Editor: Mary – Beta: Jang
Ánh sáng xung quanh rất tối, thế nên mọi người khó phát hiện, ở lỗ nhỏ phía cửa hang xuất hiện một người, một người nam nhân giấu mình ở trong bóng tối, rất khó bị người khác phát giác ra.
Thân hình hắn giống như quỷ mị, khuôn mặt dùng mặt nạ che đi, chỉ lộ ra một đôi mắt xếch hẹp dài, ánh mắt lạnh lùng dị thường, sạch sẽ trong suốt, mọi người liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu cảm xúc của hắn, là vui hay là giận, như hiện tại, trong mắt hắn mang theo chán ghét thuần túy, thân hình nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh vài người, trong tay giấu một lưỡi dao sắc bén, giống như là lưỡi hái của tử thần, dễ dàng cắt qua yết hầu của những người canh giữ, trước lúc bọn họ phát ra âm thanh, khiến cho bọn họ vĩnh viễn câm miệng.
"Ai đó......" Tựa hồ là đã nhận ra có gì không đúng, mấy người kia vội vàng giơ súng trong tay lên, cảnh giác hướng tới trước mặt, tay đặt ở trên cò súng, chỉ là...... động tác của hắn ta không nhanh hơn được.
Hai mắt trợn to, mang theo sự sợ hãi cùng không thể tin được, súng trong tay rơi xuống mặt đất, nhìn thấy những người khác đã ngã đất, bản thân cũng giống như thế, vô lực che đi yết hầu chính mình, miệng mở lớn ra đều là máu tung tóe, cả người nằm đó, yết hầu không ngừng chảy máu, giao hòa một chỗ với máu của những người kia.
"A......" Lúc sau một vài người kêu những tiếng mỏng manh, như là giãy dụa trước khi chết, cuối cùng cũng yên tĩnh, hoàn toàn không còn chút hơi thở, nằm trên mặt đất, lạnh toát.
"Xoẹt......" Lưỡi dao sắc bén của nam nhân vẫn cầm trong tay như trước cướp đi tính mạng của bọn họ, máu nhỏ giọt theo mũi dao rơi xuống đất, mùi máu tươi dần thoảng qua hướng của đám người Cố Thanh Mâu, người đàn ông bình tĩnh đi về phía họ, mang theo một thân sát khí đầy mùi máu tươi, khiến người khác sợ hãi không thôi.
"Anh..... Anh muốn làm gì?" Lí Thiến Nhân cơ hồ không kiềm chế được tâm tình của mình, hét ầm lên, đây chính là hiện trường gϊếŧ người, ngày thường bọn họ chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, lúc này sắc mặt mọi người trắng bệch, người canh giữ ở cửa sơn đã bị gϊếŧ chết, chính là do người này...... Thoạt nhìn hắn cũng không phải là người tốt.
Hung ác lại còn sát khí nặng như vậy, nói không chừng là biếи ŧɦái.
"Xin hỏi anh là ai?" Lí Kiệt Sâm cẩn thận hỏi, hiển nhiên là đã nhận ra gì đó từ việc đối phương vừa mới làm, như vậy đối phương nhất định rất cường đại, không thể đắc tội, nếu không chỉ bằng hoàn cảnh hiện tại của bọn họ, tiếp theo kẻ phải chết chỉ sợ cũng là bọn họ.
Diệp Dật Tuấn đứng bên cạnh Cố Thanh Mâu, mọi người cố gắng bình tĩnh, hắn hơi nheo mắt lại, nhìn chăm chú vào nam nhân chậm rãi đi tới, trong mắt mang theo suy tư cùng tìm tòi nghiên cứu, sâu đáy mắt còn có chút nghi ngờ, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh như trước, ngữ khí hòa hoãn mở miệng nói.
"Tuy rằng tôi không biết mục đích của anh, nhưng mà...... Tôi tin rằng, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cũng không có ân oán, đúng chứ?"
Lời nói Diệp Dật Tuấn vừa mới dứt, người đàn ông lập tức đi đến bên cạnh hắn, tựa hồ không một chút hứng thú với lời hắn nói, hoặc có thể nói...... Trong mắt nam nhân..... Những người khác cũng không tồn tại, bị anh xem nhẹ.
"Cộp......" Tiếng bước chân dừng lại, người đàn ông đứng trước mặt Cố Thanh Mâu, trong tay vẫn nắm con dao đầy máu, cũng không biết là anh muốn làm gì, khiến cho trong mắt người nhìn có cảm giác sởi gai ốc.
Mà ở trong mắt Cố Thanh Mâu......