- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai
- Chương 2
Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai
Chương 2
Edit: nacapuu
Nhớ nhấn theo dõi trang nacapuu trên wattpat
cũng như nhấn ⭐ ⭐ ⭐ ⭐ ủng hộ mình nha!!
theo dõi trang cá nhân để cập nhật chương mới nhanh nhất...
- --------------------------------------
Nguyên lai sau khi chết cũng không thống khổ như vậy, Cô giật giật tay chân của mình, cũng không cảm giác được một tia đau đớn, đây chính là cảm giác sau khi chết sau?
Vĩnh viễn chìm trong bóng tối, không có nhận thức và cảm giác bất cứ việc gì xung quanh, như vậy cũng không tồi tuy rằng có chút tịch mich>
"Thủy Thanh a, Thủy Thanh, mấy giờ rồi còn không dậy,tí nữa Tất Thành tới đó"
Là tiếng mẹ đang gọi cô. Diệp Thủy Thanh lắp bắp kinh hãi, đôi mắt lập tức mở ra, đây chính là phòng cô, chẳng qua là phòng ở nhà cũ lúc trước cô từng ở, sap có thể!
"Thủy Thanh, con có nghe thấy không, mau dậy đi?"
"Nghe, nghe thấy ạ". Cô kinh hãi không kịp suy nghĩ chuyện gì mà mặc bộ quần áo treo trên móc, phát hiện đây là bộ mình mặc trước khi kết hôn, đi đến cửa cô do dự không dám mở, cô sợ đây chỉ là một giấc mơ, chỉ cần cô mở cửa liền rơi vào thất vọng cùng thống khổ tột cùng.
"Thủy Thanh, con có nghe thấy không, mau đứng dậy đi?"
Tuy rằng do dự mãi, nhưng thanh âm thúc giục liên tục của mẹ, cô rốt cục hạ quyết tâm mở cửa ra.
"Đứa nhỏ này có chuyện gì vậy, không phải nói hôm nay hôm nay muốn cùng Tất Thành đi công viên rồi đi xem phim hay sao? Đi rửa mặt nhanh đi, cơm nước xong rồi sửa soạn một chút sao! Chung Xuân Lan tức giận nhìn con gái, lại thúc giục hai câu liền xoay người tiếp tục công việc đang làm.
Rốt cuộc là cô vừa thức dậy sau giấc mơ về tương lai, hay trên đời thật sự có quay ngược thời gian? Cô đem cửa đóng lại, cầm lấy gương nhỏ trên bàn nhìn bên trong gương là khuôn mặt xinh đẹp khi còn trẻ của mình.
Lát sau, cô ngẩng đầu nhìn tấm lịch treo tường phía sau cửa, chỉ thấy trên đó ghi năm 1980, cô nhớ chính mình kết hôn cùng Thôi Tất Thành là mùa đông năm nay, tính ra cô đã lại thời điểm năm cô 20 tuổi?
Bất luận 18 năm kết hôn kia có phải thật hay chỉ là một giấc mơ, cô đều khẳng định chính mình sẽ không lại gả cho Thôi Tất Thành nữa. Đã có cơ hội làm lại, cô muốn thay đổi vận mệnh người nhà mình và việc đầu tiên chính là thay đổi vận mệnh của chính cô trước.
"Tất Thành tới rồi, Thủy Thanh, mau ra đây nha".
Nghe thấy mẹ gọi mình, cô lúc này không còn do dự nữa, trực tiếp mở cửa ra ngoài, chờ khi thấy Thôi Tất Thành tuổi trẻ văn nhã, cô không khỏi trong lòng cảm không thôi, ai có thể nghĩ người đàn ông này nhiều năm sau lại không có chí tiến thủ như vậy. Sau khi hai người kết hôn chính là bi kịch bắt đầu.
"Ngươi đứa nhỏ này, hôm nay làm sau vậy, Tất Thành đã đợi con nửa ngày con cũng không nói một câu".
Mẹ cô rất không vừa lòng, cha mẹ Thôi Tất Thành đều là công nhân viên chức của xí nghiệp quốc danh, trong nhà chỉ có một đứa con trai và chị gái hắn, cơ bản không có cái gắng nặng gì.
Hơn nữa Thôi Tất Thành còn làm cùng một công ty với con gái, tương lai hai người kết hôn có thể cùng đi làm, cùng tan làm, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Càng khó hơn chính là bản thân hắn có bằng cấp cao trung, làm việc ở văn phòng, là người của cơ quan, cùng những công nhân bình thường không giống nhau.
Tuy rằng tiền lương không nhiều hơn công nhân là bao, nhưng có thể phát triển. Tương lai nếu có thể nhập đảng lên làm cán bộ gì đó, tương lai của con gái bà không cần phải lo nữa, chính mình nói về con rể này cũng co thêm vài phần mặt mũi đi!
"Mẹ, con cùng Tất Thành hiện tại đi ra ngoài". Diệp Thủy Thanh không để ý đến lời quở trách của mẹ, đứng lên đi ra ngoài, Thôi Tất Thành thấy thể cùng mẹ co nói hẹn gặp lại liền chạy nhanh đi theo ra ngoài.
"Thủy Thanh, chúng ta trước đi dạo công viên, sau đó lại đi xem phim". Thôi Tất Thành đẩy xe đạp đi theo cô bên cạnh. Cô không nói chuyện, chỉ gật đầu ngồi phía sau, Thôi Tất Thành chở cô dạo trong công viên.
Sau khi mua vé, hai người tìm thấy ghế dài để ngồi gần bờ sông. Cô nhớ hiện tại cô cùng hắn quen nhau cũng được nửa năm, ở niên đại này cũng không tính là ngắn, cơ bản có thể định việc cưới sinh.
"Thủy Thanh, mẹ anh nói đêm nay mời em đến nhà ăn cơm, chị anh cũng trở về, còn làm vài món thịt, đến lúc đó em ăn nhiều một chút nha! Mẹ anh còn muốn hỏi chúng ta khi nào thì có thể kết hôn a?" Thôi Tất Thành nhìn cô cuối đầu trầm tư, càng nhìn càng cảm thấy cô đẹp mắt, chính mình có thể cưới một người vợ xinh đẹp như vậy cũng thật phúc khí.
Cô hít một hơi thật xâu, ngẩng đầu nhìn người đối diện mà hạ quyết tâm:
"Thôi Tất Thành, em thấy hai chúng ta không quá thích hợp với nhau, anh về sau khẳng định có thể tìm được người càng tốt hơn."
Thôi Tất Thành nghe xong liền trợn tròn mắt:" Thủy Thanh, em đây là có ý gì a?"
"Ý của em là hai người chúng ta tính cách kì thật không quá hợp nhau, chúng ta dừng ở đây đi, về sau cũng đừng gặp lại!" Giọng điệu của cô trở nên chém đinh chặt sắt.
"Thủy Thanh, có phải anh làm sai chuyện gì không? Em nói cho anh biết, anh sửa còn không được sao?" Thôi Tất Thành không tiếp thu được cô đột nhiên thay đổi như vậy, hai người họ trong nửa năm qua vẫn luôn tốt, như thế nào liền tính cách không hợp đâu, trong này khẳng định có nguyên nhân.
"Anh thật sự rất tốt, vấn đề là ở em, anh không cần đoán mò". Cô an ủi hắn
Thôi Tất Thành sắc mặt đỏ bừng, thở không ra hơi, qua một thời gian mới hòa hoãn lại.
"Thủy Thanh, có thể là em suy nghĩ nhiều, như vậy đi, trước anh đưa em về nhà, để em suy xét cẩn thận, nếu không có lý do chính đáng, anh sẽ không đồng ý chia tay."
Cô bất đắt dĩ cũng biết chuyện này không phải một hai câu là có thể giải quyết được, chỉ có thể đi từng bước một.
Về đến ngỏ nhỏ Hồ Đồng Khẩu, cô tự mình nhảy xuống xe. "Đến đây được rồi, em có thể tự về, anh trở về đi".
Thôi Tất Thành dừng xe lại, quay đầu nói:
"Anh đưa em về đến cửa nhà, em đã quên lần trước đám đám lưu manh tụ tập bên kia,không phải còn đem em cấp dọa?"
Cô lắc đầu nói:"Em không có việc gì, anh trở về đi". Thôi Tất Thành khuyên nữa ngày, thấy Cô thái độ kiên quyết đành phải đạp xe về trước.
Cô đứng tại chỗ thẳng đến khi không nhìn thấy nữa bóng dáng Thôi Tất Thành nữa mới chậm rãi đi về hướng nhà mình.
Cô cùng Thôi Tất Thành chia tay tất phải cùng người trong nhà đấu tranh một hồi, dù sao hắn cũng là đối tượng được cả nhà vừa ý, nếu cô không có lý do chia tay tốt thật khó làm.
Đang lúc cô khổ não suy tư tìm lý do chia tay thì nghe một tiếng huýt sáo bén nhọn làm cô hoảng sợ, cô liền chạy nhanh rồi quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy gần đó có 5,6 người đứng gần bức tường thấp, đều cười hi hi nhìn cô, cũng không biết tiếng huýt sáo kia là của ai.
Là nhóm côn đồ của Cận Văn Lễ! Cô lập tức liền phản ứng lại, cô nhớ rõ nhóm người này chưa bao giờ làm chuyện gì đúng đắn, thường xuyên nhàn tản đi khắp nơi, còn cùng người đánh nhau, chính cô cũng bị dọa vài lần, nhưng trước nay cô chưa dám liếc mắt nhìn qua đám người này, mỗi lần đều sợ hãi khóc lóc chạy đi.
Bất quá chính mình hiện tại xem, kỳ thật đám người Cận Văn Lễ cũng không đáng sợ lắm, chẳng qua là không có việc làm ổn định mà thôi, nhưng là niên đại này không quá thích hợp.
Nghĩ như vậy, cô đi đến chỗ bức tường thấp, không tự chủ được dừng bước chân, nhìn lướt qua một lượt người đang ngồi, thế mà phát hiện có người ngượng ngùng mà né tránh ánh mắt cô.
Thẳng đến khi tầm mắt cô đối diện đôi một đôi mắt sáng ngời mới ngừng lại được, tuy rằng không có nghiêm túc xem qua diện mại Cận Văn Lễn nhưng cô thực khẳng định, cái người mặc quần jean cùng áo sơ mi sắn lên vài phân, lớn lên mắt to mày rậm kia chính là Cận Văn Lễ.
Hắn cà lơ, phất phơ mà ngậm nửa điếu thuốc, xuyên qua làm khói mỏng phát hiện thế nhưng Diệp Thủy Thanh không có khóc lóc chạy đi, không khỏi nheo mắt lại, đợi trong chốc lát không thấy cô khóc lóc chạy đi, liền dùng một tay chống tường thấp mà nhảy xuống, đi vài bước đến trước mặt cô, không đứng đắn mà nói:
"Cô nhìn tôi làm cái gì?"
Cô nghe vậy cúi đầu nhẹ giọng nói:
"Cũng không có gì, chính là nhìn xem mà thôi".
Vừa dứt lời, liền nghe một trận ồn ào, Cận Văn Lễ quay đầu lại hung dữ trừng mắt những người kia một cái,sau đó mới nhướng mày cười như không cười đối với cô nói:
" Nhìn xem, nhưng thật ra có thể, chỉ là không thể nhìn không như vậy được a."
"Nhìn thôi mà cũng đòi tiền sao?" cô thuận miệng nói.
"Tiền nhưng thật ra không cần, chúng ta làm bằng hữu đi". Cận Văn Lễ ngữ khí mang theo vui đùa, trong lòng tường lúc này cô hẳn sẽ chạy đi. Cô rốt cuộc đem ánh mắt lần nửa chuyển tới trên mặt hắn, biểu tình phức tạp. Hai người nhìn nhau mười mấy giây,Cận Văn Lễ biểu tình bắt đầu thay đổi, trở nên có chút kích động cùng không thể tin tưởng, tùy tiện đem điểu thuốc ném trên mặt đất, khẩn trương mà mở miệng:"Cô không nói lời nào, tôi xem như cô đồng ý rồi".
"Tôi đã có đối tượng". Cô không chính diện trả lời, chỉ nói một câu như vậy.
"Không sợ, chỉ cần em vui là được". Cận Văn Lễ nổ lực mà khống chế cảm xúc của mình, nhưng khóe miệng nhịn không được mà câu lên.
Cô xũng không biết hiện tại cô nên làm cái gì bây giờ, tuy rằng biết trước chính mình cùng Thôi Tất Thanh không hạnh phúc, nhưng 18 năm thời gian cũng không có khả năng một chút tình cảm đều không có, huống hồ hai người đến tình cảnh này cũng không phải trách nhiệm của một mình Thôi Tất Thành.
Cho nên cô nghĩ cô không chỉ muốn thay đổi vận mệnh của người nhà, mà cũng muốn cho mình cùng Thôi Tất Thành hai người tránh đi bi kịch sau này.
Mà hiện tại cô sở dĩ nhìn thẳng vào Cận Văn Lễ cũng là vì cô biết người nam nhân này sau này phi thường có nhiểu tiền, đây cũng là cái yêu cầu đầu tiên, đương nhiên cô cũng biết người nam nhân này lúc sau có tiền cũng phi thường hoa tâm, nếu dựa vào những lời ở bệnh viện của Tiếu Nguyệt Ba thì Cận Văn Lễ người này không muốn có con, kia người đàn ông này có bệnh đi bằng không một người đàn ông có tiền như vậy sao lại không muốn có nhiều con, nhiều phúc kia chứ.
Có lẽ vận mệnh chú định cô không thể có con, nhưng cùng Cận Văn Lễ-cái nam nhân hoa tâm như vậy làm bạn cần thiết nghĩ kĩ mới được, lại nói Tiếu Nguyệt Ba cùng Cận Văn Lễ còn là một đôi đi, chính mình hiện tại phá hư hôn nhân tương lai của người khác.
Tiếu Nguyệt Ba vì chuyện này quỹ đạo nhân sinh không thể không suy xét, cô hiện tại chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền, vạn nhất cô ấy cùng Cận Văn Lễ không thể ở bên nhau, cô chẳng phải là người cô tội?
Không được, vẫn là nghĩ lại đi, cô có chút hối hận chính mình quá vội vàng, lập tức nói:"Ta cái gì cũng không đáp ứng ngươi, ngươi đừng có nói bậy!" Nói xong câu đó liền nhanh như chớp hướng nhà chạy.
"Văn Lễ, này đai mỹ nhân vẫn là không muốn cùng anh làm quen nha." Vài người ngồi ở đầu tường bắt đầu giễu cợt.
Cận Văn Lễ nhìn chằm chằm hướng Diệp Thủy Thanh rơi đi, hừ cười một tiếng:" Mấy người biết cái gì, cô ấy nếu chịu liếc mắt nhìn tôi một cái, đó chính là đáp ứng rồi, các người chờ kêu chị dâu đi!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai
- Chương 2