- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh: Hào Môn Lầm Hôn
- Chương 8
Trọng Sinh: Hào Môn Lầm Hôn
Chương 8
Editor: Myy
___
Đi xuống từ tầng 16, Lâm Ngữ Tình mới vừa đặt mông xuống ghế, Ngô Húc Chu đã gõ cửa vào, trên tay ông còn bê một đống tài liệu.
Ông ấy đặt tài liệu lên bàn của Lâm Ngữ Tình, chia ra hai xấp, chỉ chồng cao hơn bên phải giải thích: "Giám đốc Tô, đó là tình hình cụ thể hạng mục hợp tác trước mắt của chúng ta, đây là tình hình chi tiết việc đàm phán của chúng ta." Ông lấy từ phía trên một cái folder, "Đây là trọng điểm của hạng mục, chúng ta sẽ tham dự buổi đấu thầu, đầu tháng sau là có thể biết kết quả."
Lâm Ngữ Tình nhận lấy tài liệu trên tay ông, mở ra nhìn một lúc, "Hạng mục là công trình khách sạn nước ngoài?"
"Đúng vậy, là một khách sạn năm sao cao cấp, đồ gia dụng của khách sạn đều được nhập khẩu từ Trung Quốc, công trình giá trị 1200 vạn, trước mắt người phụ trách hạng mục này đã ở trong nước, lúc trước đã tới công ty chúng ta."
Lâm Ngữ Tình hiểu rõ gật đầu, khép tài liệu lại, ngẩng đầu, "Cảm ơn, tôi sẽ nhìn qua trước, không hiểu chỗ nào có khả năng sẽ cần hỏi ông một số câu."
"Được, không thành vấn đề." Ngô Húc Chu nói.
Lâm Ngữ Tình lật xem tư liệu, một bên xem một bên ghi chép lại phần quan trọng, bất tri bất giác đã 5 giờ rưỡi, tới giờ tan tầm. Tô Mộ Cẩn có tiệc xã giao, cô chỉ có thể tự giải quyết vấn đề phương tiện đi lại.
Đang muốn gọi điện thoại cho Liễu Mỹ Chi, nhờ bà sắp xếp tài xế đến đón, nhưng nghĩ lại, tủ quần áo của Tô Dĩ tương đối thiên hướng thiếu nữ, sau này đi làm vẫn nên mặc trang phục nghiêm túc thì hơn, thời gian còn sớm, đúng lúc có thể đi mua quần áo.
Lâm Ngữ Tình đóng máy tính, sắp xếp tài liệu chỉnh tề, đặt ở cái giá bên cạnh.
Bắt tắc xi vào phố chợ lân cận, sáu giờ, trời vẫn còn sáng.
Mới vừa xuống xe, Lâm Ngữ Tình đã nghe được tiếng một người nước ngoài, "Hello,i want to go to the Dihua restaurant, can you tell me how to go?"
Lâm Ngữ Tình men theo giọng nói nhìn sang, là một ông lão tóc bạc người ngoại quốc, đang lôi kéo một người đàn ông trung niên đi ngang qua hỏi đường, người đàn ông nghe không hiểu tiếng Anh, mặt đỏ tai hồng xua tay, "No,no..."
Lâm Ngữ Tình tiến lên nói: "Hi, sir, can i help you?"
Ánh mắt ông lão toả ra ánh sáng, "Yeah, you can speak english right?"
"Yes, a little."
Ông lão nói một tràng tiếng Anh không đạt rõ lắm: "I want to go to the Dihua restaurant, my friend is waiting for me, but i lost."
Ông lão phát âm tiếng Anh không chuẩn, Lâm Ngữ Tình suy nghĩ hơn nửa ngày cũng không biết nhà hàng Dihua ông ấy nói rốt cuộc là nơi nào, cô hỏi: "Your friend is chinese or foreigner?"
"Yeah,he is chinese, but he can speak english."
"Okay, can you call him?"
"Okay." Ông lão gọi điện thoại, đưa điện thoại cho Lâm Ngữ Tình.
Sau khi kết nối, giọng nam trầm ổn bên đầu kia điện thoại truyền đến, "Hello, Frank."
Lâm Ngữ Tình dùng tiếng Trung nói: "Chào anh, bạn frank của anh bị lạc đường, bây giờ ông ấy không biết đi tìm anh kiểu gì, anh có thể nói cho tôi địa chỉ cụ thể không."
Người đàn ông trong điện thoại nói: "Nhà hành Đế Hoa."
"À à, tôi biết rồi."
Người đàn ông trong điện thoại hỏi: "Bên cạnh ông ấy không có phiên dịch viên tiếng Trung sao?"
"Tôi không thấy, chỉ có mình ông ấy."
"Vậy giờ ông ấy đang ở đâu?"
Lâm Ngữ Tình nhìn chung quanh, nói một chỗ đánh dấu địa điểm, "Gần toà nhà Hán Cao."
Người đàn ồn nói: "Giờ tôi sẽ lái xe đến đó, cô bảo ông ấy chờ tôi, tôi đi đón ông ấy."
"Được."
Lâm Ngữ Tình treo điện thoại, giải thích với ông lão một chút, ông lão cảm thấy Lâm Ngữ Tình rất hòa thuận, liền dùng vốn tiếng Anh ít ỏi nói chuyện với cô, "Cô tên là gì?"
Lâm Ngữ Tình trả lời: "Tôi tên là Cindy."
Ông lão nhiệt tình nói: "Tôi tên frank, đến từ nước Pháp."
Vừa nghe thấy là nước Pháp, Lâm Ngữ Tình sáng mắt, vì thế dùng tiếng Pháp nói với ông ấy một câu, "Nước Pháp là một quốc gia rất xinh đẹp."
Ông lão nghe được cô nói một câu tiếng Pháp, cũng rất bất ngờ, vì thế hai người lần đầu tiên gặp mặt đã cực kỳ nhiệt tình nhắc đến một số phong tục nước Pháp.
Một chiếc xe dừng ở đường cái phía trước, một người đàn ông cao gầy bước từ trên xe xuống, trên tay anh ta đeo chiếc đồng hồ quý báu, quần áo rất đắt tiền, bộ tây trang màu đen không có một chút nếp uốn.
Lâm Ngữ Tình nhảy ra trong đầu một danh từ, nghiệp giới tinh anh (*).
(*) Nghiệp giới tinh anh: Chuyên gia/người rất giỏi/rất nổi bật trong lĩnh vực nghề nghiệp của họ.
Anh ta đến đây, mỉm cười chào hỏi, "Hi, Frank!"
Frank thấy anh ta liền đến bắt tay chào hỏi, cũng giải thích phiên dịch viên Trung Quốc của ông hôm bay bởi vì trong nhà có chuyện nên không thể đến, cho nên ông mới đi một mình.
Nghe Frank giải thích xong, tầm mắt người đàn ông dừng ở trên người Lâm Ngữ Tình, "Chào cô, người vừa mới gọi điện tôi là cô sao?"
Lâm Ngữ Tình gật đầu, "Vâng, đúng vậy."
Nam nhân nói: "Tôi tên là Vincent, vị này chính là đối tượng hợp tác làm ăn của tôi, vô cùng cảm ơn cô đã giúp đỡ."
Lâm Ngữ Tình đối người nam nhân trước mắt có ấn tượng không tồi, thấy lời nói cử chỉ của anh ta rất phong độ nhẹ nhàng, khiến người ta thực thoải mái. Cô cười cười, "Chuyện nhỏ thôi mà, không cần khách khí."
Phó Đông Minh nói: "Tôi vừa nghe được, cô và Frank đang nói tiếng Pháp phải không?"
Lâm Ngữ Tình gật đầu, "Vâng."
Phó Đông Minh đúng lúc nghĩ đến cái gì, "Là như vậy, hôm nay tôi có việc rất quan trọng về việc làm ăn muốn trao đổi với Frank, tiếng Anh của Frank không tốt lắm, nhưng là phiên dịch viên của ông ấy đột ngột xin nghỉ, dùng tiếng Anh có lẽ rất khó giao lưu với chúng tôi, cô có thể giúp tôi phiên dịch một chút không?"
Lâm Ngữ Tình ậm ừ một chút, hôm nay mục đích của cô là muốn đi mua quần áo mà. Phó Đông Minh bổ sung: "Cô xem, thêm thù lao, mỗi giờ một ngàn, được không?"
Lâm Ngữ Tình hơi kinh ngạc, cái giá này cũng quá cao rồi, lúc trước cô tham gia hội phiên dịch, một ngày cũng chỉ được hai trăm đồng thôi.
Nhìn ông lão nước Pháp và người đàn ông trước mắt, cô vẫn là gật đầu, coi như là giúp người, thuận tiện luyện tập trình độ tiếng Pháp đã lâu không dùng của mình.
Cô biết tiếng Pháp là bởi vì năm đó đi theo Dư Uyển Mai đến nước Pháp sinh sống ba năm.
Vì để chứng minh mình không phải kẻ lừa đảo, Phó Đông Minh đưa danh thϊếp của mình cho cô, Lâm Ngữ Tình nhìn, tổng tài Phó Đông Minh của công ty Duy Ân khu vực Trung Quốc.
Công ty Duy Ân, đó chính là nhãn hiệu đồ gia dụng số một số hai Châu Âu.
Mà công ty cô đúng lúc đang cần chọn đồ gia dụng cho hạng mục khách sạn, nếu có thể hợp tác với Duy Ân, đơn đặt hàng một năm ít nhất cũng có thể tới mấy ngàn vạn.
Nghĩ đến đây, Lâm Ngữ Tình nổi lên một chút tâm tư, cũng càng vui vẻ làm phiên dịch viên.
Lâm Ngữ Tình đi theo Phó Đông Minh vào nhà hàng Đế Hoa. Vì để thuận tiện cho việc phiên dịch, cô và Frank ngồi một bên, Phó Đông Minh ngồi đối diện.
Hôm nay bọn họ ăn món Trung Quốc, Frank không quen dùng đũa, dùng nĩa ăn một ít, vươn ngón tay cái, dùng tiếng Pháp nói: "Trung Quốc nấu đồ ăn vô cùng ngon."
Lâm Ngữ Tình mỉm cười, "Thật vậy chăng?"
Frank nói: "Thật, đây là món ăn ngon nhất tôi từng được ăn."
Phó Đông Minh đối diện nghe không hiểu tiếng Pháp, nhưng đại khái cũng đoán được bọn họ nói cái gì, Lâm Ngữ Tình cho phiên dịch cho anh, "Frank nói món Trung Quốc ăn rất ngon, là món ngon nhất ông ấy từng ăn."
Phó Đông Minh buông đũa, "Có lần tôi dẫn ông ấy đến nhà ăn nước Pháp, ông ấy nói nơi đó nấu không chuẩn vị, vô cùng không vui, cho nên lần này liền dẫn ông ấy tới nhà ăn Trung Quốc."
Lâm Ngữ Tình nói: "Thật ra trình độ tiếp thu món ăn Trung Quốc của người nước ngoài rất cao, trước kia tôi đã tiếp xúc với nhiều người nước ngoài, bọn họ đều rất thích đồ ăn Trung Quốc."
"Vậy sao?" Phó Đông Minh cùng cô trò chuyện, "Tôi đoán, chắc cô làm nghề buôn bán phải không."
Lâm Ngữ Tình cười cười, "Coi là vậy đi."
Phó Đông Minh bưng cốc nước lên uống một ngụm, tiến vào chủ đề chính, "Đúng rồi, cô giúp tôi hỏi ông ấy, về hạng mục làng du lịch của bọn họ, bao giờ có thể tiến vào giai đoạn trang trí."
Lâm Ngữ Tình dùng tiếng Pháp truyền đạt lại với Frank ý của anh ta, Frank nói vài câu tiếng Pháp. Lâm Ngữ Tình gật đầu, nhìn Phó Đông Minh: "Ông ấy nói có lẽ sẽ vào cuối năm nay, cũng có khả năng sẽ lâu hơn, bởi vì nước Pháp thường xuyên xuất hiện hiện tượng bãi công, một khi công nhân bãi công, tiến độ của họ sẽ tụt giảm."
Phó Đông Minh gật đầu, lại tiếp tục hỏi mấy vấn đề, nhờ cô phiên dịch.
Cũng may Lâm Ngữ Tình cũng đã tiếp xúc với không ít những từ ngữ này, lúc phiên dịch không có chướng ngại.
Kết thúc bữa ăn, đã là 8 giờ rưỡi.
Ra khỏi nhà hàng, Phó Đông Minh nói: "Tôi muốn đưa Frank về khách sạn, nhà cô ở chỗ nào, tôi đưa cô về."
Lâm Ngữ Tình có chút ngượng ngùng, "Không cần, anh đưa Frank về là được rồi, tôi có thể gọi xe."
Phó Đông Minh cười cười, "Hôm nay cô giúp tôi chuyện quan trọng như vậy, tôi đưa cô về là chuyện đương nhiên."
Lâm Ngữ Tình nghĩ, hỏi: "Frank ở khách sạn nào vậy?"
"Hoa Viên."
Khách sạn Hoa Viên cũng tính là tiện đường, Lâm Ngữ Tình gật gật đầu, "Vậy được, thật ra nhà tôi cách nơi này cũng không xa lắm."
Phó Đông Minh lái xe đưa Frank về khách sạn nghỉ ngơi trước, sau đó lại đưa Lâm Ngữ Tình về nhà.
Trên xe chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Tên tiếng Trung của cô là gì?" Phó Đông Minh vừa lái xe vừa hỏi.
"Lâm..." Lâm Ngữ Tình muốn nói lại thôi, sửa lại, "Tô Dĩ Hàm."
"Tên đẹp."
"Cảm ơn, tên của anh cũng rất hay."
Phó Đông Minh nghiêng đầu nhìn cô, "Tiếng Pháp của cô rất tuyệt, ở đại học là chuyện ngành tiếng Pháp sao?"
"Không phải, chỉ là hứng thú học mà thôi."
Phó Đông Minh nói: "Làm nghề buôn bán biết một vài ngôn ngữ là một lợi thế."
Lâm Ngữ Tình tán đồng gật đầu, "Đúng vậy."
Phó Đông Minh cười khẽ, anh cho rằng cô sẽ khiêm tốn vài câu, không nghĩ tới cô liền trực tiếp tán đồng.
***
Myy: Hoàn bộ kia rồi và mình đã thi xong nên mình sẽ tập trung edit bộ này nhá. Mình đang suy nghĩ có nên edit chương nào up chương đó luôn không hay edit dồn rồi mới up dần cho có lịch đăng cụ thể. Không biết ý mng sao =)))
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh: Hào Môn Lầm Hôn
- Chương 8