Chương 3

Ông ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Nếu con đã không muốn làm gì cả thì cứ để đó. Dù sao nhà mình cũng đâu thiếu tiền của con. Đến khi nào con muốn học hay vào công ty thì bố vẫn sẽ ủng hộ.”

Minh Lạc Tranh cười nhẹ, gật đầu đồng ý.

Đúng lúc này, điện thoại của bố Minh lại vang lên, Minh Triết Nam nhìn màn hình, cau mày rồi tắt đi.

Nhưng ông cũng đứng dậy: “Thôi được rồi, cũng muộn rồi, bố phải đến công ty. Tranh Tranh này, con mặc váy trông đẹp lắm, lần trước bố cho con thẻ rồi đó, khi nào rảnh cứ đi dạo phố, mua thêm vài bộ nữa nhé.”

Điện thoại lại reo lên, lần này mặt của bố Minh đen lại.

Ông bắt máy, giọng nói chẳng mấy dễ chịu: “Gọi hồn à, cứ gọi mãi không dứt thế này!”

Không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng giọng bố Minh càng khó chịu: “Đừng có nói linh tinh, tôi sẽ đến ngay!”

Tắt điện thoại, ông nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười: “Kho hàng bên kia có chút vấn đề, tôi qua xem thử.”

Mẹ Minh vốn là người vô tư, không suy nghĩ nhiều, chỉ phẩy tay: “Đi đi, đi nhanh lên, anh lúc nào cũng nóng tính như vậy, có chuyện gì thì cứ từ từ mà giải quyết.”

Minh Lạc Tranh nhìn bố lái chiếc BMW ra khỏi nhà, đôi mắt cô khẽ nheo lại.

Dù không nhìn vào điện thoại, cô cũng biết người gọi là ai.

Viên Mai.

Em gái ruột của bác dâu cô!

Người phụ nữ mà bố cô dẫn về làm tiểu tam!

Hừ, đúng là hồ ly tinh phá hoại gia đình!

Cuối cùng chính ả ta là kẻ đã khiến mẹ cô đau lòng đến mức phải ly hôn!

Lần này, cô sẽ không tha thứ!

Nếu một ngày bạn tái sinh, việc đầu tiên bạn muốn làm là gì?

Có nhiều lựa chọn lắm, hầu hết là thay đổi cuộc đời, quyết tâm phấn đấu, bước lêи đỉиɦ cao cuộc sống.

Nhưng những điều này với người đã từng có tất cả rồi lại mất đi thì chẳng còn quá quan trọng nữa.

Vậy nên việc đầu tiên Minh Lạc Tranh muốn làm sau khi tái sinh là tiêu diệt tiểu tam của bố.

À không, nói vậy chưa chính xác lắm, là "lão tam" mới đúng!

“Tranh Tranh, sao lại ngẩn người ra thế? Con vẫn còn đau đầu hả? Hay là để mẹ dẫn con đi bệnh viện khám nhé? Mình không thể cứ chịu đựng mãi đâu.” Chu Kiều Lạc nhắc đến chuyện này vẫn còn bực bội, “Anh trai con cũng thật quá đáng, uống chút rượu đã không biết mình là ai, lại còn đẩy em gái mình ngã xuống lầu. Sao hắn không uống đến chết đi cho rồi!”

Nếu mẹ không nhắc, cô suýt đã quên mất chuyện này. Đúng là năm mười tám tuổi của cô có xảy ra sự cố như vậy.

Đó là sinh nhật mười tám tuổi của cô, cũng là ngày tốt nghiệp đại học. Bố cô tổ chức một bữa tiệc tại nhà để chúc mừng. Thực ra cũng là để khoe khoang về con gái tài giỏi. Kết quả là anh họ Minh Tử Nguyên uống say, vô tình đẩy cô ngã từ cầu thang xuống. May mắn là cô không bị thương nặng.

Kiếp trước, cô chỉ ngất đi một lát rồi tỉnh lại.

Nhưng kiếp này, cô đã được tái sinh.

Lúc đó, cả nhà đều cho rằng đó chỉ là một tai nạn do Minh Tử Nguyên uống quá chén. Dù sao từ nhỏ đến lớn, Minh Tử Nguyên luôn yêu thương Lạc Tranh nhất.

Nhưng trong lòng Lạc Tranh lại hiểu rõ, anh ta cố ý.

Sống thêm tám năm nữa, Minh Lạc Tranh còn gì không rõ chứ?

Cái người anh họ tốt bụng này của cô, giỏi nhất là đóng kịch.