Trình Cẩm Chi thế này, Dung Tự cũng nhìn bộ dạng trần như nhộng của bản thân, ngay lập tức có cảm giác kì lạ. Chuyện thế này, rõ ràng luôn là Trình Cẩm Chi ép cô, hiện giờ trở thành cô ép ngược lại Trình Cẩm Chi. Dung Tự đứng lên, cô mặc áo choáng tắm vào, động tác hơi mạnh, có vẻ như trong lòng cực kì khó chịu.
"A này..."
Dung Tự vừa đặt tay lên tay vịn cửa, giọng nói yếu ớt của Trình Cẩm Chi truyền đến từ phía sau.
Dung Tự quay đầu, cô nhìn Trình Cẩm Chi, hối hận?
"Em... chị... em mặc áo choàng tắm của chị..."
Trình Cẩm Chi vừa dứt lời, cánh cửa đã bị đóng sầm.
... Vốn là bình thường, bụng Trình Cẩm Chi cũng quýnh lên, bản thân vừa thể hiện ra vẻ ngây thơ, thực sự là quá giả tạo. Sau khi phá sản, ăn "chay" lâu quá, đã không thể quay lại cảm giác "không sợ gì cả" được nữa.
Trình Cẩm Chi nhặt áo choàng tắm của Dung Tự lên, áo của Dung Tự đã ướt. Trông có vẻ lớn, Dung Tự cao hơn nàng. Thật là, một cô gái mười mấy tuổi, cũng không biết ăn gì để lớn. Rõ ràng là ăn ít như vậy.
Còn chưa mặc vào, một cái áo choàng tắm sạch sẽ được nhét vào cửa: "Mặc vô."
"Ừ." Hóa ra... Dung Tự đi ra ngoài lấy áo cho nàng.
Lúc đi ra Dung Tự đang ngồi trên sô pha, đôi chân thon dài gập lại đặt trên sô pha, trên bàn còn để một hộp thuốc. Có vết bầm trên bắp chân Dung Tự. Chẳng lẽ do nàng mới đẩy?
Tóc Dung Tự còn hơi ướt, cô giơ tay vén tóc ra sau tai, để lộ cái tai phấn hồng.
"Muốn chị giúp em thoa thuốc rượu không?" Trình Cẩm Chi chậm chạp bước đến.
Dung Tự không nói gì, Trình Cẩm Chi ngồi ngay xuống cạnh Dung Tự, đưa tay lấy rượu thuốc của Dung Tự: "Tin chị đi, đảm bảo tay đυ.ng bệnh hết."
Tay đυ.ng bệnh hết... Sao có cảm giác đen tối, đặc biệt khi ở trước mặt Dung Tự. Trình Cẩm Chi lập tức khống chế lời nói của mình.
Đời trước, mỗi lần Trình Cẩm Chi trải qua gian khổ khó khăn quay xong phim, cả người cũng sẽ bị bầm. Có lẽ do trước kia được nuông chiều từ nhỏ, da vẻ cực kì mềm mịn. Sau đó nữa, nàng cũng hỏi đoàn làm phim lấy một chai thuốc rượu hoặc là cao dán, xoa xong thì tiếp tục quay cảnh tiếp theo. Lúc đầu còn chưa biết, càng xoa càng sưng, sau đó từ từ nắm được kĩ thuật và thời gian, cuối cùng cũng có thể làm lưu thông máu tan máu bầm.
Trình Cẩm Chi đổ thuốc rượu vào lòng bàn tay, vỗ vỗ, động tác rất tự nhiên. Nàng nhẹ nhàng giữ đùi phải của Dung Tự, vừa nhìn vết bầm tím trên đùi phải của Dung Tự, sưng to một cục so với chân trái: "Chị mới..."
"Không phải chị." Dường như Dung Tự biết Trình Cẩm Chi đang nghĩ gì, cô ngừng một chút: "Hai hôm trước, em nhận đóng thế."
"Không phải chị đã mở tài khoản cho em sao?"
"Tiền của chị, em mượn."
"Vậy em cũng không cần thiết đóng thế ..."
Dung Tự cúi đầu: "Em không biết gì hết, cần kinh nghiệm."
Trình Cẩm Chi ngẩn người, Dung Tự lại có thể thẳng thắn thành khẩn nói mình không hiểu như thế, tuổi này không phải cái tuổi giành mạnh háo thắng nhất sao?
"Em ráng chịu một chút, có thể hơi đau."
Vẻ mặt Dung Tự không có gì thay đổi, sau một lúc lâu cô mới mở miệng: "Chị có người bên ngoài rồi à?"
"Không..."
"Xạo."
"Chị..."
"Vậy sao chị không chạm vào em? Chán rồi sao?" Giọng Dung Tự rất ôn hòa, như đang nói một chuyện rất bình thường.
"Em đang nói chuyện nhập học của em à?" Lúc này Trình Cẩm Chi mới phản ứng được, hóa ra tất cả những hành động vừa nãy của Dung Tự, chẳng qua là để "giữ lại" nàng.
"Ở trong trường tiện lắm, sáng sớm còn phải luyện giọng." Trình Cẩm Chi nói: "Đi đi về về, mệt lắm, còn không bằng để dành thời gian để đọc sách hay gì đó."
Nói thêm mấy câu, Trình Cẩm Chi cảm thấy mình đã trở thành "người mẹ tốt muốn đưa cô con gái giận dỗi đi học". Nàng nhanh chóng chặn lại cái ảo giác này, hiện giờ nàng mới chỉ hai mươi, được chứ?
"Chị không chán em."
Trình Cẩm Chi nói một câu như vậy, Dung Tự mới thả lỏng, cô ngước mặt: "Ừ."
Thoa thuốc rượu cho Dung Tự xong, Trình Cẩm Chi đi rửa tay. Rửa xong trở lại, Dung Tự còn ngồi trên sô pha.
"Em ngủ ở đây đi, chị qua... phòng bên cạnh." Vừa đi đến cửa, Trình Cẩm Chi lại cảm thấy sai. Khỉ! Đây là nhà nàng! Tại sao mỗi ngày nàng phải ngủ phòng bên cạnh!
Trình Cẩm Chi lại quay trở lại, đúng, nắm chặt cảm xúc không hài lòng này. Vừa xông tới trước mặt Dung Tự, Dung Tự ngẩng đầu. Nhìn biểu cảm lạnh nhạt của Dung Tự, cảm xúc của Trình Cẩm Chi như quả bóng bị thổi căng, đột ngột bị chích nổ.
"Em... em ngủ phòng bên cạnh." Đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của Dung Tự, Trình Cẩm Chi bị nói lắp, hình như giống "cưu chiêm thước sào*" vậy.
*Cưu chiêm thước sào: Chim cưu chiếm tổ chim khách, chim cưu là một họ thuộc bộ bồ câu hết sức vụng về, không biết làm tổ, thường dùng vũ lực chiếm đoạt tổ của chim khách. Nghĩa bóng: Một người dùng sức mạnh hoặc thủ đoạn để cướp lấy nhà cửa hoặc vị trí của người khác.
"Ừ."
Trình Cẩm Chi đàng hoàng đưa Dung Tự đến cửa phòng: "Ngủ ngon."
"Khi nào "Cô gái Vi Thành" khởi động máy?"
"Nếu em sẵn sàng rồi, có thể khởi động máy."
"Em không có ý kiến."
"Ừ, mai chị bảo DC liên hệ với đạo diễn."
"Ừ, ngủ ngon."
"Chúc em có giấc mơ đẹp." Trình Cẩm Chi nói.
Dung Tự liếc mắt nhìn Trình Cẩm Chi: "Mong vậy."
Nói xong đi ngay, cũng không quay đầu lại, Trình Cẩm Chi nhìn mấy giây cũng đóng cửa lại.
Dung Tự không có đồ đạc gì để thu dọn, nhãn hiệu trên vali cũng chưa gỡ, ở trong chỉ có mấy bộ quần áo.
"A Uy làm gì vậy? Đồ dùng hằng ngày cũng không mua." Vali thực sự quá trống, đi du lịch cũng phải đem kem chống nắng chứ? Huống chi là đổi nơi sống.
"Trường sẽ phát." Dung Tự đã tới trường một lần, chủ yếu là làm quen với hoàn cảnh trong trường.
"Trường học toàn mua đồ dởm phát để kiếm lời." Trình Cẩm Chi đóng vali của Dung Tự lại: "Nếu em thấy có gì đó không tiện, chị với em đi mua."
"Chị không đến lớp sao?"
Trình Cẩm Chi rụt đầu lại, Dung Tự này hôm qua còn nghĩ nàng có người bên ngoài, hiện giờ chủ động chê ngược lại nàng?
"Chị có môn tiết bảy tám, buổi sáng có thể đi mua đồ dùng hằng ngày với em, còn quần áo nữa." Nói đến quần áo, Trình Cẩm Chi lại hăng hái: "Con người phải dựa vào ăn mặc, em cũng không phải học ở trường bình thường. Ít quần áo đó, sao thể hiện phong cách riêng được, dù gì đi ra ngoài cũng là ngôi sao."
Dung Tự cúi đầu, nhìn vali của mình một lúc, lại nhìn Trình Cẩm Chi: "Ừ, chị nói gì thì là đó."
"Chị thấy phong cách trước đây của em cũng khá tốt, quần áo trước đây của em đâu?"
"Bán."
Trình Cẩm Chi há hốc miệng, ngay cả quần áo cũng bán: "Nhà em nợ bao nhiêu tiền?"
"Không phải là một con số cụ thể, lãi đẻ lãi mỗi ngày." Hình như Dung Tự biết đầu óc Trình Cẩm Chi không tốt, cũng không nói quá phức tạp: "Hiện giờ mỗi ngày, em vừa đủ trả lãi của mỗi ngày."
"Chị bảo em đi học, có phải đang làm lãng phí thời gian của em không?"
"Tính theo góc độ lâu dài, không phải." Dung Tự ăn nói có trật tự.
Cuối cùng hiện giờ Dung Tự cũng bình thường chút, sẽ không gọi nàng là "chủ nhân", cũng không bám vào người nàng. Khoảng cách như vậy mới hợp với đối thủ một mất một còn chứ: "Vậy cũng tốt, quần áo trước đây của em cũng đơn giản quá, thanh niên phải tràn đầy năng lượng tuổi trẻ."
Như Trình Cẩm Chi, sống đến hơn bốn mươi tuổi, vẫn thích mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, trễ ngực xẻ tà. Đương nhiên, đây cũng là một điểm để công chúng nói xấu nàng, kéo nàng và Hạ Dữu ra so sánh, nói nàng là bà già lòe loẹt, không hề biết cách ăn mặc trang nhã, không xứng với tuổi của mình. Trình Cẩm Chi có nhiều anti fan, dù làm công ích cũng sẽ có người xỏ xiên, nói là nàng dàn dựng.
Nghe Trình Cẩm Chi đĩnh đạc nói, Dung Tự đưa mắt nhìn quần áo của nàng. Trình Cẩm Chi mặc áo trễ ngực váy đỏ, trang điểm lộng lẫy, rất hợp với khí chất của nàng. Trước đây cô có gặp Trình Cẩm Chi một lần, khi Trình Cẩm Chi còn đang học trường nữ sinh. Trường nữ sinh nổi danh có truyền thống, ngay cả váy, cũng phải qua đầu gối. Hôm đó Trình Cẩm Chi bị đàn chị phạt đứng, nguyên nhân là do nàng đem váy đồng phục đi cắt, còn phá váy của đàn chị, kết quả khiến đàn chị lúng túng trước mặt mọi người. Như kiểu trường nữ sinh của các cô, học sinh mới đều do người lớn tuổi dẫn dắt, một kèm một, kỉ luật của trường vô cùng nghiêm khắc. Mấy thập niên mới có thể có một người kì lạ như Trình Cẩm Chi, khiến người ta vô cùng đau đầu. Hôm đó Dung Tự đến giao lưu, giáo viên hướng dẫn còn chỉ tay vào Trình Cẩm Chi đang bị phạt đứng: "Nhìn xem, đây là "thắng cảnh" của trường chúng ta."
Giáo viên hướng dẫn nói chưa dứt lời, Trình Cẩm Chi chỉ vào cuốn sách trên đầu, càng thẳng lưng, dường như càng nhiều người nhìn nàng thì nàng càng đắc ý vênh váo.
"Quần áo của chị, không hợp với em." Dung Tự lên tiếng.
Trình Cẩm Chi bật cười: "Chị biết, em muốn kiểu nữ thần thanh cao."
"Hơn nữa, em cũng mặc đồ của chị không vừa."
"Ừ, đúng." Vẻ mặt của Dung Tự không có thay đổi.
... Vốn định trêu Dung Tự, Trình Cẩm Chi nhìn Dung Tự, cũng cúi đầu nhìn ngực mình, nàng cảm thấy bị Dung Tự đùa ngược lại. Nàng ngẩng đầu nhìn Dung Tự, vừa lúc ánh mắt của Dung Tự và nàng chạm vào nhau. Trình Cẩm Chi lấy tay che ngực mình, thốt ra: "Em nhìn đâu?"
Dung Tự quay đi, kéo khóa vali.
Dung Tự bình tĩnh như vậy, ngược lại có vẻ như Trình Cẩm Chi quá mức căng thẳng: "A này, em như vậy, không nói gì cả, chị xấu hổ lắm."
Dung Tự đỡ tay vịn vali, lại nhìn Trình Cẩm Chi: "Khuôn ngực của chị, còn được."
"Còn được là ý gì?" Trình Cẩm Chi lập tức phản ứng lại, là rất đẹp mới đúng, gì mà còn được? Trình Cẩm Chi vẫn rất tự tin về ngực của mình.
"Cũng không tệ lắm."
Trình Cẩm Chi liếc một cái, muốn ngất đi: "Chị bảo em giải thích nghĩa à? Chị không hiểu tiếng Trung sao?"
Dung Tự không trả lời nàng, cúi đầu không biết nghĩ gì.
"Nói." Trình Cẩm Chi sắp bị Dung Tự kiệm lời làm bực muốn chết.
"Đẹp." Dung Tự bỗng nhiên nói, giọng nói rất có ý thỏa hiệp, đồng thời còn không quên bổ sung: "Em chưa thấy của người khác, nói chị đẹp cũng không quá đáng."
... Nhỏ thấy ghét.