ Bang chủ, có người đến thăm, hắn nói hắn là Sở Lưu Hương.” Lúc này có một người từ ngoài cửa đi vào cuối đầu báo cáo.

Nghe đến cái tên này lần nữa, Lý Hồng Tụ không có cách nào giải thích nội tâm của mình. Nam nhân này đã từng khiến bản thân cô mơ về hắn. Nhưng cũng chính hắn lại là người mang lại bất hạnh cho bản thân cô, và kế hoạch ban đầu của bản thân cũng đổ vỡ vì hắn ta. Hắn ta là người thâm tình nhất nhưng cũng là người tàn nhẫn nhất.

"Lý đệ !" Còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cân nhắc xem có nên gặp hắn hay không, thì hắn đã tiến vào. Hắn mặc trang phục màu trắng đi về phía Hồng Tụ với nụ cười có vẻ chân thành và vui vẻ. Hắn ta luôn như vậy, cô không bao giờ đọc được điều gì trong mất hắn ta.

"Sở huynh." Lý Hồng Tụ phát hiện, sau khi trải qua sinh tử, sau khi nhìn thấy nam nhân này lần nữa, bản thân cũng không có vui vẻ và hưng phấn như cô tưởng tượng, trong lòng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Ngược lại, người đứng sau Sở Lưu Hương càng khiến cô quan tâm đến hơn.

Sở Lưu Hương cực kỳ thông minh và giỏi quan sát khuôn mặt. Hôm nay hắn dường như đọc được điều gì đó từ giọng điệu yếu ớt đó. Giữa nụ cười càng có chút xấu hổ, bàn tay vốn đang đưa ra dần dần rút lại, hắn sờ mũi cười xấu hổ.

Sở Lưu Hương, luôn tự hào là người lãng mạn, lần đầu tiên gặp phải tình huống xấu hổ như vậy, may mắn thay, Tư Đồ Tĩnh đã lên tiếng để tránh sự bối rối này.

“ Bẩm Bang chủ, vừa rồi trước cửa bang chúng ta có một cô nương đến gây rối. Cô ta đã bị tôi bắt giữ và giam vào ngục. Chờ Bang chủ xử trí “ Cô đã biết lý do Sở Lưu Hương đến đây, hắn đến vì chuyện này. Cô thở dài và kêu người đưa Tô Dung lên.

Không ngờ người trở lại không mang theo Tô Dung mà lại tỏ ra bối rối.

“ Sao vậy? Tô cô nương đâu?”

“ Báo cáo Bang chủ, Bạch trưởng lão nói rằng nữ nhân đó đã công khai khıêυ khí©h ở cửa bang và làm bị thương Tư Đồ trưởng lão. Cô ta thực sự xem thường Cái Bang chúng ta nên là ngài ấy đã đi thẩm vấn nữ nhân đó “

Sau khi nghe xong Lý Hồng Tụ chuyển sự chú ý sang Tư Đồ Tĩnh và hỏi “ Cô có bị thương không?”

Thấy phản ứng đầu tiên của Lý Hồng Tụ sau khi nghe bẩm báo không phải là tức giận với Bạch Ngọc Ma mà là quan tâm đến vết thương của nàng, trong lòng nàng không khỏi dâng lên tư vị ngọt ngào, nhưng vết thương này chỉ là ngoài da nên nàng không muốn Hồng Tụ phải lo lắng quá nhiều vì chuyện này.

“ Đa tạ Bang chủ quan tâm, ta không sao”

Sở Lưu Hương xét theo kinh nghiệm yêu đương của bản thân, hắn có thể nhìn ra trong lòng Lý Hồng Tụ đã có người. Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy chua xót trong trái tim.

Lý Hồng Tụ không còn bị Sở Lưu Hương thao túng tâm trí nữa, cô không nhận thấy rằng bản thân cô dường như đã thờ ơ rất nhiều với Sở Lưu Hương.

Nghe Tư Đồ Tĩnh nói không sao, Lý Hồng Tụ mới tập trung vào ý tứ vừa nói “ Bạch trưởng lão đã vào ngục rồi? Có ai trông chừng hắn không? “ Tô Dung là một mỹ nhân tuyệt trần, còn Bạch Ngọc Ma luôn mang sự đói khát về d.ụ.c v.ọ.n.g nên hắn có thể tha cho Tô Dung sao?

“ Vốn dĩ Triệu Long đang ở gần đó, nhưng Bạch trưởng lão yêu cầu hắn rời đi, không cho hắn vào”

“ Sao vậy?” Sở Lưu Hương cũng cảm thấy hai người nói chuyện có gì đó không ổn, không khỏi lo lắng hơn một chút.

Nghĩ đến hành vi đáng xấu hổ thường ngày của hắn, Lý Hồng Tụ vẽ mặt nghiêm nghị nói

“ Chúng ta cần nhanh chóng đến đó, Tư Đồ trưởng lão không cần theo ta, hãy để Cao trưởng lão xem xét vết thương cho cô”

“ Không c…” Việc đó không cần thiết, nàng vốn định từ chối nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lý Hồng Tụ thì nàng đành đồng ý “ Vâng ạ”

Khi mọi người chạy đến, liền thấy Bạch Ngọc Ma đang chuẩn bị làm điều sằng bậy với Tô Dung. Sở Lưu Hương thấy thế liền tức giận đi tới đánh một chưởng vào ngực của Bạch Ngọc Ma. Nhưng hắn cũng biết cần phải cho Lý Hồng Tụ một ít thể diện, nên thu lại mấy phần lực, chỉ đánh lui hắn.

Khi hắn thấy Lý Hồng Tụ còn có chút cảnh giác cùng chột dạ nhưng khi Sở Lưu Hương xuất chưởng đánh hắn, hắn đã hoàn toàn tức giận. Chẳng lẽ hắn bây giờ là kẻ tùy người đánh mắng hay sao?

“ Tiểu tử, ngươi là ai? Tại sao ngươi dám đánh ta, ngươi có biết ta là trưởng lão của Cái Bang không?”