Chương 2: Hôn phối

Chương 2: Hôn phối

Vào mùa xuân, tháng ba năm Thiên Bảo thứ ba mươi ba.

Gần đây ở Thịnh Kinh xảy ra một chuyện lớn, nghe đồn Nhị tiểu thư của nhà Lô Hữu Thừa tướng bị Thế tử của Thất Vương gia hù dọa đến phát điên!

"Theo lời Lô Nhị tiểu thư, Thế tử của Thất Vương gia là ác quỷ đầu thai chuyển kiếp! Cho nên Lô Nhị tiểu thư – người có khả năng thông linh, mới chịu không nổi mà phát điên!"

“Lô Nhị tiểu thư có được khả năng này từ khi nào thế?!”

"Nghe nói là Nhị tiểu thư suýt nữa bị Thế tử Thất Vương gia Tiêu Bạch bắn chết ở bãi săn, có thể là vì bảo toàn tính mạng nên đã kích phát cái thiên phú này đó!"

"Ôi chao! Cũng không biết mệnh của Lô Nhị tiểu thư là tốt hay xấu nữa, vừa thông linh lại đυ.ng phải ác quỷ chuyển kiếp thành Thế tử của Thất Vương gia!”

"Chứ còn gì nữa!"

*

Phụ đệ của Hữu Thừa tướng – nhà họ Lô.

Phu nhân Lô Hữu Thừa tướng đã mời tất cả các hoà thượng và đạo sĩ ở Thịnh kinh đến nhà để vây quanh viện của Lô nhị tiểu thư, liên tục niệm kinh trong hơn tám ngày.

Một tiểu thư nhà quyền quý đang yên đang lành như vậy, chỉ là tham gia một cuộc săn bắn, ngã từ trên ngựa xuống một lần mà đã bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, kêu gào rằng Tiêu Bạch - Thế tử Thất Vương gia là ác quỷ đầu thai mà thành! Sau đó nàng sợ đến mức ngất đi lần nữa, để rồi khi tỉnh dậy thì đã phát điên!

Chuyện này đã làm chấn động khắp trên dưới triều đình và dân gian, khϊếp Thế tử Tiêu Bạch của Thất Vương gia bị cấp túc tại phủ. Trong Vương phủ cũng tập trung lại vô số cao tăng, yêu cầu phải làm pháp sự trong bảy bảy bốn mươi chín ngày mới được!

Phu nhân Lô Hữu Thừa tướng buồn bã nói: “Nếu không phải Thế tử hại Nhị tiểu thư ngã ngựa, nàng cũng sẽ không bị ma quỷ bám vào, tố ngược hắn là ác quỷ như vậy!”

Lô lão phu nhân lên tiếng: "Đừng nói nữa! Các vị cao tăng nói thế nào rồi?!"

Phu nhân Lô Hữu Thừa tướng nói: “Cao tăng chùa Chúc Lan nói rằng kiếp trước Lô Nhị cô nương tội ác sâu nặng, tất phải trải qua kiếp nạn này. Nếu muốn chữa khỏi bệnh điên loạn thì chỉ có thể từ bỏ việc ăn mặn, hoặc là xuất gia thành ni cô!"

Nháy mắt, Lô lão phu nhân sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt, cả giận nói: "Nhị cô nương và Thế tử Uy Bá hầu đã định ra hôn ước rồi! Hôn ước này tuyệt đối không thể xảy ra sơ xuất gì được!"

“Nhưng Nhị cô nương lại đang nổi điên như vậy, sợ là khó mà khôi phụ được trong một sớm một chiều…”

“…” Sắc mặt Lô lão phu nhân lại càng thêm ngưng trọng.

*

Mùa hè năm Thiên Bảo thứ ba mươi tư.

Lô Nhị tiểu thư cũng đã phát điên hơn một năm.

Uy Bá Hầu dẫn theo Thế tử Vệ Mẫn đến cửa bái phỏng.

Lô Hữu Thừa tướng thương lượng, muốn gả thứ nữ Lô Tam tiểu thư – Lô Hoài Ngọc, cho Thế tử Uy Bá hầu. Ông cũng hứa hẹn rằng tất cả sính lễ, hồi môn đều sẽ y theo như khi đích thứ nữ Lô Nhị tiểu thư gả chồng.

Uy Bá hầu miễn cưỡng đồng ý, nhưng Thế tử Vệ Mẫn lại có chút do dự, rồi đưa ra đề nghị muốn đến thăm Lô Nhị tiểu thư.

Từ khi phát điên đến nay, Lô Nhị tiểu thư Lô Hoài An cũng đã hơn một năm không ra ngoài gặp khách rồi.

Tiêu Bạch – Thế tử của Thất Vương gia đã từng tới cửa thỉnh tội nhưng cũng bị cự tuyệt ở cửa, vị hôn phu Vệ Mẫn cũng chỉ từng gặp nàng một lần từ hơn một năm trước.

Lô Hoài An xinh đẹp nổi danh khắp cả Thịnh kinh, Thế tử Uy Bá hầu Vệ Mẫn cũng là một thanh niên tài tuấn, mối hôn sự này cũng không thể nói là không môn đăng hộ đối được.

Lần trước gặp mặt vội vàng một lần, dáng vẻ gầy yếu như ma của Lô Nhị tiểu thư khiến Vệ Mẫn cảm thấy thương hại thay cho nàng.

Lần này, vị hôn thê của hắn đã đổi thành Lô Tam tiểu thư Lô Hoài Ngọc, là một người tính tình lương thiện giống như Vệ Mẫn. Dù không xinh đẹp bằng Lô Nhị tiểu thư nhưng nàng ấy vẫn là một mỹ nhân hiếm có.

Có điều nàng ấy lại chỉ là thứ nữ, rốt cuộc vẫn kém một phần môn đăng hộ đối.

Nhưng Ngụy Bá Hầu cũng đành bất lực, ông ta và Lô Hữu Thừa tướng đã đi lại gần như vậy, hôn ước cũng đã định ra, lúc này đổi ý lại không tốt.

Trước sau gì cũng phải thú thê, cũng chỉ đành chấp nhận thôi.

Thế tử Vệ Mẫn được hạ nhân dẫn vào trong viện của Lô Nhị tiểu thư, sắc mặt hắn có vẻ lo lắng.

Hắn và Lô Nhị tiểu thư là thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ, trời sinh hắn tính tình đôn hậu, còn nàng thì độc đoán hống hách. Từ nhỏ hắn đã luôn đi theo sau mông nàng, cũng đã quen để mặc nàng vẽ đường cho hưu chạy.

Khi phụ thân hắn đề cập đến hôn phối giữa hai người, Thế tử Vệ Mẫn không từ chối mà cũng chẳng mấy vui mừng, chỉ thuận theo tự nhiên mà tiếp nhận thôi.