Chương 3: Một dao bị da^ʍ chết

Editor: Na - Beta: Nguyệt

"Van xin anh, tha cho tôi!" Âm thanh run rẩy của cô gái, giống như đang cầu xin tha thứ của ai đó.

Loại âm thanh kêu trời than đất làm cho ai cũng cảm thấy rất không thoải mái, Lạc Thanh Mâu không khỏi nhíu mày, sau đó mở to mắt, lúc nhìn thấy hoàn cảnh bốn phía, trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc.

Đây là một không gian hẹp nhỏ, cửa khép hờ, trong không khí tràn ngập mùi hỗn hợp hôi thối cùng mùi máu tươi, mùi hương khiến cho người ta buồn nôn, trên đỉnh đầu có bóng đèn chập chờn, cái không gian này vừa nhỏ hẹp lại còn khép kín, bên trái chỉ có cái lỗ thông gió, có thể loáng thoáng thấy được tình hình bên ngoài, bầu trời đen nghìn nghịt thấp thoáng những ánh sao, trừ cái đó ra, không còn có cái gì nữa, khiến người ta vừa cảm thấy hít thở không thông vừa thấy sợ hãi.

Gió lạnh từ lỗ thông gió thổi vào, Lạc Thanh Mâu không khỏi run run người, sau đó... phát hiện một chuyện càng nghiêm trọng đáng sợ hơn, cô đang nằm trên hai cỗ thi thể, khuôn mặt thi thể dưới thân vô cùng dữ tợn đáng sợ, giống như trước khi chết đã nhìn thấy cái gì làm cho bọn họ sợ hãi, đôi mắt mở to cực lớn, đồng tử co rút lại, chết không nhắm mắt.

Ở một căn phòng khác là đang tiến hành một trận máu tanh chết chóc.

Người phụ nữ to mập bò trên mặt đất, trên đùi bà ta đang bị thương, bò dọc theo đường, bỗng nhiên mái tóc xơ rối bị nắm lấy, khuôn mặt bà ta đầy hoảng sợ, nhìn người trước mặt mình, không ngừng lắc đầu, cổ họng nghẹn ngào mở miệng.

"Không... Van xin ngài, chuyện năm đó là lỗi của tôi, xin ngài tha một mạng! Van xin ngài!"

Trước mặt người phụ nữ to mập này là một bóng dáng đang ngồi, người mặc đồ đen, không nhìn thấy mặt, từ bóng lưng mơ hồ có thể phân biệt được, là một người đàn ông.

Hình như là nghe người phụ nữ này nói xong, người đàn ông đang ngồi cuối cùng cũng di chuyển thân mình, hắn ta đứng lên, trong tay cầm một con dao bén nhọn, phụt một tiếng đâm vào ngực người phụ nữ to mập, máu bắn lên trên vách tường, người phụ nữ to mập hai mắt trừng lớn, còn chưa kịp phản ứng, đầu đã rơi xuống đất, không còn hơi thở.

"..." Đây là hiện trường một vụ gϊếŧ người.

Lạc Thanh Mâu phản ứng cực nhanh, lập tức nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn lại hơi thở của mình.

"Cộp... Cộp... Cộp..." Tiếng bước chân thong thả từ từ tới gần Lạc Thanh Mâu, mỗi một bước đều giống như dẫm lên trái tim của người khác, từng chút một càng ngày càng tới gần, mãi đến khi...

Tiếng bước chân biến mất.

"Hừ..." Trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh như chỗ chết, cùng với tiếng hít thở nhẹ nhàng của người đàn ông còn có... tiếng thở rất nhỏ của Lạc Thanh Mâu.

"Lúc trước cô rõ ràng đã chết, chết ở trong tay tôi." Giọng nói của người đàn ông rất dễ nghe, giống như viên ngọc trong nước suối, trong trẻo êm tai, thảnh thơi thong thả, lúc nói chuyện, giọng điệu của hắn cũng không có quá nhiều kinh ngạc, dường như chuyện cô ở đây chẳng phải việc ngoài ý muốn, nhìn ngực Lạc Thanh Mâu, chỗ vốn nên có vết đâm chảy máu, bây giờ lại không có...

"Soạt..." Áo trên người Lạc Thanh Mâu bị cắt một đường, một vật lạnh băng mà bén nhọn, đặt trên ngực cô, chậm rãi rạch áo cô ra từng chút một.

Mắt Lạc Thanh Mâu vẫn nhắm như cũ, hô hấp vững vàng, nhưng nhịp tim không khống chế được mà đập nhanh, giống như một giây sau sẽ nhảy khỏi l*иg ngực.

"Mở mắt ra."

Trong tay hắn cầm con dao nhỏ, từ từ tới gần cổ Lạc Thanh Mâu, một chút lại một chút, cho đến khi... Dần dần cứa lên làn da, Lạc Thanh Mâu biết, nếu cô vẫn không mở mắt, người nam nhân trước mặt này, sẽ gϊếŧ cô.

Lạc Thanh Mâu mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt rất gần trước mặt, trên mặt của đối phương có đeo chiếc mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt, đôi mắt này nhìn rất đẹp, lông mi dài cong, mắt phượng hẹp dài quyến rũ, có vẻ vô cùng sắc bén, chỉ nhẹ nhàng nhìn thoáng qua như vậy, đều khiến cho người ta căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh, giống như bị cái gì đó rất đáng sợ theo dõi, bản thân sẽ trở thành con mồi.

"Nói cho tôi, vì sao cô lại sống lại, còn nhớ rõ mình đã bị chết như thế nào?" Người đàn ông đến gần Lạc Thanh Mâu hơn nữa, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Thanh Mâu, giống như nhìn một vật gì đó rất thú vị, mang theo vài phần nghiền ngẫm, giống như là nhìn trúng một món đồ chơi mà bản thân yêu thích.

Lạc Thanh Mâu rũ mắt, nhìn nhìn về hướng ngực trái của mình, trên quần áo chỗ nào cũng dính đầy máu, rất hiển nhiên, lúc trước, có người một dao đâm chết cô, sau đó cô đã chết.

Nhưng hiện tại... cô lại sống.

"Anh muốn biết tôi sống lại như thế nào sao?" Lạc Thanh Mâu nhanh chóng khiến bản thân bình tĩnh lại, mở miệng nói với người đàn ông trước mặt, dời đi lực chú ý của hắn, tay còn lại là bất động thanh sắc chậm chạp di chuyển, hướng tới con dao nhỏ bị ném ở bên cạnh muốn lấy nó.

"Cô nói cho tôi?" Mắt phượng của người đàn ông híp lại, hiển nhiên mang theo nồng đậm hứng thú, lại lần nữa xích lại gần thêm mấy phần.

"Anh sẽ biết ngay thôi." Lạc Thanh Mâu cuối cùng cũng cầm được con dao nhỏ, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm chặt lấy dao nhỏ, tàn nhẫn đâm tới trước ngực người đàn ông, muốn lấy mạng của hắn.

Chỉ là...

Người đàn ông trước mặt phản ứng rất nhanh, hoặc có thể nói, hắn đã sớm dự tính được hành động này của Lạc Thanh Mâu, trực tiếp nâng tay lên, bắt lấy con dao nhỏ bén nhọn của Lạc Thanh Mâu, lòng bàn tay bị xẹt qua, hắn không thể nào không nhận ra, chỉ là trong mắt mang theo ý cười, nhìn chăm chú vào Lạc Thanh Mâu, mở miệng nói.

"Quả thật, tôi... sắp biết."

Tiếng nói của người đàn ông vừa dứt, LạcThanh Mâu đã cảm thấy ngực trái của mình đầy đau đớn, có cái gì đó đi vào bên trong hoàn toàn, cúi đầu chỉ thấy, chính là con dao nhỏ kia, trực tiếp đâm vào trái tim, máu tươi phụt ra, người kia hạ thủ không chút lưu tình.

"..." Trước mắt lâm vào bóng tối, Lạc Thanh Mâu nghẹo đầu, trực tiếp ngã xuống.

...

Không gian màu trắng quen thuộc, trước mặt cô lại là quả trứng biết bay kia, trứng gà mở miệng nói chuyện với Lạc Thanh Mâu.

"Ký chủ... Xin lỗi, bởi vì ngài chưa thể dung hợp cùng thân thể này, trước kia đưa ngài sống lại, tôi không có cách nào điều tra đến hoàn cảnh của thân thể này, cho nên..." Âm thanh của 115 có chút chột dạ, hiển nhiên cũng rất mông lung, không đoán trước được, sau khi Lạc Thanh Mâu sống lại lại gặp phải biếи ŧɦái...

"Cho nên." Lạc Thanh Mâu cúi đầu nhìn thoáng qua ngực của mình, vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ là đau đớn lúc trước vẫn còn.

"Ký chủ, nói cho ngài một tin tức tốt, ngài sẽ không chết, bởi vì... Sau khi ngài gia nhập hệ thống, trùng sinh sống lại trên thân thể một người khác, ngài sẽ trở thành một cái bug ở thế giới này, chỉ cần hệ thống cho tuổi thọ của ngài không bị hao hết, ngài sẽ không phải chết, 24 giờ sau tự động sống lại, chữa trị tất cả vết thương trên thân thể." 115 mở miệng, sau đó thận trọng nhìn thoáng qua sắc mặt Lạc Thanh Mâu, lại nói tiếp

"Tôi lại nói cho ngài một tin xấu, ban đầu hệ thống cho tuổi thọ chỉ có một năm, ngài cần phải không ngừng thu hoạch giá trị danh vọng, dùng giá trị danh vọng ở cửa hàng hệ thống đổi tuổi thọ và các loại đạo cụ, giá trị danh vọng chính là những sự hâm mộ cùng yêu thích của mọi người, tiến vào giới giải trí là lựa chọn tốt nhất của ngài, nếu tuổi thọ được cho bị hao hết, như vậy ký chủ sẽ lập tức tử vong."