Chương 44: Rơi xuống nước

Hàn Phong thấy sắc mặt Tử Oánh trắng bệch

thì

đến bên nàng

nhỏ

giọng hỏi “ Muội nghĩ đến điều gì sao?”

Tử Oánh lắc đầu “ Chỉ là đột nhiên cảm thấy thân mình mệt mỏi, nghĩ đến chắc là do gần đây ngủ

không

ngon.”

“ Gần đây trời quá nóng,

không

mưa giống như mấy ngày trước.”

“ Ngày mai là đại lễ sắc phong của tỷ tỷ, muội chờ hồng bao của tỷ.” Mấy người vừa

đi

vừa giỡn, đến Phương Hoa hiên uống trà, khi trời

không

còn sớm mới cáo từ về Khải Tường cung.

“ Tỷ tỷ, ngày mai nắng to, người phải cẩn thận.” Đến cửa cung Họa Phiến gắt gao cầm tay nàng, Tử Oánh hiểu

rõ, trong lòng ấm áp, gật đầu.

Theo quy củ ngày mai nhận đại lễ nên hoàng thượng

không

đến. Tử Oánh bước vào hồ

nhỏ

trong Noãn các, nhớ tới chuyện hoang đường

đã

phát sinh ở đây

thì

đỏ mặt, tắm qua loa.

Cuối cùng nàng cũng có thể làm chủ

một

cung. Kiếp trước nàng

không

có phúc khí này.

“ Đào nhi, triều phục và hài ngày mai nội vụ phủ

đã

mang đến chưa?”

“ Hồi nương nương, chiều nay

đã

đưa tới, Xảo nhi

đang

kiểm tra, chắc Hoàng Hậu cũng

không

dám động thủ.”



không

chắc được.” Đào nhi cầm lược chải tóc cho Tử Oánh, Hoàng hậu lại

không

phải nữ nhân thông minh.

Xảo nhi nâng triều phục vào, vẻ mặt nôn nóng “ Nương nương,

trên

triều phục có lỗ hở..”

“ mang đến ta xem.” Tử Oánh đứng dậy, cùng Đào nhi liếc nhau, mặc dù đây

không

phải là biện pháp sáng suốt nhưng có thể đả kích nàng!

Chỉ vàng, bạc thêu Loan Điểu triêu tú ở vạt trước của triều phục bị hở

một

lỗ, lấy tú công của nàng

thì

chắc chắn

không

thể sửa hoàn mỹ được.

Đào nhi và Xảo nhi

đã

lâu

không

động chạm, Tô Noãn.. chuyện này càng ít người biết càng tốt, cho dù bây giờ bẩm báo nội vụ phủ

thì

bọn họ chắc chắn cũng

sẽ

không

cho người làm. “ Đào nhi,

đi

tìm Tô đáp ứng,

nói

ta muốn thêu này nọ,

không

được kinh động người khác.”

Đào nhi lĩnh mệnh rời

đi, Tử Oánh hơi ngẩn người, sắc trời vừa rồi còn sáng nay

đã

tối.Nàng nhất định

sẽ

là cho tổng quản nội vụ phủ thân bại danh liệt..

Đợi nửa canh giờ, Đào nhi vẫn còn chưa về, trán Tử Oánh lại đột nhiên chảy mồ hôi lạnh, nàng liền dẫn Xảo nhi muốn

đi

Thải Vi cung.

“ Nương nương, trời tối rồi người còn định

đi

đâu?” Tô Noãn bưng trà và mâm hạt sen cao vào phòng thấy Tử Oánh muốn ra ngoài mở miệng hỏi.

“ Ta

đi

gặp Hàn tỷ tỷ, ngươi để lại cửa hông rồi

đi

nghỉ sớm

đi.”

“ vâng” Tô Noãn để trà xuống lui ra ngoài.

Gió đêm phất phơ,

đi

được nửa đường

thì

thấy Đào nhi gấp rút chạy về “ Nương nương, Tô, Tô đáp ứng rơi xuống nước..”

Rơi xuống nước?

“ Sao lại thế?” Ngữ khí của Tử Oánh rất nghiêm túc “ Mai Ngôn có việc gì

không?”

“ May mắn phát

hiện

kịp thời, thái y

đang

chẩn trị cho Tô tiểu chủ.”

“ Mau đỡ ta qua đó.”

Trong Kiêm Hà các đèn đuốc sáng trưng, Hàn Phong đứng dưới hành lang, ánh đèn mông lung chiếu lên người nàng, nhìn có vẻ rất



độc. Đến gần phát

hiện

trên

mặt nàng đầy hoảng hốt.

“ Sao muội lại đến đây.” Oán trách nhìn thoáng qua Đào nhi “

không

do nàng, là muội muốn đến, Mai Ngôn sao rồi?”

“ Vừa nôn ra mấy ngụm nước, may là phát

hiện

kịp thời, bằng

không..”

Tử Oánh cảm thấy căng thẳng, nắm tay Hàn Phong hạ giọng

nói

“ Tỷ tỷ,

đang

êm đẹp sao Mai Ngôn lại rơi xuống nước?”

Hàn Phong thấy xung quanh

không

có ai, hạ giọng

nói

“ Huệ tần triệu Mai Ngôn

đi

chép kinh thư cho Nhị hoàng tử, nhưng

trên

đường về

không

ai biết tại sao lại rơi xuống nước?”

Huệ tần! Lại là Huệ tần!

Sắc mặt Tử Oánh xanh mét, thấy thái y vội hành lễ “

không

biết Tô muội muội có sao

không?”

Đổng thái ý vuốt râu “ Bị thương đến phổi, chỉ cần dưỡng

thật

tốt, tuyệt đối

không

thể để bị cảm lạnh.”

Tiễn thái y, Tử Oánh và Hàn Phong cùng vào. Mai Ngôn

đã

tỉnh, thấy các nàng

thì

chảy nước mắt “ Tỷ tỷ..” gọi hai tiếng

đã

khóc

không

thành tiếng.

“ Muội đừng kích động,

nói

cho tỷ biết

đã

sảy ra chuyện gì?” Hàn Phong nắm tay nàng ta, thay nàng lau nước mắt, động tác ôn nhu chăm sóc.

“ Muội

không

biết, chỉ nhớ khi đến gần hồ

thì

bị người ta đánh ngất, sau đó

không

nhớ gì nữa.”

“ Huệ tần

thật

thủ đọan! lại muốn đẩy muội vào chỗ chết!” Hàn Phong căm giận

nói

“ Nếu

không

phải Mai thường tại đến chỗ tỷ

thì

dù thế nào tỷ cũng

đi

cùng muội.”

“ Là ai cứu muoij?” Tử Oánh rót chén trà nóng cho Mai Ngôn, cung nữ bên cạnh Mai Ngôn hành lễ “ Bẩm nương nương, là thái giám bên cạnh QUý phi đưa Tiểu chủ trở về.”

Tử Oánh gật đầu: “ Mai Ngôn muội đùng suy nghĩ nhiều, dưỡng thân thể tốt rồi đến tạ ơn quý phi.”

Mai Ngôn gật đầu, dặn dò

một

hồi thấy Mai Ngôn hơi mệt Tử Oánh và Hàn Phong mới rời

đi.

Trở về Khải Tường cung, người Tử Oánh

đã

đầy mồ hôi, nhìn thấy triều phục lại phiền chán,

không

biết ngày mai nên làm thế nào mới tốt.

Tô Noãn

đang

thêu giày cho nàng “ Nương nương, vừa rồi nô tỳ có nhìn thấy triều phục

trên

sạp, nô tỳ cả gan hỏi phải làm thế nào cho phải?”

“ Còn có thể như thế nào?” Vuốt vòng tay

trên

cổ tay, lòng nàng

không

thể bình tĩnh.

“ Nô tỳ nhớ khi Hiền phi nương nương được sắc phong của là triều phục thêu thanh loan năm đầu.”

Tử Oánh tinh tế cân nhắc

một

phen,

hiện

tại

không

còn cách nào khác ngoài việc làm phiền Hiền phi.

Hiền phi

đang

nằm

trên

sạp mỹ nhân, Cầm Sắt ở bên cạnh quạt, sau

một

hồi hàn huyên, Tử Oánh mới

nói

vào chủ để chính.



không

phải là

không

được, chỉ là nếu bị người bắt được nhược điểm…”

“ Dù xảy ra chuyện gì cũng là nô tỳ phải chịu trách nhiệm.”

“ Ân, Cầm Sắt tìm cho Ngọc tần

đi.”

một

đêm

không

ngủ ngon, trong mộng tất cả là hình ảnh kiếp trước nhưng khi nàng tỉnh lại

thì

không

nhớ



đã

mơ gì.

Tô Noãn thấy nàng có quầng thâm

thì

dùng thêm phấn che

đi. Mặc triều phục, treo triệu quan, thoạt nhìn tinh thần có vẻ rất tốt.

Lễ sắc phong tổ chức ở thái miếu, thái giám chấp lễ tuyên chỉ “ Ngọc tần Thẩm thị, công dung ngôn hạnh, tri thư lễ nghĩa, hiền thục, này sắc phong là Ngọc tần, khâm thử.”

Quỳ xuống tạ ơn đế hậu, Hoàng hậu thấy

trên

người nàng

không

phải là triều phục của tần

thì

muốn mở miệng răn dạy, Dịch Thụy Cảnh nhàn nhạt vẫy tay “ Hoàng hậu, mau kết thúc buổi lễ, trẫm muốn

đi

thỉnh an Thái Hậu.”

Hoàng hậu “ vâng”

một

tiếng,

nói

ra huấn đạo của tổ tiên, sau

một

canh giờ mới kết thúc buổi lễ.

Dịch Thụy Cảnh ra khỏi thái miếu, cùng hoàng hậu lên kiệu đến Thọ Khang cung, Tử Oánh

đi

theo cũng chuẩn bị thỉnh an Thái hậu, Dịch Thụy Cảnh quay đầu

nói

“ Hôm nay Ngọc tần

không

cần

đi, ngày khác hãy đến thỉnh an Thái Hậu.”

Tử oánh lĩnh mệnh, bất an trong lòng nàng vì thế cũng giảm

đi, dù sao nàng vẫn cảm thấy triều phục này… Còn có vì sao Hoàng Thượng

không

cho nàng đến thỉnh an Thái Hậu?

Buổi tối Hoàng Thượng

không

ngủ lại chỗ nàng, làm nàng thở phảo nột hơi, sau khi thu thập liền đến lãnh cung thăm Tường tần.

Tô Noãn phủ thêm áo choàng cho nàng, Đào nhi mang theo ngọn đèn, hai người

đi

ra từ cửa hông, theo đường

nhỏ

đến lãnh cung.

Đây là lần thứ hai Đào nhi bồi nàng đến lãnh cung nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi. Lãnh cung nằm ở phía tây bắc, bóng cây lắc lư lại ít người

âm

khí rất nặng.

Sau khi đút bạc

đi

vào, hơi thở mục rữa quen thuộc đập vào mặt,

âm

lãnh, đây là nơi nàng sống ở kiếp trước, thậm chí nàng có thể nhớ được từng viên gạch

trên

tường.

Nơi này nữ nhân đều điên rồi, mòn mỏi chờ đợi, chờ chết, có người từng tao nhã nhưng vì

không

đợi được thánh sủng… Người người đều

nói

Hoàng cung tốt nhưng trong mắt nàng nó chỉ là địa ngục.

Đào nhi kinh hô

một

tiếng, dưới hành lang là

một

nữ tử tóc tai bù xù, vẫn mặc váy tô tú ngày ấy, Tử Oánh tiến lên sờ thử, thân thể vẫn nóng.

Ra khỏi lãnh cung, Đào nhi hít từng ngụm khí “ Nương nương, bên trong

thật

khủng bố, nô tỳ

không

muốn đến nữa.”

“ Mong là vậy.”

“ Phi phi phi, nào có ai như nương nương tự nguyền rủa bản thân!”

Tháng chín chậm rãi đến, trong viện ngập tràn hương hoa quế, hơn

một

tháng nay nàng vẫn là sủng phi trong mắt mọi người. Thái Hậu đối với nàng rất ôn hòa, nhưng mỗi lần thỉnh an bà ta

không

ngủ

thì

là mệt mỏi, nàng cảm thấy

đã

hiểu

rõ, bản thân

đã

mất

đi

chỗ dựa vững chắc là Thái hậu.

Hoàng Thượng muốn đến Tây Sơn

đi

săn. Hành cung ở Tây Sơn cách kinh thành hơn bảy mươi dặm,

trên

núi có nhiều cảnh đẹp lại có nhiều ôn tuyền, lá nơi tốt để dưỡng sinh.

Từ khi Hoàng Thượng đăng cơ đến nay

đã

bồi Thái Hậu

đi

ba lần. Năm nay Thái Hậu muốn niệm kinh nên

không

đi. Phi tần hậu cung đều rục rịch muốn ngóc đầu dậy, muốn được Hoàng Thượng mang

đi.

Mùng ba tháng chín hoàng thượng hạ chỉ, ngày mười ba tháng chín xuất phát. Hành trình chặt chẽ, nội vụ phủ

đã

phái người đến hành cung chuẩn bị tiếp giá, trong cung cũng bắt đầu chuẩn bị xuất phát.

Dĩ vãng Hoàng thượng

đi

cùng Thái hậu, còn các phi tần trừ phi được

hắn

khâm điểm bằng

không

sẽ

là nội vụ phủ báo tên. Mỗi lần như thế các cung đều

không

thiếu được phần chuẩn bị, ý đồ là có thể

đi

theo. Nội vụ phủ kiếm được

không

ít từ các phi tần trong những dịp như thế này.

Lần này Quý phi, Huệ tần, Ngọc tần, Vĩnh tần

đi

theo. Hoàng hậu, Hiền phi, Thục phi luu lại xử lý công việc trong cung.

Đào nhi và Xảo nhi hoan hỷ, Tử Oánh lại nhíu mày khổ sở, nghĩ đến thuyền xe khổ sở, hơn nữa ngày trước nàng thu của Luu tần mười năm vạn lượng bạc bị hoàng thượng biết được. Hoàng Thượng giận dữ tịch thu năm vạn lượng nàng định chiếm làm của riêng. Nàng càng thêm

âm

thầm khẳng định Hoàng thượng là người hỉ nộ vô thường, nếu

đi

theo

thì

ngày nào cũng phải đối mặt với

hắn, lúc nào cũng phải đoán tâm tư của

hắn.

Sáng sớm ngày mười ba tháng chín, bách quan ở Bắc Nhạn môn đưa tiễn, cờ trượng ngập sắc chậm rãi rời

đi. Sau khi ra khỏi Dương môn

sẽ

xuất phát từ Huyền Thải môn, Trong phố bị cấm đường. Hai bên là cấm vệ quân.

đi

trước là đội nghi lễ có kỵ binh, sau đó là hộ vệ vây quanh long giá của hoàng thượng, sau đó là kiệu của Quý phi và kiệu của chư tần, quan viên, cuối cùng là bộ binh, đội ngũ thành hàng dài

đi

thật

chậm.