Chương 2: Men rượu

Hứa Chân Chân liên tục rót rượu cho hai người bên cạnh là Phó Thừa Khâm và Tô Tiểu Lăng. Ngô Lẫm bình thường không hay sử dụng thức uống có cồn, từ đầu đến cuối trước mặt hắn chỉ có một ly cocktail đẹp mắt. Đương nhiên với tửu lượng tốt như Phó Thừa Khâm đến giờ vẫn không có biểu hiện ra say rượu, nhưng hắn thừa nhận hôm nay bản thân uống không hề ít. Bạn gái cao hứng bắt hắn uống, hắn không thể không theo, hiện tại có chút đau đầu.

Bọn họ cùng nhau nói chuyện, chính là không biết qua bao lâu, Hứa Chân Chân say rượu ngã phịch xuống bàn, trong miệng còn lèm bèm nói gì đó không thể nghe rõ. Tửu lượng của con gái vốn dĩ kém, Hứa Chân Chân bất tỉnh nhân sự, Tô Tiểu Lăng thì thoạt nhìn trông có vẻ bình thường nhưng hai gò má đỏ lự, ánh mắt mơ màng. Tô Tiểu Lăng nhíu nhíu mày nhìn đồng hồ trên tay, nhìn mãi mới thấy rõ được thời gian, không ngờ mới nói liền một cái đã mười giờ rồi.

Lợi dụng điếu thuốc trên tay Phó Thừa Khâm còn đang dang dở, Tô Tiểu Lăng làm như hiểu ý, đứng lên hào sảng nói to, cười hì hì tỏ ý sẽ đưa Hứa Chân Chân về phòng, lấy lý do sợ cô ta ngồi lâu ngoài này dễ cảm lạnh nhưng thật chất chính là để hắn có thời gian ngồi lại hút nốt điếu thuốc.

Phó Thừa Khâm gật đầu với cô tỏ ý cảm ơn. Là bạn trai, Phó Thừa Khâm ban đầu dự định sẽ đưa Hứa Chân Chân về phòng, nhưng hiện tại bạn thân của cô ấy đã ngỏ ý như vậy, Phó Thừa Khâm liền an tâm giao người. Hơn nữa Tô Tiểu Lăng có Ngô Lẫm tỉnh táo bên cạnh chiếu cố, hắn cũng không cần phải quá mức bận tâm một người say đưa một người say bất tình trở về sẽ xảy ra chuyện. Chính hắn hiện tại cũng muốn hút hết điếu thuốc trên tay. Hứa Chân Chân được Tô Tiểu Lăng đỡ lên rời đi, Ngô Lẫm không hút thuốc nên cũng không có lý do ngồi lại thêm, cất bước đi theo Tô Tiểu Lăng, hỗ trợ cô đưa khuê mật về phòng.

Đến khi đặt được cô ta lên giường, Tô Tiểu Lăng mới làm như nhận ra điều gì đó, gấp gáp nói với Ngô Lẫm

“Chết rồi, hình như điện thoại em còn để ở quầy bar. Không được, em phải quay lại tìm xem sao” _ Cô đưa tay qua loa sờ hết túi trên người, cất bước nhanh nhẹn chạy đi như thật sự sợ người khác cầm đi mất điện thoại. Ngô Lẫm chỉ biết cười cười lắc đầu, trông Tô Tiểu Lăng có vẻ tỉnh táo hơn ban nãy nhiều, hắn cũng không có theo cô xuống quầy bar. Dù gì tối muộn, sau một ngày dài Ngô Lẫm không khỏi mệt mỏi, muốn quay về phòng nằm ngủ, sau cùng nối gót Tô Tiểu Lăng ra khỏi phòng Hứa Chân Chân, chuyển hướng trở về phòng mình. Hắn sau khi trở về có lệ đóng cửa không có chốt khóa, sau đó vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, đến lúc trở ra đã thấy trên giường có thêm một người đang nằm.

Hứa…Chân Chân?

Hắn tính đi qua hỏi có chuyện gì, không phải vừa đưa cô ấy về phòng sao? Sao bây giờ người lại xuất hiện ở đây rồi. Ngô Lẫm không phòng bị đi qua, bị Hứa Chân Chân níu lấy tay kéo một cái, hắn theo quán tính ngã nhào đến trên người cô ta. Sau đó khi hắn chưa khỏi bất ngờ, một cánh môi mềm mại liền dán tới. Cô gái trong trạng thái say rượu vừa hôn hắn vừa nỉ non gọi “A Khâm”, rõ ràng đã nhầm hắn thành Phó Thừa Khâm. Thiếu nữ dù trong mơ màng nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn kéo khóa quần hắn xuống, bàn tay nhỏ nắm lấy kí©h thí©ɧ côn ŧᏂịŧ đang ngủ yên từ từ ngẩn đầu.



Bên này Tô Tiểu Lăng đợi một lúc, nghĩ tới bản thân có dùng một ít mánh khóe không khỏi vui vẻ, hiện tại đã đến lúc đi nhận thành quả rồi.

Ngay lúc Phó Thừa Khâm dụi điếu thuốc vào gạt tàn, chuẩn bị đứng lên rời đi thì một thân ảnh lảo đảo lao đến. Hắn nhìn lại, là Tô Tiểu Lăng, bạn của Chân Chân. Hắn thấy đôi mắt cô gái nhìn nhìn ngó ngó trên bàn một lúc, sau đó mắt phát sáng nhặt chiếc điện thoại trên bàn lên, cười rộ thở phào nhẹ nhõm. Tay còn hơi khoa trương mà vỗ vỗ ngực tự trấn an. Thời điểm cô gái vui vẻ quay đầu toan rời đi thì đυ.ng phải ánh mắt đang nhìn chằm chằm của hắn, cô mở to mắt:

“A! Anh Phó? Sao anh còn…ui da!” Cô có vẻ như bất ngờ vì có người đang nhìn, hai chữ “…ở đây” còn chưa nói nốt đã lúng túng chân này vấp chân kia ngã xuống.

Phó Thừa Khâm tiến đến muốn đỡ cô dậy

“Không sao chứ?”

Tô Tiểu Lăng thấy bàn tay đưa đến trước mặt, cũng định nắm lấy nương nhờ sức đối phương mà đứng lên, nhưng cô hình như nhớ ra đối phương là bạn trai của bạn thân mình, hơi câu nệ mà chống tay muốn tự ngồi dậy. Khoảnh khắc đứng lên cô lại ngay lập tức nhăn mặt hít một ngụm khí lạnh, cơ thể lắc lư không vững trọng tâm. May mà lúc này bên cạnh là Phó Thừa Khâm, hắn nhanh mắt đỡ lấy Tô Tiểu Lăng tránh cho cô lần nữa bị ngã. Chân trái đau đớn khiến Tô Tiểu Lăng tạm thời quên đi phải giữ khoảng cách, như có như không tiếp xúc với nam nhân, lấy cánh tay rắn chắc của hắn làm điểm tựa.

Thiếu nữ cố nén nước mắt nhìn xuống cái chân sưng đỏ: “H…Hình như là..bong gân rồi…”

Tô Tiểu Lăng như muốn khóc nhìn người đàn ông bên cạnh, bộ dạng muốn nói lại thôi. Chính là muốn nhờ hắn đưa trở về nhưng ngại đối phương đã có bạn gái, còn là bạn thân của mình nên cô gái vô cùng khó xử, không biết có nên mở miệng nhờ vả hay không. Phó Thừa Khâm không phải khúc gỗ, Nhan Ngọc mới xuất diễn một chút hắn cũng tự bổ não được những điều này. Chủ động mở miệng nói:

“Chân bị thương cũng không tiện đi lại, tôi đỡ cô về”

Tô Tiểu Lăng đương nhiên làm bộ vừa cảm kích vừa ngại ngùng, gật đầu đồng ý.