*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- --------------------
- -------------
Cận Văn Lễ liên tiếp vài ngày cũng chưa xuất hiện, cô cũng có chút lo lắng, người này có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Chỉ bằng bộ dáng lưu manh của hắn, nếu thật là đánh nhau ẩu đả bị đồn cảnh sát bắt cũng không phải là cái việc gì là.
Chỉ là Cận Văn Lễ tuy rằng không xuất hiện, Thôi Tất Thành lại tiếp nhận vị trí kia, mỗi ngày đi theo cô đi làm, tan tầm làm cho cô không chịu nổi quấy nhiễu.
Bất quá có xe đạp của Cận Văn Lễ cũng rất tốt, cô không cần phải dậy sớm liền dứt khoác thời gian rời giường giống như trước kia, mà Thôi Tất Thành cũng bởi vì Cận Văn Lễ không xuất hiện liền cũng không cùng người nhà cô nói chuyện này,mẹ cô còn cho rằng cô cuối cùng cũng chịu cúi đầu, mỗi ngày để Thôi Tất Thành đưa đón.
Mãi đến chủ nhật, Cận Văn Lễ vẫn không thấy bóng dáng đâu, cô bắt đầu lo lắng, nghĩ muốn hay không đến nhà hắn xem thử, nếu thật là xảy ra chuyện chính mình tốt xấu cũng muốn làm chút chuyện trong khả năng cho phép.
"Mẹ, con ra ngoài một chuyến a."
Mẹ cô đang ở phòng bếp, bởi vì mấy ngày nay cô ngoan ngoãn biểu hiện tốt, liền thả lỏng cảnh giác:
"Đi đi, chính mình thích cái gì liền mua, đừng đi xa quá, nhớ về sớm ăn cơm đó."
"Dạ biết.""Cô ra cửa hướng phố trước mà đi.
Đến phố trước lại hỏi đường xem nhà Cận Văn Lễ ở đâu, người qua đường vừa nghe là hỏi nhà Cận gia đều cố ý đánh giá cô vài lần, sau đó chỉ đường, chưa chờ cô đi xa liền bắt đầu nhỏ giọng nghị luận:
"Này có phải nha đầu họ Tiêu ở phố sau không?"
"Không phải đâu, ta đã gặp nha đầu kia rồi, tuy rằng lớn lên cũng rất đẹp, nhưng không đẹp bằng cô gái này, cô gái này phỏng chừng là Diệp Thủy Thanh đi, đám đàn em theo sau Cận Văn Lễ đều gọi nàng là chị dâu."
Xem ra thanh danh cô đúng là lan xa, cô chưa từng tới phố trước cũng có người dễ dàng đoán được thân phận của cô, có khi danh tiếng của Cận Văn Lễ còn dưới cô a? Cô cười khổ một chút rồi dựa theo hướng họ chỉ tìm đến Cận gia.
Nhà Cận Văn Lễ xác thực hơi khó khăn, dựa theo hoàn cảnh xã hội lúc này công bằng mà nói, nhà Cận Văn Lễ hiển nhiên kém hơn một đoạn so với nhà bình thường.
Phòng ở nhà họ Cận nằm trong một lối đi nhỏ, cửa làm bằng gỗ có hàng rào bao xung quanh, bên trong là phòng ở được xây bằng gạch do nhà hơi tối nên không nhìn không ra là có mấy phòng, ở phía trước có một gian phòng xây bằng xi măng trắng xám, cũng không biết phòng này có phải của Cận gia hay không.
Cô đứng do dự trong chốc lát cũng không gặp người Cận gia đi ra, đành phải đi qua duỗi tay đẩy cửa gỗ nhỏ, đang muốn đi vào bên trong, liền thấy phòng xi măng bên này cửa mở ra, ngay sau đó đi ra một người, người nọ ngẩng đầu vừa vặn va chạm với ánh mắt của cô.
"Thủy Thanh, em thế nào lại đến đây? Anh đang muốn đi tìm em đấy!"
Người trong phong đi ra đúng là Cận Văn Lễ, vừa thấy cô hắn vừa mừng vừa sợ, bước nhanh đi qua, lôi kéo tay cô hỏi.
Cô không được tự nhiên mà né tránh tay hắn:
"Em cho rằng anh xảy ra chuyện gì, liền tới đây nhìn xem, anh nếu là không có việc gì em đây đi về trước."
"Ai, em tới cũng tới rồi, đừng vội đi, nhà anh nhỏ không có đồ tốt chiêu đãi em, phỏng chừng em cũng sợ nhìn thấy người nhà anh, như vậy đi hai ta ra ngoài đi dạo, em ăn cơm không, anh dẫn em đi ra tiệm ăn!"
"Đừng, em không đi, em nghĩ anh cùng người khác đánh nhau mới đến đây xem một chút."
Cô vội vàng từ chối, rồi đi ra ngoài, cô đương nhiên là không nghĩ đến nhà Cận Văn Lễ làm khách, đến lúc đó liền càng nói không rõ.
Cận Văn Lễ cũng đi theo ra, cùng cô sóng vai mà đi, hắn đánh giá sườn mặt xinh đẹp của cô cười không ngừng:
"Em là thấy mấy ngày anh không đến tìm, em có chút nhớ anh sao?"
"Anh đừng tự mình đa tình, ai nhớ anh chứ, em thấy anh đối với em cũng không tệ lắm, nghĩ vạn nhất anh xảy ra chuyện gì mình cũng có thể giúp được chút ít. Làm người, tổng là cần phải có lương tâm a."
"Em nguyện ý nói thế nào liền như thế, dù sao anh vẫn cho rằng là em đang nhớ anh, đến để gặp anh, con người anh là thành thật nhất, còn đặc biệt có thể nắm bắt tinh túy tỏng tứ thư ngũ kinh, sao có thể làm chuyện xấu chứ, em đừng nghe người khác nói bậy."
Cô chỉ cười:
"anh cứ tiếp tục phóng đại đi, em mặc kệ anh, em phả về nhà, anh đừng đi theo em."
"Thủy Thanh, em cũng không thể mặc kệ anh a, anh đặc biệt yêu cầu người có tư tưởng tiên tiến như em tới giúp anh tiến bộ. Đúng rồi, mấy ngày này anh không đi tìm em, là vì phải làm một chuyện quan trọng, em cùng anh tới chỗ này." Nói xong liền kéo cô đi.
Cô chạy nhanh né tránh: "Anh nói chuyện là được rồi, đừng lôi lôi,kéo kéo như thế, danh của em bị anh phá hư còn chưa đủ sao!"
"Chuyện này không nói rõ được, em cùng anh đi qua liền hiểu."
Cô biết rõ tính tình của hắn, vì tránh cho tranh chấp đành phải đi theo, ai bảo cô tự đâm đầu vào hộng súng chứ.
Cận Văn Lễ mang cô đến tiềm sửa xe, còn chưa đến nơi liền kêu lên: "Lão Lưu, xe tôi đâu?"
"Ở trong tiệm đó, tôi không dám để bên ngoài, nếu lỡ bị người không có mắt chạm hư, tôi biết lấy cái gì để đền chứ!"
Lão Lưu nói xong liền chạy đi vào trong, lát sau đẩy chiếc xe đạp ra tới,thật cẩn thận mà đặt trước mặt Cận Văn Lễ.
Cận Văn Lễ vỗ vỗ yên xe xoay người hỏi cô: "Thủy Thanh, em thấy xe này thế nào?"
"Thật xinh đẹp"
Cô nhìn chiếc xe màu hồng nhạt trước mắt kinh ngạc cảm thán không thôi, kiểu dáng đôc lạ như vậy, Cận Văn Lễ từ chỗ nào làm ra!
Cận Văn Lễ nghe xong đắc ý cười:
"Một người anh em mua từ Thượng Hải mới vận chuyển về, thẻ bài của xe cũng làm xong rồi, em chạy xe rất hợp đó."
"Anh có ý gì?"
Trong long cô đã mơ hồ đoán được mấy ngày nay Cận Văn Lễ không tới tìm chính là vì giúp cô mua chiếc xe đạp này, tuy nghĩ như thế nhưng vẫn có chút không thể tin được người này sẽ đối với cô tốt như vậy.
"Này còn có thể có ý tứ gì, em cả ngày chạy chiếc xe kia của anh cũng không tốt, chiếc này vừa lúc thích hợp, xe này nếu em không nhận anh cũng không dùng được, đến lúc đó đành để rỉ sét thành sắt vụng vậy."
"Em nếu nhận cũng không có chỗ để, mẹ em mà biết, phỏng chừng sẽ đánh chết em đi? Bà ấy còn chưa biết em chạy xe anh đi làm."
Cô muốn tìm lý do thuyết phục Cận Văn Lễ từ bỏ ý niệm đưa cái xe này cho cô.
"Cái này anh cũng nghĩ đến, cho nên cái xe liền gửi ở chỗ này của lão Lưu, ông ấy mỗi ngày dọn hàng khá sớm, vừa lúc có thể phối hợp thời gian với em, có phải hay không lão Lưu?"
Cận Văn Lễ cuối cùng hỏi một câu, nhìn lão Lưu liếc mắt một cái.
Lão Lưu lặp tức gật đầu:
"Đúng vậy, xe lúc nào không chạy liền cứ để chỗ này tôi bảo quản cho, đi làm về trễ tôi cũng có thể chờ, thuận tiện còn có thể giúp kiểm tra xe giúp, bảo đảm mỗi ngày xe đều chạy ổn định vững chắc!"
Cô không có biện pháp, cuối cùng đành phải nói:
"Kia, xe này bao nhiêu tiền, em trả tiền lại cho anh."
Cận Văn Lễ nghe xong cười không ngừng: "Xe này giá 400 đồng, bất quá em không cần đưa tiền anh, anh còn muốn tiền của vợ mình sao! Đều là việc anh nên làm."
"Đúng vậy a, Vân Lễ rất biết đau lòng người."Lão Lưu bên cạnh phụ họa.
Cô tính toán, chiếc xe này phải bằng nửa năm tiền lương của cô, cô đi làm cũng có để dành một chút, chỉ là tiền đều ở trong tay, căn bản tìm không thấy lý do lấy ra sô tiền lớn như thế, lại nghe Cận Văn Lễ nói bậy bạ mà phản bát:
"Ai là vợ anh, em đã sớm nói em sẽ không cùng anh yêu đương, anh còn dám nói nữa sẽ không xong với em đâu!"
"Anh không nói còn không được sao? Em trước chạy thử xem, cảm thấy không được chỗ nào liền nhờ lão Lưu điều chỉnh một chút." Cận Văn Lễ nói xong liền đem xe giao cho cô.
"Em nói không cần, anh có nghe thấy không? Em nói lại lần nữa, em không cần, anh về sau đừng tới tìm em!"
Cô là thật không chịu nổi Cận Văn Lễ đối với cô tốt như vậy, cũng có chút sợ hãi ý niệm ngo ngoe rục rịch trong lòng, vì thế hướng về phía Cận Văn Lễ hét lớn rồi nhanh chân bỏ chạy.
Một hơi chạy đến đầu ngỏ, quay đầu thấy Cận Văn Lễ không có đuổi theo mới yên tâm dừng lại, ngồi nghỉ trên thềm đá thở hổn hển nửa ngày cuối cùng tìm mới bình ổn lại.
Về đến nhà, cô trở lại phòng, nằm trên giường lăn qua lộn lại nằm không an ổn, trong đầu đều là hình ảnh về những việc Cận Văn Lễ làm từ lúc biết nhau đến giờ, trong lòng cũng buồn bực:
Lúc trước Thôi Tất Thành đối với cô cũng không tồi, thế mà lúc này so ra ở trước mặt Cận Văn Lễ liền một chút cũng không đáng nói đến!
Miên man suy nghĩ, đột nhiên một ý niệm từ trong đầu xẹt qua, lúc này cô nằm không được nữa, lăn long lóc từ trên giường đất bò dậy, ngồi ở chỗ đó im lặng suy nghĩ:
Không đúng rồi, Cận Văn Lễ lúc thì ăn cơm ngoài tiệm, lúc lại mua xe, nhiều tiền như vậy từ chỗ nào ra?
Chẳng lẽ hắn đã bắt đầu làm giàu, mà cô còn ở chỗ này sầu sầu não não chuyện tình cảm nam nam nữ nữ, không được, côc trăm triệu lần không thể bỏ qua cái cô hội phát tài này!