Chương 27: Cánh ve

Tuyết tần thần sắc luôn lạnh lùng, khí chất tất nhiên là phi thường. Là năm Gia Khánh thứ ba, Hoàng Thượng

đi

Giang Nam mang về, chi tiết trong đó nàng

không

biết.

Kiếp trước nàng bị biếm vào lãnh cung, Tuyết tần được chẩn có thai, chắc cũng vì nguyên do này mà Hoàng Thượng

không

chút do dự biếm nàng vào lãnh cung.

Tuyết tần nhấp

một

ngụm trà, ánh nắng gay gắt, gió cũng mang theo chút oi bức, Tử Oánh

không

hiểu, sao Tuyết tần

không

ở Giáng Tuyết hiên tránh nắng mà lại đến Thiên Thu đình?

“ Trước đây bản cung thích nhất là chèo thuyền hái hạt sen.” Tuyết tần chậm rãi

nói

“ Nghe

nói

Thu đáp ứng là người Vĩnh Phong, chắc cũng biết đến trò này.”

“ Hồi nương nương, trước đây nô tỳ cũng thích chèo thuyền hái hạt sen.

không

ngờ là nô tỳ trèo cao, có cùng sở thích với nương nương.” Thu đáp ứng cười

nói.

“ Tiến cung cũng

đã

lâu. Bản cung lâu rồi

không

được

đi

hái hạt sen,

thật

là tưởng niệm.”

Tựa hồ Tuyết tần nhớ đến quãng thời gian thiếu nữ, trong giọng

nói

có chút nhớ nhà.

Về Khải Tường cung, Tử Oánh uống

một

chén trái cây ướp lạnh mới

không

cảm thấy nóng. Thoạt nhìn là Tuyết tần

nói

chuyện xưa với Họa Phiến. đến khi mặt trời lên qua đỉnh đầu, Tuyết tần tỏ thái độ khác lạ. mời Họa Phiến đến Giáng Tuyết hiên.

Cẩn thận nhớ lại, vào thời gian này kiếp trước cũng

không

xảy ra chuyện gì lớn, sao Tuyết tần lại như vậy?

“ Tiểu chủ, nội vụ phủ

không

cho người mang băng đến, trời nóng như vậy, sao chúng ta chịu được.” Xảo nhi tiến vào, oán giận

nói

với Tử Oánh.

“ Trong cung, cung nhân đều phủng cao thải thấp, lần này nội vụ phủ

nói

thế nào?” Tử Oánh cũng

không

oán trách.

“ Hoàng công công

nói

Lưu đáp ứng kêu nóng, nên

đã

đưa hết sang bên đó.” Xảo nhi tức giận bất bình “ Tiểu chủ,



ràng đó

không

phải là ân sủng của nàng ta.”

“ Xảo nhi,

không

được nhắc đến chuyện này.

hiện

thời nàng ta

đang

ở đầu sóng ngọn gió nhưng lại

không

biết thu liễm,

sẽ

làm người khác ghen ghét. Nàng ta

không

biết hay là do ngu xuẩn.”

“ Tiểu chủ, đến giờ dùng bữa?” Tô Noãn

nói

“ Được, bày trong phòng

đi, Đào nhi hầu hạ ta rửa mặt chải đầu.”

Dùng xong ngọ thiện, đổi sang quần áo bình thường, Tử Oánh vẫn cảm thấy cả người toàn mồ hôi, cung điện yên tĩnh, chỉ có tiếng ve kêu

trên

cây,

thật

là phiền chán. Ánh mặt trời chiếu vào bình mỹ nhân

trên

bàn trà.

“ Tô Noãn” Tô Noãn

đang

đứng quạt ngẩng đầu lên “ Tiểu chủ, muốn uống trà sao?”

“ Chuẩn bị lễ, chúng ta

đi

thăm Thẩm Quý nhân.” Vào cung lâu như vậy cũng nên

đi

thăm “hảo” muội muội của nàng.

nói

xong xoay người ngồi dậy, đến phòng khách tĩnh tâm phao trà, đến khi hương trà tràn ngập phòng mới miễn cưỡng áp chế phiền muội trong lòng.

Bước vào cửa Trường Lạc cung,

một

cỗ mát mẻ ập đến, Liễu quý phi luôn điệu thấp, ở trong cung cũng có vài phần uy vọng, nội vụ phủ tất nhiên là mang băng đầy đủ.

Uyển

âm

ở tại Đông Thiên điện, Lệ Xuân hiên. Để tiểu thái giám thông báo, Tử Oánh mới mang Đào nhi tiến vào. Tô Noãn xin phép

đi

vấn an Quý phi.

Bố cục ở Lệ Xuân hiên giống Hương Vận hiên, bình phong chia phòng làm hai. Án kỷ, cung phiến,

một

khay bút thiên thanh

đã

cũ,

trên

đó treo bốn năm loại bút lông,

trên

kỷ án bày vài bức họa.

“ tỷ tỷ” Uyên

âm

kêu

một

tiếng cũng

không

hành lễ, Tử Oánh

không

so đo với loại chuyện

nhỏ

này, luận lễ phải là nàng hành lễ với Uyển

âm,

không

biết sao Tử Oãnh cũng

không

hành lễ

nói

“ Sắc mặt muội muội có vẻ tốt hơn nhiều.”

“ Đúng vậy, dù sao Quý phi nương nương đối xử với muội cũng rất tốt. Nghe

nói

tỷ cũng

đã

thị tẩm” Uyển

âm

cũng

không

để Bích Nguyệt dâng trà.

“ Tin tức của muội

thật

linh thông, tỷ nhớ trước đây đến mùa hè muội luôn khó chịu, sao giờ muội lại

không

dùng băng?” Tử Oánh làm bộ che miệng “ Muội đừng trách tỷ

nói

sai, băng này còn tùy thân phận mà phân.”

Uyển

âm

cười cười “ Tỷ tỷ càng ngày càng thiếu kiên nhẫn.”

không

chút để ý Tử Oánh trào phúng.

Tử Oánh cũng

không

để ý việc Uyển

âm

không

tiếp lời, nếu chút việc

nhỏ

ấy mà Uyển

âm

cũng để trong lòng

thì

đã

không

phải là Uyển

âm

có thể hại chết nàng.

“ Nghe

nói

tỷ tỷ còn

không

bằng

một

đáp ứng được sủng ái.” Uyển

âm

cầm

một

bánh đậu xanh tinh tế ăn “ Thái Hậu nương nương

thật

thích tỷ tỷ”

“ Thái hậu nương nương đối với ta rất tốt. Chỉ là vừa tiến cung biết muội muội bị cấm túc, tỷ lo lắng hỏng luôn”



đã

làm tỷ tỷ lo lắng” Hai người cảm thấy

nói

chuyện như vậy cũng

không

có ý tứ, liền

không

ai mở miệng

nói

chuyện.

Đến Trường Lạc điện bái kiến Liễu quý phi, Liễu quý phi

đang

nằm

trên

sạp mỹ nhân được cung nữ hầu hạ ăn chè hạt sen bách hợp, thấy các nàng tiến vào

thì

xúc miệng để cung nữ lui xuống.

“ Các muội mau ngồi

đi. Trời như này cũng chỉ có các muội là ưa

đi

lại.”

“ Nương nương

nói

gì vậy. chúng muội muội đứng trước người cũng phải thất sắc. Nương nương

yêu

yên tĩnh,

không

giống như bọn tiểu hầu nhi muội.” Uyển

âm

thuần thục quỳ xuống bóp chân cho Quý phi.

“Miệng muội như bôi mật vậy, luôn dỗ bản cung cao hứng”

Tử Oánh cười nhìn, chỉ cảm thấy

một

màn này rất quen thuộc, giống như phương thức ở chung của Uyển

âm

và Lão phu nhân khi còn ở Thẩm phủ.

“ Đây là Ngọc thường tại sao” Liễu quý phi quay đầu nhìn Tử Oánh “

thật



một

diệu nhân, chả trách Tô Noãn luôn khen ngươi là chủ tử tốt.”

“ Nương nương khen trật rồi, Tô Noãn được nương nương dạy dỗ nên mới có thể tri kỷ như vậy.”

Cáo từ hồi cung, Tử Oánh cảm thấy đầu đau lợi hại, buổi sáng sau khi thỉnh an Hoàng hậu trở về,nàng cảm thấy dị thường phiền lòng.

không

bao lâu, Tố Trế bên người Hàn Phong hớt hải chạy vào, nhìn thấy nàng liền quỳ xuống “ Tiểu chủ, xin hãy cứu tiểu chủ của nô tỳ.”

“ Hàn tỷ tỷ làm sao?” Tử Oánh bị hù nhảy dựng lên, vội để Đào nhi nâng Tố Trễ dậy. Tố Trễ lại cố tình

không

đứng lên “ Tiểu chủ, từ sáng đến giờ tiểu chủ nhà nô tỳ vẫn

không

tỉnh”

nói

xong khóc

không

thành tiếng.

“ Trước tiên đừng khóc,

nói

cụ thể ta xem.”

Sau khi Tử Oánh và Họa Phiến rời

đi, Hàn Phong liền ngủ bất tỉnh, Tố Trễ nghĩ chắc do mệt mỏi. Đến giờ cơm, dù nàng ta gọi thế nào Hàn Phong cũng

không

tỉnh, lúc này Tố Trễ mới kích động.

“ Thỉnh thái y chưa?”



đã

thỉnh Bàng thái y, chẩn mạch hồi lâu cũng

không

biết là bệnh gì, chỉ

nói

là tật cũ của Tiểu chủ tái phát. Ngọc tiểu chủ, người cùng tiểu chủ giao hảo, phiền người mau đến xem tiểu chủ của nô tỳ.”

Tử Oánh cảm thấy đầu đau lợi hại những vẫn theo Tố trễ đến Thải Vi cung.

Sắc mặt Hàn Phong kém hơn so với lúc sáng, lộ ra xanh trắng. Cửa sổ khép chặt, trong phòng nồng nặc mùi thuốc, Tử Oánh sai cung nữ mở cửa sổ.

nói

đến ân sủng ngoài Lưu đáp ứng

thì

Hàn Phong đứng thứ hai, có người muốn hại nàng cũng có khả nằng.

Như vậy

sẽ

là ai? Sợ rằng Hàn Phong cũng

không

phải đơn giản là bị phong hàn, mới vài canh giờ mà người

đã

thành như thế này.

Trong đầu xoẹt qua ý tưởng gì đó, nhanh đến nỗi nàng

không

nắm bắt được.