Chương 41: Mời Ăn Cơm

“Cái gì cơ?” Vu Mễ Hi nghe vậy, đứng hình mất vài giây sau đó sắc mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Bọn họ thật quá đáng, sao có thể ức hϊếp người như vậy.”

Trong lòng cô xót xa cho Cố Ninh nhưng lại cảm thấy áy náy vì không thể đứng ra bênh vực cho Cố Ninh.

"Không sao, mọi thứ đều qua rồi mà với lại tớ cũng không thấy buồn." Cố Ninh an ủi, khuôn mặt cũng không có chút nào vẻ mặt đau buồn.

Vu Mễ Hi nhìn một chút, sau khi xác định Cố Ninh thật sự không đau lòng, lửa giận của cô mới dịu đi một chút, nhưng dường như nghĩ tới điều gì, cô lại lo lắng hỏi: “Vậy, khi đó anh ta có phải là đã lợi dụng cậu không? "

“Không hề nha, thậm chí còn không nắm tay.” Cố Ninh nói.

Đúng vậy, họ thậm chí còn không chạm vào tay nhau thì nói gì đến việc thân mật và thái quá như nắm tay.

Tần Tranh một chút cũng không thích Cố Ninh, quan hệ của hai người họ cũng chỉ là một trò đùa, cho nên Tần Tranh cùng Cố Ninh thân cận chỉ có cảm thấy chán ghét.

“Không có cũng không sao.” Nghe vậy, Vu Mễ Hi thở phào nhẹ nhõm, nếu bị lợi dụng thì thật là thiệt thòi.

Cố Ninh chỉ cười không nói gì, thầm nghĩ Vu Mễ Hi thật là đáng yêu.

Đến nhà ăn, Vu Mễ Hi mời cô ngồi xuống chỗ rồi đi lấy đồ ăn.

Cố Ninh biết rằng Vu Mễ Hi lo lắng rằng Cố Ninh sẽ lại ăn bánh bao hấp để tiết kiệm tiền vì vậy cô ấy muốn mời Cố Ninh ăn một bữa.

Tuy nhiên Cố Ninh đã từ chối.

“Bữa cơm này tớ mời cậu, nói nhỏ cho cậu biết, tớ vừa nhặt được tiền. Mọi người đều nói nhặt được tiền phải mua đồ ăn cùng người khác chia sẻ nếu không sẽ gặp xui xẻo, cho nên cậu không được từ chối.” Cố Ninh mượn cớ nhặt được tiền, nghiêm túc mà nói hươu nói vượn.

“Thật sao, tốt quá, lần này cậu mời vậy bữa sau tớ mời.” Vu Mễ Hi không chút nghi ngờ, hơn nữa cô ấy cũng từng nghe nói đến việc nhặt được tiền phải mua đồ ăn cùng người khác chia sẽ, bằng không sẽ gặp vận rủi cho nên cũng không từ chối.

Nhà ăn có hai tầng, tầng thứ nhất là phòng ăn lớn, thức ăn rẻ nhưng mùi vị bình thường, bởi vì nấu trong từng nồi lớn, mấy vấn đề sắc, hương, vì không quá để tâm, chỉ quen tay mà nấu.

Tầng thứ hai là phòng ăn nhỏ, giống như tiệm cơm bên ngoài, mỗi chảo một món, muốn ăn cái gì gọi cái đó, nhưng mà giá tương đối cao hơn.

Ăn cơm ở phòng ăn lớn hai món mặn một món chay chỉ ba, bốn đồng nhưng ở tầng hai thì một dĩa rau xào cũng gần mười đồng rồi.

Cho nên khi Cố Ninh nói muốn đến tầng hai ăn cơm Vu Mễ Hi sợ hết hồn, vội vàng từ chối bảo ăn ở tầng một là được rồi.

Nhưng mà Cố Ninh căn bản không nghe, xông thẳng lên tầng hai, Vu Mễ Hi bất đắc dĩ đành đi theo.

Phòng ăn tầng hai mặc dù không đông như tầng một nhưng người ăn cũng không ít, bởi vì kẻ có tiền cũng không ít.

Bọn Cố Ninh vừa lên tới thì một giọng nữ không mấy thân thiện vang lên: “Ôi! Tôi không nhìn nhầm chứ! Là Cố Ninh lớp 12-4. Không phải cô ta rất nghèo sao? Bình thường cơm còn không có mà ăn phải gặm bánh bao, hôm nay lại đến phòng ăn tầng hai này ăn cơm sao? Chuyện lạ nha.”

Cố Ninh cũng không nổi tiếng gì, có thể nhận ra Cố Ninh thì hoặc là học chung lớp hoặc là có quan hệ với Cố Tiêu Tiêu hoặc Tần Tranh.

Chỉ có điều một câu “Cố Ninh lớp 12-4” của cô ta cho thấy cô ta không cùng lớp với Cố Ninh, mà cô ta lại là nữ sinh dĩ nhiên không thể quen biết Tần Tranh được.

Cố Ninh dường như có thể xác định, cô ta có quan hệ với Cố Tiêu Tiêu.

Mặc dù Cố Ninh định không quan tâm nhưng vẫn đi lướt qua cô ta, quả nhiên nữ sinh kia chính là bạn của Cố Tiêu Tiêu, Trần Tử Dao lớp 12-2.

Trần Tử Dao cũng là con nhà giàu, bố là tổng giám đốc của tập đoàn bất động sản, tài sản tiền tỷ.