Chương 47: Vây săn

Khu vực săn bắn nằm

trên

núi, xuất phát từ hành cung mất khoảng nửa canh giờ, ca ca của QUý phi là tướng quân nhưng

đã

trả lại binh phù,

hiện

tại thường xuyên luyện kiếm nên dáng người rất khôi ngô. Lúc này cưỡi khoái mã, nhìn rất oai hùng. Quý phi cũng

đã

đổi sang kỵ trang, nhìn cả người có tinh thần hơn

không

ít.

Đào nhi khoác thêm cho nàng áo choàng, ở trong xe ngựa phẩm trà. Hai đời làm người nàng cũng chưa cưỡi ngựa, cũng

không

dám thử, Vinh tần và Huệ tần cũng mặc kỵ trang, nhìn tổng thể có vẻ

không

đối nghịch với nàng.

Hôm nay Dịch Thụy Cảnh mặc áo choàng tím thêu ngũ long trảo, nàng chưa nhìn thấy

hắn

mặc xiêm y màu này nên nhìn nhiều hơn mấy lần,

hắn

quay lại bắt gặp ánh mặt nàng, nàng kinh hãi vội vàng buông rèm

không

nhìn nữa.

Nhiều tiểu thư quan gia cũng

không

cưỡi ngựa như nàng, Vận Điềm là người thích náo nhiệt, sau khi quấn lấy Lâm phu nhân

một

hồi mới được đồng ý cho cưỡi

một

con ngựa con. Điều này cũng đủ làm Vận Điềm vui vẻ

thật

lâu, thấy nàng cũng

không

hành lễ hỏi “ Sao Tử Oánh còn ngồi đây?”

Lâm thị vội vàng cười

nói

“ Điềm nhi,

không

được hồ nháo như ở nhà, mau gọi nương nương.” Bản thân bà ta lại

không

hành lễ với nàng, dùng ánh mắt tà nghễ nhìn nàng.

Đào nhi nhịn

không

được, vừa định

nói

chuyện, Tử Oánh lại đè tay nàng lại. Nếu chuyện này để Đào nhi ra mặt chính là các nàng vô lý,

nói

không

tốt còn bị chụp tội danh bất kính với trưởng bối!

Tử Oánh cười, chỉ nhìn Lâm thị mà

không

nói

chuyện. Cho tới tận bây giờ nàng vẫn

không

thích vị tiểu



này, nàng cũng thừa hiểu bà ta là dạng người gì. Nàng mới

không

theo ý bà ta, mặc kệ hôm nay là ai cũng đừng mong chiếm được chỗ tốt từ phía nàng. Kiếp trước Uyển

âm

có thể đắc thế là do nàng

âm

thầm hỗ trợ, Vận Điềm lại

không

ít lần thương tổn đến nàng, nàng sao có thể nuốt xuống cục tức này.

Vận Điềm xuống ngựa,

không

cam lòng hành lễ, trong miệng lại

nói

“ Biểu muội”

Theo lễ nên hô “ nương nương” là hành lễ.

hiện

tại Vận Điềm ỷ có chỗ dựa là Thái Hậu liền chỉ hành bình lễ của tỷ muội. Tử Oánh cười gật đầu “ Biểu tỷ

thật

là hiểu lễ nghĩa.



lo lắng nhiều rồi.”

Lời này làm Lâm thị biến sắc,

hiện

tại Vận Điềm

đã

mười sáu lại chưa định thân. Thái hậu lại chậm chạp

không

lên tiếng, bên ngoài Vận Điềm lại mang danh dã man, xảo quyệt,

không

biết là ai tung tin ra ngoài!

Lâm thị phúc thân hành lễ, thanh

âm

cao hơn vài phần “ Thần phụ gặp qua nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Bà ta

không

tin

một

vị tần nho

nhỏ

cũng dám nhận lễ của bà ta! Thanh

âm

của bà ta là Huệ tần và Vinh tần cùng nhìn về phía này.

Sắc mặt Tử Oánh

không

đổi, nâng Lâm thị dậy “



đây khồn phải là chiết sát ta sao? Tự dưng lại hành đại lễ, để người ngoài nhìn thấy lại chê cười. Người

không

biết lại tưởng ta dùng danh hào của Trấn Nam hậu để tạo thanh thế của bản thân.



thật

làm tổn thương ta.”

nói

xong

yêu

liều cười

một

tiếng.

Quả nhiên Trấn Nam hậu nghe được lười này liền trừng Lâm thị, hai mắt Lâm thị bốc hỏa, chả trách Hoàng di nương thua trong tay nhà đầu này!

thật

là hảo thủ đoạn,

không

chỉ hóa giải nguy cờ còn làm lão gia đối với nàng

không

vui!

Huệ tần và Vinh tần nghe thấy quay mặt

đi

tự động

nói

chuyện với nhóm nữ quyến. CÒn tưởng có thể nghe thấy chút gì có thể chèn ép Ngọc tần,

không

nghĩ tới là tự làm xấu mặt.

Vận Điềm thấy mẫu thân bị khi dễ muốn đòi lại công đạo lại bị Lâm thị giữ lại, hôm nay nhiều người, còn có cả phu nhân tiểu thư của các phủ,

không

thể để bị chứng thực cái danh điêu ngoa

không

hiểu chuyện!

“ Ái phi, năm nay phải săn được hươu mới được.” Dịch Thụy Cảnh cầm cung

nói

“ Trẫm nhớ năm trước nàng chỉ săn được thỏ, gà linh tinh,

thật

không

thú vị.”

Quý phi hơi nâng khóe môi “ Trí nhớ của Hoàng Thượng

thật

tốt, nô tỳ nhất định

sẽ

dốc sức săn được hươu, đến lúc đó Hoàng Thượng phải thưởng cho nô tỳ

thật

tốt đó.”

“ Ha ha.” Dịch Thụy Cảnh cười sang sảng,

nói

với tướng quân Liễu Thần Chương “ Nhìn xem, còn đòi phần thưởng với Trẫm.”

Liễu Thần Chương cũng phụ họa nới “ Muội nhiều tuổi mà còn thích nháo, chỉ có Hoàng Thượng là chịu được tính tình của muội.”

“ Ca ca” Quý phi ngượng ngùng kêu

một

tiếng. Huệ tần nhìn

một

màn trước mắt che dấu nụ cười trào phúng.

Hơn phân nửa nam nhân

đi

săn, chỉ lưu lại thị vệ và thái giám, Quý phi cũng cưỡi ngựa xông ra ngoài, Huệ tần và Vinh tần

thì

không

góp vui, Vận Điềm la hét muốn

đi, Lâm thị đảo mắtnăng nàng ta lải nhải. Nảng ta dỗi, nắm dây cương dắt ngựa

đi

bốn phía.

Tháng bảy như lửa, tháng chín lạnh. Tử Oánh mặc áo choàng mà vẫn cảm thấy trong rừng lạnh, hoa cúc dại

không

biết tên mọc khắp rừng, nhìn lại tao nhã

một

cách lạ thường. Từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ đặt chân ra khỏi cửa nhìn thấy cảnh này cũng thấy an tâm. Quen nhìn những bông hoa trong chậu, nay lại nhìn thấy hoa dại, nhất thời cảm thấy sinh cơ vô hạn.

“ Nương nương, vị phu nhân bên kia là Hứa thị, là phu nhân mới của lão gia” Đào nhi thấp giọng

nói, nhìn theo ánh mắt nàng ta là

một

vị phu nhân mặc xiêm y xanh da trời, thêu hoa lan,

trên

đầu là trâm phượng Xích Kim khảm nam châu, tai đeo trụy lưu ly, khóe miệng nho

nhỏ

khi cười lên nhìn rất ngọt ngào.

Xem ra Thẩm lão gia và Lão phu nhân rất thích nàng ta, trụy lưu ly kia là đồ hồi môn của Lão phu nhân, khi nàng tiến cung Lão phu nhân cũng

không

nỡ cho.

Hứa thị thấy ánh mắt của nàng

thì

nói

gì đó với người bên cạnh rồi bước đến trước mặt nàng “ Thần phụ Hưa thị gặp qua nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”

Tử oánh vội nâng nàng dậy “ Mau mau bình thân. Theo bối phận ta còn nên gọi ngài

một

tiếng mẫu thân.”

“ Nương nương

thật

như đồn đãi, lúc trước thần thϊếp còn

không

tin, chân

thật

gặp mới biết tin đồn

không

phải giả. Lão phu nhân rất nhớ nương nương. Ban đầu muốn thừa dịp này nhìn nương nương nhưng

không

khéo mấy ngày trước lại nhiễm phong hàn.”

“ Bệnh của tổ mẫu có nặng lắm

không?” Tử Oánh vội hỏi,

trên

mặt là lo lắng.



không

sao, do ban đêm có chút lạnh, uống vài thang thuốc

đã

tốt hơn nhiều.”

Tử Oánh niệm vài câu kinh “ Mẫu thân” Tử Oánh tỏ vẻ

không

thể

không

nói

“ Mọi việc trong nhà cần người chăm nom, phụ thân lại là người niệm tình cũ.”

Sắc mặt Hứa thị

không

đổi, cười khanh khách trả lời “ Đó là việc nhà

không

cần phải kể lể.”

Tử Oánh muốn dùng lời này để thử Hứa thị, muốn xem phản ứng của Hoàng di nương và Liễu di nương.

không

ngờ Hứa thị lại lanh lợi như vậy,

không

tiếp lời của nàng.

“ Mẫu thân, có câu này

không

biết nên

nói

hay khồn. Phụ thân chỉ hai nữ nhi chúng ta, đến cùng cũng hiu quạnh. Nếu mẫu thân hoài con nối dòng mới chân chính là phúc khí của Thẩm gia.”

Hứa thị thở dài “ Dường như ông trời khồn cho ta phúc khí này.” Vào cửa

đã

mấy tháng mà vẫn chưa hoài con nối dòng, điều này làm bà ta lo lắng

không

ít.

“ Cùng lắm

thì

đi

cầu, chỉ cần thành tâm

sẽ

được đền đáp.”

không

biết Hứa thị có nghe hiểu

không, nghĩ đến bà ta cũng là người thông minh, hẳn là có thể nghĩ đến phương hướng đó.

Khi

nói

chuyện

không

biết

một

con ngựa ở đâu chạy đến. Mọi người hoảng sợ, con ngựa bị kinh hãi

không

khống chế được. Nàng và Hứa thị vội tránh sang hai bên, nhưng

không

ngờ con ngựa kia lại trùng hợp chạy về bên nàng.

Dưới tình thế cấp bách

không

biết ai đẩy nàng

một

cái. Nàng lảo đảo vài bước rồi ngã xuống. Mắt thấy ngựa chạy như điên về phía nàng, nàng lại chỉ ngẩng đầu nhìn, trán chảy mồ hôi,

trên

người

không



một

chút khí lực.

“ Nương nương!” Đào nhi kinh hô

một

tiếng, muốn vọt lên lại bị Lâm Ngôn ngăn lại.

“ Lâm Ngôn, buông ta ra! Ta muốn cứu nương nương!” Lâm Ngôn

không

trả lời chỉ là càng giữ nàng ta

thật

chặt. Đào nhi dùng hết sức cắn

hắn,

hắn

cũng

không

thả.

Bọn thị về thấy Ngọc tần ngã ra đất

thì

nhào lên muốn khống chế con ngựa. có người ỷ võ công cao cường nhảy lên con ngựa điên với ý đồ làm nó chuyển hướng.

Mới thở phảo

nhẹ

nhõm lại nghe thấy tiếng vó ngựa, Dịch Thụy Cảnh cưỡi

một

con khoái mã màu đỏ từ hướng khác chạy như điên đến, đến gần Tử Oánh

thì

vươn tay kéo nàng lên ngựa, hai người chạy như điên về phía đông.

“Điềm nhi..” Lâm thị hét ầm ĩ, hóa ra con ngựa điên hất thị vệ và Vận Điềm xuống dưới.

Tim Tử Oánh vẫn đập rất mạnh, Dịch Thụy Cảnh cưỡi ngựa rất nhanh. Rất nhanh hai chân và mông nàng

đã

thấy đau, gió thổi vù vù qua tai, cảnh vật trước mắt lướt qua cực nhanh.

Đây là cảm giác nàng chưa bao giờ có, tựa như chú chim

nhỏ

bay lên

không

trung. Nhưng cảm giác này rất nhanh bị thay thế bởi xấu hổ,

hắn

thế nhưng

đang

trên

lưng ngựa lại động tình.

“ hoàng, Hoàng Thượng, chúng ta là

đi

đâu a?” thấy người xung quanh ngày càng ít, dường như

đã

ra khỏi khu vực săn bắn. Nàng sợ dính lấy

hắn, cảm giác

không

tốt kia lại đánh úp.

“ Nàng muốn biết.” Hới thở của

hắn

bên tai nàng, làm tai nàng giật giật, muốn thoát khỏi trói buộc của

hắn.

“ Đừng lộn xộn, bằng

không

ta

không

cam đoan là có thể

không

muốn nàng

trên

ngựa.” Dịch Thụy cảnh nghiến răng nghiến lợi trả lời, nàng vội vàng

không

nhúc nhích. Thầm mong nhanh chóng dừng lại.

một

canh giờ sau hai người đứng trước

một

thôn trang, đây là

một

thôn trang rất phổ biến với cửa thôn màu đỏ loang nổ do năm tháng. Dịch Thụy Cảnh xuống ngựa,

một

mình Tử Oánh ngồi ở

trên, con ngựa động đậy, tựa hồ

không

thích nàng cưỡi nó. Nàng sợ tới mức vội ôm chặt cổ ngựa: “ Hoàng Thượng, cho nô tỳ xuống dưới được

không?”

“ Trẫm cũng chưa

nói

là nàng

không

thể xuống, bản thân nàng tự xuống

đi.” Dịch Thụy cảnh cười cười đứng

một

bên.

“ Nô tỳ

không

dám, Hoàng Thượng….” Ngựa lại hí dài, Tử Oánh cả kinh

không

dám động đậy.

“ Thả nàng xuống cũng được, chỉ là hôm nay nàng kém chút nữa là chết dưới võ ngựa, Trẫm có chút mất hứng.”

Tử Oánh muốn chửi thề, là nàng thiếu chút nữa là chết, ngươi là hoàng thượng mất hứng cái gì!

trên

mặt lại tràn đầy cảm kích “ Nô tỳ

không

nghĩ là Hoàng Thượng

yêu

thương nô tỳ như vậy, nô tỳ cảm động đến rơi nước mắt.”

“ Ngọc tần hiểu sai ý Trẫm rồi. Ý Trẫm là ngươi chết

thì

trẫm lại phải tìm

một

người khác thay Trẫm làm việc, chẳng phải rất phiền toái sao.”

Tử Oánh muốn sặc nước miếng, ngựa lại

không

an phận. Cửa thôn trang chi nha

một

tiếng mở ra,

một



nương mười sáu mười bảy tuổi

đi

ra, trang điểm đơn giản, mặc y phục hồng đào, cười hành lễ “ Công tử

đang

ở bên trong chờ ngài.”

Dịch Thụy Cảnh dường như rất quen thuộc với nàng ta, cười gật đầu vào cửa. Tử Oánh

trên

yên ngựa nhìn

hắn

đi

xa, ngại có người

đang

ở đây nên

không

dám gọi lớn.

“ Nương nương, thảo dân tên Chi Hoa” Chi Hoa giúp Tử Oánh xuống ngựa, Tử Oánh vừa đứng vứng liền chạy cách ngựa

thật

xa. Cảm thấy

trên

người đầy bụi đất, bắp đùi trong vô cùng khó chịu.

Chi Hoa giúp Tử Oánh sửa sang lại tóc “

đã

sớm nghe nương nương mỹ mạo bất phàm, quả nhiên trăm nghe

không

bằng

một

thấy. Nương nương, mời vào trong

nói

chuyện.” vừa

nói

vừa giơ tay mời nàng vào trong.

Tử Oánh sinh hảo cảm, nắm lấy tay của Chi Hoa, lòng ban tay có

một

lớp chai mỏng, nghĩ đến cuộc sống của nàng ấy cũng trải qua nhiều chuyện.