- --------------------
- -------------
Cô đối diện với cặp mắt kia, cả người lông tơ đứng thẳng, người cô cũng không tự giác mà run lên, cô là gặp phải người xấu, đêm hôm khuya khoắt dù xảy ra chuyện gì cũng không ai biết, kiếp trước cô cũng không xảy ra chuyện này, hiện giờ sao lại như vậy!
Lúc này cặp mắt bên bức tường thủng kia vẫn như cũ đang nhìn cô,, thỉnh thoảng còn chớp chớp mắt, trong chốc lát lại nghe bên ngoài hắc hắc cười vài tiếng,thanh âm kia ở ban đêm yên tĩnh nghe có vẻ hết sức đáng sợ.
Cô lúc này động cũng không dám động, nhìn quanh xem có đồ vật gì phòng thân được. Nhìn chằm chằm cặp mắt kia cô tự hỏi nếu giờ chạy ra ngoài có thoát được hay không, lại nghĩ nếu chạy ra mà bị bắt lại thì làm thế nào để không, cô tuy bình tĩnh mà tự hỏi nhưng thân mình thì không tự chủ được mà đang run rẩy.
Lại qua một lát, cô rốt cuộc không chịu đựng được loại cảm giác lo lắng hãi hùng này, khẽ cắn môi dưới dùng hết sức lực chạy ra khỏi cửa, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng chạy về phía trước.
Ánh mắt nhìn thoáng qua thấy người nọ đang sửng sốt, phỏng chừng là không nghĩ đến cô sẽ có hành động như vậy.
Cô chạy mới mấy bước mà thấy tim mình như sắp nhảy đến tận cổ họng, ngày thường rõ ràng cảm thấy rất gần thế mà hiện tại thoạt nhìn cảm thấy rất dài, hơn nữa càng muốn chạy lại càng chạy không nổi vì chân sợ hãi quá độ mà không sử dụng lực được, bất quá chỉ cần cô có thể chạy đến chỗ rẽ kia là được.
Bởi vì chỗ đó đều là hộ già đình, đến lúc đó chỉ cần cô liều mạng kêu cứu mạng khẳng định mọi người có thể nghe thấy.
Lúc này cô nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, là người nọ đang đuổi thep, chỉ nghe âm thanh cô cũng biết đối phương chạy nhanh hơn cô không biết bao nhiêu lần, hơn nữa cô cũng cảm giác được hắn đang cách cô rất gần.
Trong lòng cô nổi lên một tia tuyệt vọng, chẳng lẽ cô sống lại lúc này lại phải đối mặt một vận rủi khác.
"Phanh!" Cô đang liều mạng chạy, đối diện đột nhiên xuất hiện người vừa vặn đυ.ng phải cô, cô bị đâm cho lui về sau,mắt thấy sắp té ngã thì một cổ sức túm chặt cô lại.
Cô rốt cuộc nhịn không được hét lên, nguyên lai người nọ còn có đồng lõa.
"Thủy Thanh, bình tĩnh là anh"
Là Cận Văn Lễ!Cảm tạ trời đất là Cận Văn Lễ!
Cô nghe thấy thanh âm trầm ổn này này, liền lập tức òa khóc lên, chỉ về phía sau nói không nên lời.
Cận Văn Lễ ôm cô, lẳng lặng mà nhìn người đang chạy phía sau liền minh bạch xảy ra chuyện gì, vì thế đem cô nhẹ nhàng đẩy ra:
"Thủy Thanh, em trước đứng bên cạnh đi, không cần sợ."
Cô nức nở mà gật gật đầu, thối lui vài bước, tâm cũng hoàn toàn thả lỏng xuống vì biết hiện tại mình an toàn.
Chỉ là không quá hai phút,cô lại cảm thấy tâm mình thả lỏng hơi sớm, tuy rằng từ lúc Cận Văn Lễ khom lưng nhặt một khối gạch lại đem một chân người nọ gạt ngã, mãi cho đến khi hắn cầm gạch hướng trên người đối phương mà tàn nhẫn đánh, động tác rất là lưu sướиɠ soái khí, nhưng cứ tiếp tục như thế sẽ xảy ra án mạng a.
Trước không nói Cận Văn Lễ một chân đạp vào nơi yếu hại giữa hai chân đối phương, chính là tay cầm gạch chuyển hướng đến đầu người nọ đập khẳng định là không được.
"Cận Văn Lễ, anh dừng tay đi, còn đánh như vậy sẽ đánh chết người đó." Cô chạy nhanh qua ngăn cản hắn.
"Anh hôm nay không đánh chết hắn là không được, dám nhìn lén vợ anh chính là đi tìm chết, em đừng cản, hắn bị đánh chết cũng là đáng!"
Cận Văn Lễ càng nghĩ càng sinh khí, tưởng tượng nếu hắn không đến kịp, cô sẽ rơi vào kết cục gì, thì xuống tay càng ác hơn.
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì, ai kêu thế?"
"Không biết a, tôi khát nước nên tỉnh dậy, liền nghe bên ngoài có người kêu to, sợ đến mức ly nước cũng không cầm chắc".
Cô đang lôi kéo Cận Văn Lễ liền thấy bên kia có ánh đèn pin chiếu qua bên bày, biết là có người nghe thấy tiếng cô kêu vừa rồi.
"Này không phải Thủy Thanh sao, này, đây là có chuyện gì?"
Năm sáu người hàng xóm đi tới, nhìn cô mặt đầy nước mắt, lại nhìn Cận Văn Lễ từ dưới đất đứng dậy, cuối cùng ánh mắtmắt dừng ở người đang nằm trên đất máu chảy đầy mặt.
Cô đem sự tình đơn giản kể một lần, tất cả mọi người nhíu mày.
"Mẹ nó, mau lật tên này lại nhìn xem là ai, đánh chết hắn cũng không quá!"
"Là Lâu Tôn Minh!" Cẩn thận phân biệt sau đó có người la lớn.
"Người này ngày thường bộ dáng không đứng đắn, cho rằng chính mình ở nhà lầu liền ghê gớm, nguyên lai nửa đêm không ngủ được lại ra ngoài làm chuyện thất đức này, để tôi đi tìm người, chúng ta đem hắn đưa đến đồn công an đi!"
Chỗ cô ở kì thật có phân chia, phố trước cùng ngõ nhỏ này đều là người có gia cảnh bình thường ở, phố sau đều là người có điều kiện, tất cả nhà đều xây bằng xi măng, mà phía đông của đường cái có một dãy nhà lầu làm người dân bình thường hâm mộ không thôi, nghe nói ba của Tôn Minh là cán bộ.
Thừa dịp những người này đi tìm người, cô bình tĩnh lại quét mắt nhìn Tôn đang ngất xỉu lại ngẩng đầu nhìn Cận Văn Lễ:
"Đã trễ thế này, anh tới đây làm gì?Chẳng lẽ cũng là đi tiểu đêm, kia thật là đúng lúc."
Cận Văn Lễ duỗi tay xoa xoa nước mắt trên mặt cô, mới nói:
"Anh căn bản là không có đi."
"Không đi? Cái gì không đi?" Cô hồ đồ, không hiểu hắn nói gì mà hỏi lại.
"Anh nói là anh vẫn luôn ngồi ở phía dưới cửa sổ phòng em, vừa mở mắt cảm thấy phòng em có đèn sáng, cũng không biết có chuyện gì, trèo tường chạy đến cửa thì thấy cửa khép hờ liền biết em tới đây làm gì, liền chạy theo ra đây."
Cô nháy mắt ngơ ngác:
"Anh là nói, từ ban ngày đến bây giờ vẫn luôn ngồi ở dưới cửa sổ?"
Cận Văn Lễ cảm thấy đương nhiên mà gật đầu:
"Em còn giận anh mà, anh về nhà cũng không chịu nổi, ngồi ở đây anh thấy trong lòng có thể thoải mái chút, hơn nữa cũng có cảm giác gần em hơn."
"Anh cứ canh giữ ở dưới cửa sổ, em cũng không biết được, anh làm zậy có cái ý nghĩa gì?" Cô cảm thấy Cận Văn Lễ vì mình làm thế không đáng giá.
"Anh cũng không muốn cho em biết, đây là anh tự phạt mình, em tức khổ sở như thế, anh sao có thể tự do thoải mái được!"
Nước mắt cô lại chảy ra, người này rốt cuộc là thông minh hay là ngu ngốc đây, sao vì cô mà làm đến như vậy!
Bốn phía ánh trăng nhu hòa, cô nhìn Cận Văn Lễ vừa khóc vừa cười, yên lặng mà đứng đối diện nhau, bên cạnh còn có một kẻ máu me đầy đầu đang nằm, tỉnh cảnh ấm áp lại quái dị.
Người được kêu tới cũng cảm tthấy kì quái, nhưng vẫn là bắt kẻ xấu kia trước, mấy người có sức lớn đem Tôn Minh khiên ném lên xe ba bánh, chuẩn bị đưa đến đồng cảnh sát.
"Vợ tôi vừa rồi còn cùng tôi nói, nàng trước kia đi nhà vệ sinh công cộng luôn có cảm giác không thích hợp, tổng cảm thấy như có người đang nhìn lén, tôi còn không tin nói cô ấy suy nghĩ vớ vẩn, hôm nay cuối cùng cũng bắt được hung thủ."
Có người nhắc tới chuyện này, những người khác cũng mồm năm miệng mười mà nói mình cũng từng nghe nói qua, một đám người vừa nghị luận vừa hướng đến đồn cảnh sát mà đi.
Người Diệp gia trừ bỏ chị dâu Diêu Hồng ở lại trông nhà, những người khác đều hoang mang rối loạn mà chạy tới, mẹ còn ôm cô mà khóc.
"Bà khóc cái gì, con gái không bị làm sao liền an tâm, bà đừng có dọa con." Ba cô vỗ vỗ vai mẹ, không cho bà khóc.
Hai anh của cô cũng đi theo khuyên,lại quay đầu nhìn về phía Cận Văn Lễ:
"Hôm nay tôi cảm ơn cậu đã cứu em gái tôi, hôm nào chúng tôi mang lễ vật qua nhà nói cảm ơn cậu, Thủy Thanh phải đến đồn cảnh sát khai báo, cậu trở về đi."
Bọn họ tuy rằng cảm kích Cận Văn Lễ, nhưng sẽ không có khả năng vì chuyện này mà cho phép Cận Văn Lễ và em gái mình lui tới.
Cận Văn Lễ lại không thèm để ý:
"Anh không cần cảm ơn đâu, em nên làm mà, Thủy Thanh đi đồn cảnh sát, em không phải cũng đi sao, chúng ta cùng đi thôi."
Cô làm không được chuyện qua cầu rút ván, trên đường đến đồn cô cùng Cận Văn Lễ sống vai đi cùng cột chỗ, người nhà cô tuy không vui, nhưng rốt cuộc người này vừa mới cứu cô nên cũng tùy cô thôi.
Tới đồn cảnh sát đem sự tình kể lại một lần, Cận Văn Lễ chỉ nói hắn đi tiểu đêm rồi gặp, cảnh sát ở đồn trực tiếp đem Tôn Minh giam lại, sau đó phái người đi thông báo cho người nhà hắn biết, mọi người lúc này mới đi trở về,vào ngõ nhỏ, người nhà cô luôn cùng hàng xóm nói cảm ơn.
Cận Văn Lễ dựa gần cô nói:
"Em đi làm không muốn anh trai đưa đón, anh sẽ nghĩ cách giúp em."
"Kia không cần đâu, anh mau về ngủ đi, có việc gì về sau lại nói."
Trải qua việc hôm nay, cô không muốn nói những lời nhẫn tâm với hắn, kì thật cô còn đang rất vui.
Cận Văn Lễ nghe xong chỉ cười không nói, xoay người đi về nhà, khóe miệng không khép được mà nhếch lên ngày càng lớn, hôm nay hắn tuy đau lòng Thủy Thanh bị hoảng sợ, nhưng cũng xem cơ hội tốt ông trời ban tặng, sau này khẳng định không ai giới thiệu đối tượng cho cô nữa.
Hắn xác thực là vẫn luôn canh giữ ở phía ngoài cửa sổ, bất quá hắn tính là chờ buổi sáng cô rời giường, hắn liền xuất hiện trước mặt cô làm cho cô cảm động việc hắn ăn khổ, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện, như vậy Thủy Thanh đối với hắn sẽ càng nhiều hảo cảm hơn, đây là việc làm hắn cao hứng không thôi.
Sự tình phát triển không ngoài sở liệu của Cận Văn Lễ,từ khi xảy ra chuyện ở nhà vệ sinh công cộng, người xung quanh đều biết hắn cùng cô quan hệ không bình thường, hơn nữa lời nói truyền đi cũng có chứng cứ, có người nói căn bản là hẹn gặp mặt lúc đêm, nếu không sao có thể trùng hợp đều đi tiểu đêm.
Diệp Thủy Thanh cô là con gái đi nhà vệ sinh công cộng không có gì để nói, nhưng còn Cận Văn Lễ, phố trước không phải cũng có nhà vệ sinh sao, thế mà Cận Văn Lễ một hai phải đi vòng vèo chạy qua bên này, lại nói hắn là đàn ông cứ tùy tiện tìm cái góc tường nào giải quyết mà không được!
Những lời nhàn thoại này lan truyền ngày càng xa, làm người nhà cô sầu lo đến bạc cả đầu, cứ tiếp tục truyền đi như thế thì dù người nhà có phong thủ nghiêm ngặt hơn nữa, cũng vô dụng, qua chuyện này dù ai coi trọng cô cũng không dám đắt tội Cận Văn Lễ, này giải quyết như thế nào a?
Cô cũng minh bạch đạo lí này, chỉ là lại lo lắng cũng không làm được gì, cô tuy không muốn cùng Cận Văn Lễ ở bên nhau, nhưng trong lòng kì thật cũng biết, trong khoảng thời gian ở cùngcùng này, cô cũng không bày xích cái tên lưu manh kia, lại nói sầu lo thì những việc này cũng không thay đổi được,vẫn là cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Tới giờ tan tầm anh trai đến đón co, hai người vừa về đến nhà thì thấy vẻ mặt vui mừng của bà, cảm thấy tò mò không biết có chuyện vui gì.
"Mẹ, như thế nào lại cao hứng như thế?" Anh cô cười hỏi
"Tự nhiên là có chuyện vui rồi,Thủy Thanh,con lại đây."
Mẹ cô cười tủm tỉm mà kéo tay cô, thở dài nói:
"Thủy Thanh à, mẹ mấy ngày đều khổ tâm suy nghĩ không nghĩ đến số con tốt như thế. Chiều nay mẹ của Tất Thành lại đây, nói mặc kệ hiện tại bên ngoài đồn đãi như thế nào, Tất Thành vẫn nguyện ý cưới con, người nhà họ Thôi bọn họ cũng không đối với con có thành kiến, cũng nguyện ý để con làm con dâu nhà họ, càng không cần phải sợ cái tên Cận Văn Lễ kia, chỉ cần con không qua lại với hắn nữa là được.
Con nói đi, đây có phải là chuyện tốt không.
Ta đã nói mà, Tất Thành là đứa nhỏ đáng để phó thác chung thân, thiên hạ này không có mấy nam nhân tốt như thế, con cũng không cần phải hồ đồ tái phạm sai lầm lúc trước, lần này nên hảo hảo cùng Tất Thành một chỗ, lại qua hai ba tháng liền đem hôn sự định ra, có nghe thấy không?"
Cô chỉ cảm thấy ngực bị đè nén đến hoảng, không ngờ Thôi Tất Thành hắn còn có tâm kế bậc này!