Editor: Mary + Beta: Hy
Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!!!
Những câu Lí Thiến Nhi nói đều không mang nghĩa là câu nghi vấn, mà là khẳng định và chất vấn. Cô ta bị nhốt ở đây thời gian dài, luôn suy nghĩ những người này làm thế nào lại xuất hiện. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng liền nghĩ ra một kết luận.
Cố Thanh Mâu!!!
Nhớ lại ngày đó xảy ra chuyện. Đầu tiên là do chỗ Cố Thanh Mâu xảy ra chuyện trước, bọn họ là một đám người mới đều nghe theo linh cảm của mình tiến đến xem xét tình huống của cô. Kết quả chỉ nhìn thấy một vệt máu ở gần lều trại Cố Thanh Mâu, trông thật dọa người. Ngay cả Cố Thanh Mâu cũng biến mất không dấu vết.
Lúc sau, khi Tô Huyễn đi tìm Cố Thanh Mâu, bọn bắt người tiến đến gần bọn họ.
Nguyên nhân gây ra việc này tất cả đều do Cô Thanh Mâu mất tích!
"Là cô! Cố Thanh Mâu, nhất định chính là cô." Ngữ khí Lí Thiến Nhi càng thêm chắc chắn, cô ta nhìn Cố Thanh Mâu ngồi dưới đất, tiếp tục mở miệng nói:
"Chắc chắn là có người trong nhóm chúng ta động tay động chân với thông tin, liên lạc với ban tổ chức. Sau đó cô cố ý mất tích, thật ra là đưa bọn người đó đến, muốn chúng tôi chịu đựng cảm giác sợ hãi, hành hạ chúng tôi. Cô nhân cơ hội này muốn phục thù chúng tôi. Tất cả là do cô! Cô đơn giản nghĩ chính bản thân có thể trốn đi được, nào ngờ là 'gậy ông đập lưng ông', cũng bị cả bọn người này bắt đi." Lý Thiến Nhi híp mắt, ngữ khí mang đầy hận thù.
Nghe lời giải thích của Lí Thiến Nhi, không khí xung quanh có chút quỷ dị. Bọn họ đều thống nhất không nói gì; Diệp Dật Tuấn mở miệng, trong giọng nói có chút không đồng tình, hắn hơi hơi cau mày, lắc lắc đầu.
"Chuyện này vốn chỉ là việc xảy ra ngoài ý muốn nên không thể trách ai được. Hiện tại chúng ta đều rất nguy hiểm, không phải lúc oán hận lẫn nhau."
"Diệp tiền bối nói rất có đạo lý, hơn nữa tôi tin tưởng em gái của tôi. Thanh Mâu tuy rằng ngày thường tính tình có chút kiêu căng, nhưng mà sẽ không làm ra mấy chuyện này. Chuyện em ấy mất tích chắc chắn cũng là việc ngoài ý muốn, không có liên quan gì với nhóm người bắt chúng ta. Hiện tại thấy Thanh Mâu bình an thì tốt rồi!" Cố Thanh Yến cũng là tùy ý mở miệng, lúc này sắc mặt cô ta vô cùng khó coi. Bởi vì lúc trước cô ta ăn phải trái cây có độc, thật ra bệnh trạng sẽ không nghiêm trọng như Cố Thanh Mâu nói: như là sẽ chết và vân vân. Nhưng nó cũng không phải nhẹ, đau đớn là điều không tránh khỏi. Lúc trước chưa được ăn trái cây màu đỏ giải độc, bụng vẫn liên tục đau đớn.
Hiện giờ Cố Thanh Yến thoạt nhìn có chút mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch. Lúc nói chuyện, hơi thở dồn dập, gắng gượng nói ra hết câu, trên mặt miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
"Rõ ràng chính là cô ta, mọi người đều cảm thấy như vậy......" Lí Thiến Nhi nghe lời biện hộ của những người này, nhíu mày.
"Khụ khụ khụ!" Lí Kiệt Sâm nghe được lời nói vừa rồi của Lí Thiến Nhi, vội vàng ho khan vài tiếng, như là đang cố ý nhắc nhở Lí Thiến Nhi nói chuyện chú ý một chút.
Cố Thanh Mâu bên cạnh đang tựa vào vách đá trên sơn động, tư thế có chút lười biếng. Một tay cô chống ngang hông, mắt đào hoa hơi hơi nheo lại, liếc nhìn mọi người trước mặt. Cũng không vì những lời nói của bọn họ mà tâm tình thay đổi, khóe môi luôn nhếch lên một độ cong nhẹ, trong mắt tràn ngập ý cười mang theo vài phần trêu tức.
"Sau đó thì sao?" Cố Thanh Mâu nhìn về phía Lí Thiến Nhi, tựa hồ cảm thấy có chút hứng thú đối với lời nói của Lí Thiến Nhi, tay đùa nghịch lọn tóc chính mình. Cô ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu căng, nhìn cũng không thấy nửa phần sợ hãi cùng áy náy.
"Tôi đang nghe."