Chương 14

- --------------------

- -------------

Cô trong khoảng thời gian này trừ bỏ nghe Thôi Tất Thành đề cập qua Tiếu Nguyệt Ba một lần, thì vẫn luôn chưa thấy qua, dần dần mà quên mất người này.

Hôm nay cô là bị người trong nhà bức ép mới đến tìm Cận Văn Lễ, không nghĩ tới liền đυ.ng phải bạn gái cũng là vợ tương lai của Cận Văn Lễ, biến cố đột ngột này làm cô phát hiện mình thật đúng là quá mức xú động.

Cận Văn Lễ chỉ cảm thấy trên tay mình trống không, quay đầu lại nhìn biểu tình trên mặt cô, chỉ nghĩ có thể cô đã nghe qua tin đồn của hắn cùng Tiếu Nguyệt Ba, vì thế cất bước đi về phía trước chắn giữa cô và Tiếu Nguyệt Ba.

"Tiếu Nguyệt Ba, cô nói ai là hồ ly tinh? Hôm nay chúng ta liền đem chuyện này nói cho rõ ràng, tôi và cô có quan hệ gì sao, trước kia tôi chưa có bạn gái nên không so đo cũng liền tùy cô, hiện tại không giống nhau, tôi-Cận Văn Lễ hiện tại là người đã có bạn gái, cô đừng làm phiền tôi, cũng đừng ở chỗ này phá hư tình cảm của tôi và Thủy Thanh, có nghe thấy không?"

Tiếu Nguyệt Ba đôi mắt đỏ lên nức nở, lớn tiếng kêu:

"Cận Văn Lễ, anh có lương tâm hay không, em vì muốn cùng anh ở bên nhau mà làm đau lòng ba mẹ, em vì anh làm nhiều chuyện như vậy, ăn mắng không ít, còn bị người xung quanh chê cười, một đại cô nương như em cả ngày đi thep anh chạy khắp nơi, cái gì cũng đều nghe anh, anh nói một em không dám nói hai, anh nói đông em không dám nói tây, hiện tại anh lại con hồ ly tinh không biết xấu hổ này mà cùng em chia tay! Em liền cứ mắng cô ta, cô ta là đồ hồ ly tinh, hồ ly tinh, anh có thể làm gì tôi?"

"Tôi cmn qua lại cùng cô khi nào? Còn chia tay, cô cũng không biết xấu hổ mà nói! Tiếu Nguyệt Ba, đừng trách tôi không cho cô mặt mũi, trước nay đều là cô một bên tình nguyện mà đi theo tôi, tôi cũng chưa nói qua nửa câu khiến cô hiểu nhầm, ta-Cận Văn Lễ đời này chỉ nhận một người là Thủy Thanh, cô đừng ở chỗ này lì lợm la liếʍ, tôi sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng, cô cho rằng ở cùng tôi thời gian dài thì tôi sẽ cưới cô? Đứng có nằm mơ."

Cận Văn Lễ sợ chính mình trăm cay ngàn đắng vừa có được tức phụ lại bị dọa chạy, lập tức không chút do dự cùng Tiếu Nguyệt Ba phủi sạch quan hệ, phân rõ giới tuyến, kiên quyết không muốn cô hiểu lầm mình.

Tiếu Nguyệt Ba gào khóc, người bên cạnh đều đến khuyên, làm cô ta về nhà trước, Tiếu Nguyệt Ba chỉ vào cô mắng:

"Nhà của cô ở ngõ nhỏ đúng không, cô cứ chờ đấy, cô không biết xấu hổ, tôi muốn nhìn xem ba mẹ cô có biết xấu hổ hay không! Tôi còn muốn đến đơn vị tìm lãnh đạo, tố cáo cô là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm người khác!"

Cô có chút sợ hãi mà lùi bước, cô không phải sợ cô ấy tìm cha mẹ hay tố cáo lên đơn vị, cô là khó có thể tiếp thu việc mình phá hư hôn nhân của Cận Văn Lễ và Tiếu Nguyệt Ba, dù là sau nhiều năm hôn nhân của cô ấy không như ý, nhưng nếu Cận Văn Lễ chịu kết hôn cùng Tiếu Nguyệt Ba liền chứng minh bọn họ có tình cảm với nhau, cô muốn thay đổi vận mệnh người nhà chẳng lẽ một hai phải phá hư quỹ đạo nhân sinh của người khác, làm như vậy có thể hay không phát sinh biến cố khác, chính cô cùng người nhà có thể hay không sẽ phải trả giá đắt?

"Cận Văn Lễ, vừa rồi là em lỗ mãng, anh coi như em cái gì cũng chưa nói đi, hai chúng ta vẫn là...."

"Vẫn là cái gì? Thủy Thanh, em đừng nghe cô ta nói bậy, là cô ta cố sống cố chết quấn lấy anh, anh cùng em nói, em đã đồng ý làm bạn gái anh chuyện này đám huynh đệ ở đây ai cũng nghe thấy, bọn họ có thể làm chứng, nếu em dám đổi ý lừa gạt tình cảm của anh, anh cũng có thể đến nhà em nháo, em tốt nhất vẫn là một lòng cùng anh ở chỗ này đi, chuyện khác đều không cần sợ, còn có anh mà."

Đầu tiên Cận Văn Lễ phản bác không dung mà ổn định cô, không cho cô cơ hội rút lui, sau đó lại nhìn về phía Tiếu Nguyệt Ba, ánh mắt hung ác:

"Tiếu Nguyệt Ba, cô nếu dám vu hãm(vu khống và hãm hãi) Thủy Thanh, tôi sẽ làm cả nhà cô trải qua không tốt, tin hay không tôi sẽ thu thập từng người họ!"

Tiếu Nguyệt Ba nghe xong trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, cô đứng ở phía sau tuy không thấy được biểu tình của Cận Văn Lễ, nhưng chỉ nghe ngữ khí kia cũng có thể cảm giác ra Cận Văn Lễ tàn nhẫn, trong lòng cũng phát lạnh, cô hôm nay lỗ mãng quyết định rốt cuộc là đúng hay sai a!

"Anh chính là muốn làm em sợ, em cũng sẽ không đem anh nhường cho người khác!"

Tiếu Nguyệt Ba mặc dù bị Cận Văn Lễ đe dọa, nhưng chỉ cần nhớ đến nổ lực cùng những gì mình trả giá thì đều mặc kệ, cô sao lại có thể cam tâm, cô là thật sự thích Cận Văn Lễ.

Những người đàn ông cô gặp qua không một ai có thể so được với hắn, chỉ có Cận Văn Lễ mới có loại đảm đương này, khí chất này mới là đàn ông chân chính, cô sẽ không vì dăm ba câu hù dọa mà buông tay, cô nhất định phải gả cho Cận Văn Lễ bằng được!

Cận Văn Lễ thật muốn mấy đá mà đá chết Tiếu Nguyệt Ba-cái nữ nhân đui mù này, hắn chiêu ai chọc ai, như thế nào lại lọt vào mắt người phụ nữ điên này, khuyên không được mà mắng cũng không đi, thật là xui xẻo!

Cận Văn Lễ tức giận phi một ngụm, xoay người trực tiếp lôi kéo tay cô nói:

"Cô ta không đi, chúng ta đi, cứ để lại chỗ này cho một mình cô ta đi." Những người khác thấy thế đều đồng tình mà nhìn Tiếu Nguyệt Ba vài lần, rồi đều theo Cận Văn Lễ đi ra.

"Đi theo tôi làm gì? Nên làm gì thì làm đi, cứ muốn cố ý cùng tôi đối nghịch là thế nào!" Hắn đi chưa được mấy bước liền hung tợn quay đầu nhìn mấy cái huynh đệ của mình.

Mọi người đều ngây ngẩn cả người, lúc này vẫn là Hầu Quý Nghĩa phản ứng nhanh:

"Cũng không phải là tụi em ngớ ngẩn đâu, thật là quá không có ánh mắt. Tôi nói này mấy huynh đệ, hôm nay đều tan đi, đừng quấy rầy anh Lễ cùng chị dâu nói lời tri kĩ."

Những người còn lại lúc này mới hiểu được, đều cười cười, tùy ý chào hỏi vài câu liền rời đi. Cuối cùng chỉ để lại Tiếu Nguyệt Ba đứng một mình dưới ánh mắt trời tức đến phát run.

"Sao em không nói lời nào?" Cận Văn Lễ kéo tay cô qua nắm không buông, dẫn cô đi xuyên qua xưởng than bằng một lối đi nhỏ, đến một bãi cỏ, lôi kéo cô ngồi xuống rồi mở miệng dò hỏi;

Cô nhìn nhìn tay mình đang được Cận Văn Lễ nắm chặt, cả người còn chưa phục hồi tinh thần: "anh.... vừa rồi rất dọa người". .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

"Anh không phải vì giữ gìn trong sạch cho bản thân sao? Thật vất vả em mới đáp ứng làm bạn gái anh, nếu ai dám phá hư anh liền cùng người đó liều mạng, em yên tâm, chúng ta ở bên nhau chỉ có anh nghe lời em nói, em không cần phải sợ anh! Để anh nhìn cánh tay xem bị thương có nặng không, nếu không ngày mai anh lái xe đưa em đi làm, mẹ em xuống tay cũng quá độc ác rồi."

Cận Văn Lễ nhìn vết đỏ trên cánh tay cô đã bắt đầu chuyển sang xanh xanh tím tím, liên tục thở dài, mày cũng nhăn chặt.

Cô bị bộ dáng than ngắn thở dài của hắn chọc cười:

"Vết thương ở trên người em, anh làm gì mà hết thở dài lại nhíu mày thế, cánh tay lại không bị gãy sao không thể lái xe đi làm? Em thấy Tiếu Nguyệt Ba đối với anh si tâm như vậy, cảm thấy rất khó xử, nếu không anh lại suy xét, đừng dễ dàng liền từ chối cô ấy, lại nói anh không phải cũng giống cô ấy quấn lấy em?"

"Vết thương trên người em, nhưng đau ở trong lòng anh. Còn về Tiếu Nguyệt Ba, anh cùng cô ta có thể giống nhau sao? Em là trong lòng có anh, còn lòng anh nhưng lại không có cô ta! Thủy Thanh, hôm nay chúng ta đều nói rõ ràng, em là bạn gái của anh chuyện này không có khả năng thay đổi, về sau chuyện của Tiếu Nguyệt Ba không cần nhắc lại.Anh cũng biết thanh danh của mình là cái dạng gì, khẳng định sẽ liên lụy làm em chịu ủy khuất, kì thật, anh cái gì cũng không sợ, anh chỉ sợ em nhịn không được cùng người nhà ầm ĩ đến lúc đó lại chia tay anh, nói câu mạnh miệng chính là em nếu không đi làm anh cũng có thể nuôi được, nhưng nếu bị người xung quanh đàm tiếu anh sợ em không chịu nổi."

Cận Văn Lễ nói đến nơi đây tạm dừng một chút, sau đo mới lại nói:

"Thủy Thanh, em có thể hay không thấy anh một lòng si tâm như vậy mà đừng dễ dàng đổi ý?"

Nhìn Cận Văn Lễ ngây ngốc mà khẩn cầu, cô nhìn mà tâm đều đau, cô trong lòng thở dài: Cô chân chính để ý kì thật là Tiếu Nguyệt Ba.

"Em có thể chịu đựng người trong nhà phản đối, cũng có thể không thèm để ý người khác đàm tiếu chê cười, nhưng mà Cận Văn Lễ, em mong anh lại thận trọng suy xét chuyện của Tiếu Nguyệt Ba một chút, cô ấy đối với anh rất tốt, em không so được, cô ấy là thật lòng thích anh, em có thể nhìn ra được."

"Em sớm muộn gì cũng có thể thật lòng đối xử tốt với anh như thế,cô ta đối với anh thế nào trong lòng anh hiểu rõ, anh không thể phủ nhận nếu từ trước đến nay em đều không liếc mắt nhìn anh một lần, có khả năng với tính cách của anh có lẽ sẽ đồng ý ở bên cô ta. Nhưng hiện tại anh đã có em, anh liền không có khả năng liếc nàng dù chỉ một cái, đời này cũng không có khả năng, chuyện yêu đương là không thể miễn cưỡng, về sau cô ta có khó khăn anh có thể giúp đỡ, còn chuyện khác thì không cần bàn lại."

Thái độ Cận Văn Lễ dị thường kiên quyết, hắn không muốn cô nhớ đến chuyện của Tiếu Nguyệt Ba nữa.

Cô nghe xong Cận Văn Lễ nói những lời này liền trầm mặc không nói, cô hẳn là nên quyết định, nếu lại do dự không quyết đoán sẽ làm chậm trễ không chỉ một mình cô, tuy rằng hiện tại một cái quyết định của cô sẽ dẫn đến thay đổi bao lớn còn không biết được, nhưng chỉ cần biết Cận Văn Lễ có thể thay đổi vận mệnh bi thảm của cô cùng cha mẹ như vậy là đủ rồi.

Nếu tương lai Tiếu Nguyệt Ba trải qua không tốt, cô sẽ tận lực giúp đỡ là được.

Sau khi đấu tranh tâm lý một lúc, cô cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh, cứ quyết định vậy đi, khắc phục khó khăn gả cho Cận Văn Lễ!

Đương nhiên cô không chỉ phải gả cho Cận Văn Lễ, còn muốn học cách trưởng thành của hắn, muốn báo đáp hắn đối với cô tốt như thế, lấy chính bản thân mình đền bù cho tình cảm mà cô thiếu hắn bởi vì tiền mà cô ở bên hắn, cô sẽ không bao giờ để những chuyện kiếp trước lặp lại, cũng không muốn trở thành một người phụ nữ tầm thường!

Đối mặt với cặp mắt to trắng đen rõ ràng của cô, Cận Văn Lễ nhìn không ra bất luận cảm xúc nào, dần dần trong lòng hoảng hốt, biểu tình có chút lo âu, nhưng lại không dám nói thêm gì nữa, sợ làm cô nóng nảy lại hỏng chuyện.

Đang lúc bất an, chợt thấy cặp mắt xinh đẹp kia mang theo một tia ý cười, sau đó nghe thấy cô nói:

"Cận Văn Lễ, chúng ta liền hướng đến kết hôn đi, em cái gì cũng không sợ càng không thèm để ý, anh có thể kiên trì thì em cũng có thể, em bồi anh!"

Cận Văn Lễ cảm thấy niềm vui này như từ trên trời rơi xuống, còn chưa kịp cười, đôi mắt liền đỏ lên, hít hít cái mũi lại xoa xoa đôi mắt của mình:

"Em nhìn anh này, thật không có tiền đồ".

Cô đem lời nói ra, lại nhìn bộ dáng Cận Văn Lễ, cảm thấy ngực cũng ấm áp, nhịn không được nổi lên vui đùa:

"Anh muốn khóc liền khóc đi, em cũng sẽ không chê ccười anh."

Cận Văn Lễ lúc này đã hoãn lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt bị phơi đến đỏ bừng của cô mà ngơ ngác hỏi một câu:

"Vợ ơi, anh có thể thân thân với em không?"

Cô lập tức nghiêm mặt:

"Cận Văn Lễ, anh thật là không đứng đắn được vài phút, em cảnh cáo anh, em là con nhà đàng hoàng, anh đừng được một tất muốn một thước mà làm xằng làm bậy."

Cận Văn Lễ vội vàng xua tay:

"Em đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn hôn hôn mặt em một chút, cái gì khác cũng chưa nghĩ."

Cô chỉ cảm thấy buồn cười,Cận Văn Lễ người này hiện tại thoạt nhìn thật đúng là có chút đáng yêu:

"Vậy được rồi, chỉ có thể hôn một chút, nếu anh dám làm xằng bậy, về sau em không thèm để ý đến anh nữa." nói xong liền nhắm hai mắt lại.

Cận Văn Lễ lời đều không kịp nói, chỉ gật gật đầu cũng không biết là cho ai xem, sau đó liền ngừng thở, thật cẩn thận mà đến gần cô, môi dán trên mặt cô nhẹ nhàng hôn một cái liền thối lui.

Cô chờ Cận Văn Lễ lùi lại mới phát giác tim mình đập nhanh lợi hại, đây là như thế nào, cô cũng không phải là cô gái mới lớn chưa trải sự đời, như thế nào bị hôn mặt liền khẩn trương như vậy? Lúc trước cùng Thôi Tất Thành bên nhau, hắn lần đầu tiên hôn cô, cô cũng khẩn trương, nhưng không giống như bây giờ, trong lòng còn loại ẩn ẩn mà vui sướиɠ.

Hít một hơi thật sâu bình ổn lại cảm xúc, cô chậm rãi mở mắt ra nhìn Cận Văn Lễ, chỉ thấy hắn cũng đang nhìn cô, mày rậm mắt to, lông mi cong cong đen như mực, răng trắng lóe sáng làm người khác không mở được mắt.

"Thủy Thanh, vợ à, anh hiện tại cả người đều choáng váng, giống như muốn bay lên, trên người còn nóng đến phát sốt, nếu anh hiện tại đứng lến, có thể hay không liền bay lên rồi?"

Cận Văn Lễ cảm thấy môi mình đều tê rần, cố sức nói xong liền lôi kéo tay cô đặt lên mặt mình.

"Xác thực rất nóng, hay là bị cảm nắng rồi!" Cô nhìn mặt Cận Văn Lễ càng ngày càng đỏ, bắt đầu lo lắng.

Cận Văn Lễ nghe xong khanh khách cười không ngừng, bước chân không xong mà đứng lên:

"Ai tháng sau mà bị cảm nắng, phỏng chừng là cao hứng, anh phải hô to mới được, bằng không có lẽ sẽ nghẹn ra bệnh."

Cô còn chưa hiểu rõ ý của Cận Văn Lễ, liền thấy anh kéo kéo cổ áo, cao giọng hô to:

"Diệp Thủy Thanh là vợ của Cận Văn Lễ! Chúng ta cả đời không xa rời nhau, anh cả đời đều đối xử tốt với em!"

Hô liên tiếp năm sáu lần, Cận Văn Lễ mới thở hổn hển nhìn về phía cô còn ngồi dưới đất:

"Được rồi, cuối cùng cũng sảng khoái, là người mà, cao hứng quá cũng không được, dễ dàng xảy ra chuyện."

Cô nhìn bộ dáng không có tiền đồ của hắn, cắn môi cười, trong mắt cũng có chút ướŧ áŧ, người này thật đúng là làm cho người ta không biết nói hắn cái gì tốt.

Cận Văn Lễ lại cười nhìn cô trong chốc lát, sau đó duỗi Thôi Tất Thànhay đem cô kéo lên:

"Được rồi vợ à, chúng ta đừng ngốc ở đây phơi nắng nữa, chúng ta trở về, trước mua thuốc tiêu sưng cho cánh tay em, sau đó anh dẫn em đi tiệm ăn chúc mừng. Cô nghĩ thầm lúc này Thôi Tất Thành cùng cha mẹ hắn chắc còn đang ở nhà mình ăn cơm đi, không bằng trễ một chút rồi về, vì thế liền đồng ý.

Cận Văn Lễ mừng rỡ nhịn không được lại hôn lên mặt cô mới hơi giảm bớt sự vui sướиɠ trong lòng, hai người đan tay nhau theo con đường nhỏ ra ngoài.

Cơm nước xong, Cận Văn Lễ đưa cô dến đầu ngõ, nửa ngày cũng không bỏ đi được.

"Em trở về, anh cũng đi đi." Hai người cứ đứng trơ như vậy cũng không được, cô lại lần nữa khuyên Cận Văn Lễ.

"Đi rồi liền nhìn không thấy em, lại nhìn trong chốc lát, được không?"

"Ngày mai không phải liền thấy sao?"

"Nếu không hay anh lại đứng dưới cửa sổ nhà em một đêm, dù sao buổi tối anh cũng không ngủ được." Cận Văn Lễ tự nhận mình nghĩ ra một ý kiến hay.

"Cút đi, anh không được đến, có nghe thấy không? Em không cùng anh dong dài nữa, anh nguyện ý đứng liền đứng đi."

Cô biết cứ như vậy cũng không xong, liền dứt khoát về nhà cho xong việc. Cận Văn Lễ nhìn đến khi không thấy bóng lưng cô nữa, hồi lâu mới trở vê.

Cô đứng ở trước cửa nhà thu lại tươi cười, nghe bên trong không có động tĩnh, biết người một nhà Thôi Tất Thành hẳn đã đi rồi, vì thế lại cổ vũ cho bản thân rồi đẩy cửa đi vào.

Cô còn một tràng trận đánh ác liệt, chân chính chiến tranh bất quá vừa mới bắt đầu thôi!