Chương 38: Rất phiền.

"Rõ lắm không?"

"Trước tiên thu hoocmon giống cái sắp tràn ra ngoài của cậu lại". Hạ Dữu nói.

Trình Cẩm Chi làm động tác giả hút hút nước bọt: "Cậu yêu trên mạng tiến triển suôn sẻ không?"

"Đã nói không phải yêu trên mạng!" Nói xong, Hạ Dữu lấy điện thoại ra: "Cậu nói vậy, mình đã không nhìn điện thoại một phút, không biết chị ấy có trả lời mình không."

Và tiếp theo, vẻ mặt Hạ Dữu buồn rười rượi: "Từ tối hôm qua, chị ấy nói chị ấy lên máy bay, thì không nhắn tin trả lời mình nữa."

"Hạ Dữu, nghĩ thoáng chút." Cẩu Vũ ló đầu nói, cánh tay đan chéo trước ngực vẽ một chữ x: "Yêu trên mạng là gì? Đối phương "offline" thì có nghĩa là chia tay."

"Mình thấy mình nên nghĩ theo chiều hướng xấu." Hạ Dữu che đôi mắt, ném điện thoại cho Trình Cẩm Chi: "Cẩm Chi, cậu giúp mình xem lịch bay Thượng Hải, có tin máy bay gặp tai nạn không?"

"Đừng tưởng tượng xàm như vậy, có thể chỉ đơn giản là chia tay."

"Ôi, mình thực sự là cô gái đang yêu." Hạ Dữu nói: "Ngay cả lý do ra ngoài bị đυ.ng máy bay mình cũng nghĩ thay chị ấy rồi, nhưng chị ấy vẫn chưa trả lời mình."

"Hạ Dữu, cậu biết mình thấy gì không?" Cẩu Vũ "không nỡ" nói.

"Cậu nghĩ mình sẽ hài hước tung hứng theo cậu à, nằm mơ đi." Hạ Dữu lấy sách ra, quay đầu lại nhìn Trình Cẩm Chi: "Cậu còn chưa nói, Dung Tự có ý tưởng gì với cậu không."

"Đừng mà." Cẩu Vũ vội vàng ôm vai Hạ Dữu: "Mình nói là, nếu cậu nóng lòng thoát xử, thật ra mình có thể... chọn cho chút đồ "nhỏ gọn" "đồ phối hợp"*..."

*Ám chỉ đồ chơi tìиɧ ɖu͙©.

Bàn tay Hạ Dữu vỗ vào trán Cẩu Vũ, đẩy Cẩu Vũ khỏi vai mình: "Nếu cậu đem lời này nói với Thiên Hậu, Thiên Hậu cũng sẽ không để bụng cho cậu chút "xinh xắn" "đồ phối hợp"."

Nhắc tới Thiên Hậu, Cẩu Vũ hơi run run, cô bụm hoa cúc của mình nhìn xung quanh.

"Mình thấy Dung Tự rất tốt với cậu." Hạ Dữu ôm cánh tay Trình Cẩm Chi.

"Mình có tiền mà."

"Lời này của cậu, sao mà mình nghe ra có phần tự hào."

"Nói thật đi, kiểu ngoại hình khá như Trình Cẩm Chi, giá trị con người cũng không tầm thường, mấu chốt là kim chủ còn hơi ngốc." Cẩu Vũ nói: "Ai cũng phải bợ."

"Hạ Dữu, hiện thực chút, đừng có cái gì cũng kéo tình cảm vào." Cẩu Vũ nói: "Nếu nhà mình phá sản, mình cũng gặp được một địa chủ nhiều tiền ngốc như Trình Cẩm Chi... đau..."

"Cậu làm sao hả?" Trình Cẩm Chi mỉm cười, véo mặt Cẩu Vũ: "Không cần chờ ngươi phá sản, giờ bà làm thịt ngươi luôn."

Hiện tại trong lòng Trình Cẩm Chi hơi hơi bi thương, đúng là Dung Tự trao thân cho nàng vì tiền, Dung Tự đối tốt với nàng, đều là vì nàng có tiền. Bao gồm cả hôm qua Dung Tự mua cá cho nàng, nấu cơm, tất cả vì nàng có tiền.

"Chị sao vậy?"

"Em đang quan tâm tâm trạng của chị sao?" Đèn đỏ ngừng xe, Trình Cẩm Chi nhìn Dung Tự ở cạnh ghế lái.

Dung Tự nhìn nàng, không nói gì, nét mặt cũng không có thay đổi. Cô chậm rãi đến gần Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi thừa nhận bản thân nuốt nước bọt, không thể nào... đây là đang trên đường lớn... trước ánh mắt đám đông...

Một tiếng "cạch", khiến Trình Cẩm Chi nghĩ không ra.

"Chị quên cài dây an toàn." Dung Tự nói: "Em thấy lâu lắm rồi."

"..." May mắn đây không phải phim, nhân vật sẽ không độc thoại "sống động" đến mức ngu xuẩn nói ra suy nghĩ trong lòng. Bất cứ người nào biết được suy nghĩ vừa rồi của nàng, nàng sẽ lập tức đào một cái hang chôn mình, cho dù được trọng sinh, cũng chôn nàng trước năm mươi năm đi.

Trình Cẩm Chi có hơi xấu hổ, còn hơi bực bội. Nàng nghiêng đầu qua, "hết sức tập trung" nhìn giây đèn đỏ nhảy.

Nhưng Dung Tự không có thu ánh nhìn, xương cằm khẽ động đậy, dường như đang cười.

Học hai tiết nữa, chương trình học của Trình Cẩm Chi sẽ kết thúc. Ngày thứ ba sau khi kết thúc tiết là thi, vậy nên từ giờ trở đi, phải học tập nghiêm túc. Bể bơi màu xanh nhạt, Trình Cẩm Chi ngoi lên từ bể, nàng tháo kính bơi xuống, vừa lên bờ, được Dung Tự dùng khăn tắm to bọc ngay lại. Dung Tự dùng khăn tắm nhẹ nhàng lau mái tóc dài của Trình Cẩm Chi: "Đi tắm trước, đừng để cảm."

Trình Cẩm Chi nhìn thoáng qua sách chuyên ngành của mình trên ghế, thè lưỡi: "Ừ."

Ban nãy ở phòng sách đọc một hai đoạn, Trình Cẩm Chi lại cầm sách chạy xuống. Nói với Dung Tự là xuống hóng mát, hóng gió tự nhiên đọc sách. Lại đọc một hai trang, bắt đầu vọc nước bên bể bơi.

Lúc Trình Cẩm Chi tắm ra, một ly nước đặt trên bàn, ấm ấm, uống vào còn hơi mặn. Chắc là Dung Tự bỏ tí muối. Trình Cẩm Chi hớp một miếng, thấy Dung Tự ngồi trên sô pha đọc sách, đi về phía Dung Tự. Dung Tự đã lấy sách chuyên ngành mà nàng để trên ghế, để gọn gàng lên bàn.

"Qua đây." Dung Tự cầm khăn lông trắng trên cổ Trình Cẩm Chi, nhẹ nhàng lau tóc Trình Cẩm Chi: "Sao không sấy?"

"Mùa hè mà, muốn để khô tự nhiên."

Dung Tự để sách xuống, bắt đầu cực tập trung lau tóc giúp Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi cầm sách chuyên ngành trên bàn lên, mở đến trang ngay thẻ chặn sách. Thẻ chặn sách chắc là Dung Tự rối loạn ám ảnh cưỡng chế kẹp vào giúp nàng. Như nàng, thường đọc tới đâu, có chuyện gì thì úp ngược sách lại, hoặc là gấp nếp ở góc trang. Trình Cẩm Chi lại nhìn thẻ chặn sách, thẻ chặn sách cực kì đẹp, trên đó còn vẽ tranh thủy mặc thanh nhã nhẹ nhàng. Ngửi kĩ, còn có mùi mực, là mực rất tốt.

Trong phòng sách của Trình Cẩm Chi có mấy bộ giấy và bút mực, do mẹ nàng mua từ cuộc bán đấu giá.

"Em vẽ à?" Trình Cẩm Chi lật qua lật lại thẻ chặn sách.

"Ừ."

"Dung Tự, sao em rảnh rỗi vậy?"

"Buổi tối chị không về, tối em cũng không có chuyện gì làm."

"... Em vẫn rất thú vị nhỉ." Trình Cẩm Chi lại ngửi ngửi: "Thơm quá, lúc trước chị viết, không thơm như vậy."

"Mực của chị là mực tốt, em xài phí lắm, tự mua một thỏi."

"Không sao, chị xài cũng phí." Trình Cẩm Chi lật sách ra: "Em muốn xài gì, thì cứ xài đi."

"Em còn thi mấy môn?" Trình Cẩm Chi lại hỏi.

"Ba môn."

"Vậy cũng nhanh, nghỉ hè em có sắp xếp gì?" Trình Cẩm Chi nói: "Đi Moscow không?"

"Đi rồi." Dung Tự nói: "Nghỉ hè em muốn ở đây, làm bài tập với làm thêm."

Trình Cẩm Chi suy nghĩ một lúc, còn nói thêm: "Thật ra em không cần lo về cảm nhận của chị, chị chỉ hơi khó chịu, em để chị tự khó chịu, khó chịu xong thì chị không sao nữa. Em muốn nhận phim, cứ việc nhận."

Lần trước Dung Tự nhận "Giang sơn mỹ nhân", Trình Cẩm Chi tỏ ra không hài lòng. Nàng sợ Dung Tự còn lo lắng.

"Ừ."

"... Em cũng không khách sáo chút?" Nói chị không vui em sẽ không nhận gì đó, nàng cũng không để Dung Tự không nhận phim thật. Nàng còn trông ngóng Dung Tự trả nàng hai chục triệu.

"Sau này em nhận phim, sẽ để chị xem." Dung Tự nói.

"Em không sợ chị xem thấy hay, giành của em?" Nói xong, Trình Cẩm Chi lại cảm thấy không đúng. Nàng ngẩng đầu nhìn Dung Tự: "Em để chị làm quản lý cho em à?"

Trước đó Dung Tự còn nói cái gì, cái gì mà có thể để lại lời nhắn trên weibo của cô Trình.

"Em mướn chị nổi không?" Em còn thiếu chị tiền đấy. Trình Cẩm Chi nói.

"Thiếu trước."

Hình tượng người thắng cuộc đời cũng bá đạo quá.

"Dù sao thiếu nhiều thiếu ít, cũng là thiếu đúng không?" Trình Cẩm Chi bĩu môi: "Chị mới không làm coi tiền như rác, em không gia nhập công ty chị, đừng hòng chị làm cố vấn gì cho em."

Thi xong, cả người Trình Cẩm Chi thả lỏng. Trông tinh thần của Cẩu Vũ không tốt lắm, nhiều lần bị giám khảo đánh thức trong phòng thi.

"Sao mấy hôm nay, không nghe cậu nhắc Thiên Hậu vậy?" Hạ Dữu ôm vai Cẩu Vũ.

"Cô ta chết rồi."

"Sáng nay còn có tin cô ấy với chồng đi Venice nghỉ phép."

"Venice đẹp, chồng cô ta biết chọn, là một nơi đẹp để rải tro cốt."

"Cục cưng, chị thích vẻ ngoài miệng thì ghét nhưng cơ thể lại rất thật thà của cưng." Hạ Dữu vỗ vỗ vai Cẩu Vũ, cười to vài tiếng.

"Yêu trên mạng online?" Cẩu Vũ cũng châm chọc nhìn Hạ Dữu.

"Chị ấy bảo mình đến công ty chị ấy thực tập." Hạ Dữu nhíu mày.

"Cậu học diễn xuất, không ngờ lại có suy nghĩ của nhân viên thu ngân. Sắc lệnh trí hôn*." Cẩu Vũ nói, lại lấy ra một con dấu từ trong túi, cô hà hơi lên con dấu, đóng một cái lên mu bàn tay, vẫy vẫy tay với lớp: "Mình đã mua một văn phòng giải trí, muốn kí tên đóng mộc thực tập có thể đến chỗ của mình."

*Sắc lệnh trí hôn: Vì ham mê sắc đẹp mà đánh mất lý trí.

"Bà chủ Cẩu, cậu bán bao nhiêu diễn viên để kiếm được đồng tiền độc ác này?"

"Một tí tiểu đả tiểu nháo*, dám chắc thua tiền quảng cáo các cậu nhận được sau này." Cẩu Vũ nói: "Mình làʍ t̠ìиɦ nghĩa, sau này các cậu cũng đừng quên mình."

*Tiểu đả tiểu nháo: Hình dung phát triển công việc trong quy mô nhỏ.

Cẩu Vũ lại bắt đầu, chắc lại muốn tìm tin tức phong ba cụ thể của mọi người.

Hạ Dữu cũng không quan tâm Cẩu Vũ, quay đầu nhìn Trình Cẩm Chi: "Nghỉ hè này mình phải đi Thượng Hải, rảnh rỗi đến chơi nha."

"Ừ, mình sẽ chú ý điện thoại từ Thượng Hải." Trình Cẩm Chi nói: "Nếu có đồn công an nào báo nộp tiền bảo lãnh thiếu nữ sa ngã..."

"Bậy." Hạ Dữu nói: "Nghỉ hè cậu định làm gì?"

"Quay phim, "Giang sơn mỹ nhân" vẫn chưa quay xong, vừa quay vừa chiếu."

"Phim này của cậu chắc chắn sẽ hot." Hạ Dữu nói: "Yên tâm, đợi mình đi Thượng Hải, mình sẽ bảo cửa hàng bách hóa chiếu "Giang sơn mỹ nhân" của cậu, quảng bá cho cậu."

"Nhìn đi, bản lãnh của nhân viên thu ngân cũng chỉ thế này." Cẩu Vũ phát đơn thực tập cho người khác, còn không quên quay đầu trêu chọc Hạ Dữu.

"Là quản lý sảnh." Hạ Dữu quay đầu lại, bắt đầu ngắt nhéo với Cẩu Vũ.

Chẳng bao lâu, "Giang sơn mỹ nhân" được khởi chiếu trên mạng. Tập một, tập hai đυ.ng ngay lúc kết thúc của "Già có người nuôi", "Già có người nuôi" là phim truyền hình chiếu cho mọi lứa tuổi của kênh Đông Mang, phù hợp với giá trị quan của xã hội bây giờ, rất được đón nhận. Đặc biệt "Già có người nuôi" cũng được phát sóng đồng thời trên mạng, đương nhiên "Giang sơn mỹ nhân" bị ảnh hưởng. Chủ đề nóng của ngày hôm sau, tất cả đều về thảo luận kết cục của "Già có người nuôi". Vì vậy có người bắt đầu châm biếm phim online "Giang sơn mỹ nhân".

"Làm quảng bá nhiều như vậy, hai tập đầu đã té, thật là làm người ta xấu hổ."

"Đừng sùng bái chế tác IP gì đó, vẫn nên quay về hình thức biên kịch truyền thống đi."

Đến chủ nhật tập ba, tập bốn từ từ mở ra nội dung hùng vĩ của bộ phim. Lượt người xem trực tuyến của ba tập vừa mới hơn năm trăm nghìn, đến tập bốn thì có hơn sáu triệu lượt xem, trên mạng xã hội tất cả đều là nhiệt liệt đề cử qua lại. Trong một đêm, "Giang sơn mỹ nhân" đột phá tám mươi triệu lượt xem.

***

Kim Heo đeo khăn ăn trắng, gõ cái nĩa: Em muốn chị ăn béo! Chị không muốn ăn thịt!

Ngao Tạng: Ăn xương chứ.

Kim Heo: Được... um em sờ đùi chị ưʍ... a ngón tay của em ừm a...

#Xương "ăn ngon" nhất.