Chương 13: Tham Vọng

Cố Mạn trở lại phòng bệnh sớm hơn Cố Ninh, khi bà không thấy Cố Ninh thì bắt đầu lo lắng đặt túi táo xuống rồi đi ra ngoài tìm cô. Nhưng vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Cố Ninh trở về nên bà mới yên tâm.

Cố Mạn cũng biết là bà quá lo lắng nên cũng không nói gì Cố Ninh.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng hôm sau, đã có báo cáo kiểm tra thân thể của Cố Ninh, kết quả cho thấy không có vấn đề gì nên có thể ra viện.

Sau khi biết được kết quả này thì Cố Mạn mới hoàn toàn yên tâm, lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

“Cố Ninh, chị đến thăm em.” Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên ngoài cửa.

Cố Ninh nhìn ra thì thấy là An Thiến.

Cố Ninh có chút ngạc nhiên nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì sau chuyện ngày hôm qua cô ấy quay lại tìm cô cũng là bình thường.

Còn vì sao An Thiến biết cô ở đây, An Thiến làm việc ở bệnh viện này nên cô ấy chỉ cần hỏi một chút thì biết được.

Đúng là sau khi Cố Ninh rời đi ngày hôm qua thì An Thiến mới muộn màng nhớ tới Cố Ninh ở bệnh viện vậy thì một là cô bị bệnh không thì là mẹ cô bị bệnh, vì hôm qua cô có nhắc tới mẹ của mình.

Tất nhiên cũng có thể là hôm qua cô cùng mẹ tới thăm họ hàng.

Nếu là Cố Ninh bị bệnh thì cô ấy chỉ cẩn hỏi quầy phục vụ là biết.

Nhưng nếu là mẹ của Cố Ninh thì cô ấy không có cách nào để hỏi vì mẹ Cố Ninh tên gì cô ấy cũng không biết.

Nếu là họ hàng khác thì không có cách nào để hỏi cũng không cần thiết hỏi.

Nhưng mà hôm qua lúc quay về đi ngang qua quầy phục vụ An Thiến vẫn tùy tiện hỏi một câu có bệnh nhân nào tên Cố Ninh không.

Lúc đầu cũng không mong đợi gì nhưng mà không ngờ cô ấy thật sự có thể hỏi ra, vì vậy sáng hôm nay mới đến tìm cô.

“Bác sĩ An, chị đến rồi.” Cố Ninh đứng đậy chào hỏi cô ấy.

“Bà ấy là mẹ em đúng không!” An Thiến nhìn Cố Mạn đang đứng bên cạnh hỏi.

“Đúng vậy.” Cố Ninh trả lời.

“Xin chào mẹ Cố Ninh, cháu tên An Thiến là bạn của Cố Ninh.” An Thiến thân thiện chào hỏi Cố Mạn.

Thật ra việc xưng hô với Cố Mạn thế nào An Thiến có chút do dự trong lòng.

Đối phương nhiều nhất không quá 4-50 tuổi mà cô ấy 27 tuổi cho nên cũng chỉ lớn hơn cô hơn mười tuổi, nếu cô gọi đối phương là dì hình như là gọi đối phương già đi.

Còn gọi chị! Cô ấy còn khẳng định là bạn của Cố Ninh, nếu gọi chị thì bối phận sẽ rối loạn.

Cố Ninh 18 tuổi, nhỏ hơn cô ấy 10 tuổi nếu để cô gọi cô ấy là dì thì đừng nói đối phương không nguyện ý, cho dù nguyện ý thì chính cô ấy cũng không nguyện ý.

Bởi vì nếu gọi cô ấy là dì thì lại gọi cô ấy già đi.

Đây thật sự là độ tuổi làm người ta khó xử! Vì sao cô ấy không phải mới hai mươi tuổi chứ!

Nếu như hiện tại cô ấy chỉ mới 20 tuổi, vẫn còn trẻ thì sẽ không phải suốt ngày bị gia đình thúc giục kết hôn.

Nhưng cô ấy đến cả bạn trai cũng không có thì sao kết hôn được! Hơn nữa cô còn muốn tự do tự tại thêm vài năm, không muốn kết hôn sớm như vậy!

Được rồi, nói xa rồi.

Mặc dù cô ấy và Cố Ninh cách nhau mười tuổi nhưng cô ấy cảm thấy Cố Ninh không giống một cô gái 18 tuổi mà càng giống một cô gái bằng tuổi cô hơn.

Có lẽ đây chính là trưởng thành sớm!

“Xin chào bác sĩ An.” Cố Mạn cũng thân thiện chào hỏi An Thiến, mặc dù bà cũng rất tò mò vì sao Cố Ninh lại quen một người bạn lớn tuổi hơn cô nhiều như vậy nhưng mà cũng không nghĩ nhiều.

Bà chưa bao giờ hạn chế quyền và tự do kết bạn của Cố Ninh, chỉ hy vọng bản thân cô tự cân nhắc là được.

“Đây là thuốc bổ cho Cố Ninh, hi vọng Cố Ninh sớm bình phục.” An Thiến đem đồ đưa cho Cố Mạn.

“Bác sĩ An đến là được rồi còn mang theo đồ tới làm gì! Làm tôi thấy ngại quá.” Cố Mạn có chút xấu hổ, bởi vì bà biết những món đồ này đều không rẻ.

Nhưng bà vẫn nhận đồ vì dù sao thì đây cũng là tấm lòng của cô ấy, nếu bà từ chối chẳng phải là coi thường người ta sao? Bà cũng không phải loại người này.

“Chỉ là một chút tấm lòng thôi.” An Thiến cười nói.