*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.edit/beta:mòiChiếc Lincoln phóng nhanh trên con đường lớn, nhưng không khí trong xe lại rất trang nghiêm.
Mẹ Mục nói cho Mục Tinh Vũ ý định của ông nội Cố vừa nãy, cũng bày tỏ sự bất mãn: "Không có giấy chứng nhận mà vẫn bắt con gả vào nhà ông ta, đây chẳng phải là khinh thường sao? Mục gia chúng ta cũng không tham tiền nhà bọn họ."
Mục Tinh Vũ ngược lại không để bụng, dù sao cậu gả cho Cố Vân Chu là vì đền đáp ân nợ đời trước, hơn nữa cậu tin rằng dưới sự trị liệu của nước thần thì rất mau Cố Vân Chu sẽ tỉnh lại. Nếu bây giờ có giấy chứng nhận, có khi đến lúc đó Cố Vân Chu không thích cậu thì họ vẫn sẽ ly hôn.
Lại nói, Cố gia sẽ thừa nhận thân phận của cậu, vậy nên không có chuyện cậu gả vào Cố gia mà không có danh phận.
"Mẹ, con đã nói con nguyện ý gả cho Cố tổng, mẹ đừng lo lắng." Mục Tinh Vũ nắm lấy tay mẹ Mục, cười nói.
"Nhưng mà..."
"Mẹ, con có chừng mực."
Mẹ Mục nhíu mày, nhưng không nói nữa.
Ba Mục trầm mặc nãy giờ cũng hỏi: "Con đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Mục Tinh Vũ quyết đoán gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi ạ."
Ba Mục thở dài: "Thôi, nói gì thì nói, ba và mẹ con đã nói rồi. Mục gia ta tuy không bằng Cố gia, nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn là chỗ dựa vẫn chắc của con."
Mũi Mục Tinh Vũ đau xót, nhào vào lòng ngực của ba Mục.
.......
Người Mục gia đi rồi, Charlie kinh ngạc phát hiện bệnh tình của Cố Vân Chu bắt đầu cải thiện nhanh chóng, số liệu nhịp tim, thần kinh và các dữ liệu khác tốt hơn trước rất nhiều.
"Thật kỳ lạ, vừa rồi bệnh trạng đột nhiên xấu đi, tại sao bây giờ lại tốt như vậy?" Charlie không nhịn được nói thầm.
Lâm quản gia mang thuốc dùng cho buổi trưa vào, thấy bộ dáng trầm tư của Charlie, vội vàng hỏi tình trạng của Cố Vân Chu.
"Đừng lo lắng, hiện tại bệnh tình của cậu ấy đang chuyển biến tốt đẹp, tình trạng đã ổn. Nếu tiếp tục ổn định như vậy, không chừng có thể tỉnh lại." Charlie cười nói.
"Bác sĩ Charlie, có thật là thiếu gia có thể tỉnh lại không?" Lâm quản gia kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên, ca mổ sọ của cậu ấy là do chính tay tôi thực hiện, tình trạng bây giờ rất tốt, mọi chức năng trên cơ thể đều bình thường. Nếu duy trì trị liệu, hơn nữa bản thân cậu ấy cũng có ý chí mạnh mẽ thì nhất định sẽ tỉnh lại." Charlie kiên định nói.
Cha của Charlie là chuyên gia tinh thần học đứng đầu thế giới, sau khi đôi chân Cố Vân Chu tàn tật, công tác phục hồi chức năng là do cha anh phụ trách. Trong quá trình phục hồi lâu dài, Charlie và Mục Tinh Vũ dần quen biết và trở thành bạn thân. Sau đó Cố Vân Chu trở lại Trung Quốc, Charlie bắt đầu thay cha mình thực hiện công việc phục hồi chức năng cho Cố Vân Chu.
Hành y nhiều năm, Charlie đã gặp đủ loại bệnh nhân, nhưng chắc chắn chưa gặp ai có cường độ làm việc cao mà còn kiên trì phục hồi chức năng mỗi ngày, Cố Vân Chu là người đầu tiên.
Phục hồi chức năng là một điều vô cùng đau đớn, không chỉ đau về thể xác mà còn về tâm lý, nhưng Cố Vân Chu vẫn kiên trì. Với cái nghị lực này, Charlie tin rằng Cố Vân Chu nhất định có thể tỉnh lại.
Lâm quản gia nghe Charlie nói xong, mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng ánh mắt hắn nhìn Cố Vân Chu lại chứa đầy ẩn ý sâu xa.
......
Ngày hôm sau, ông nội Cố liền sắp xếp dì của Cố Vân Chu tới gặp ba Mục và mẹ Mục thương lượng về chi tiết hôn lễ.
Vì Cố Vân Chu đang hôn mê bất tỉnh chắc chắn sẽ không thể tham gia hôn lễ, nên hầu hết hôn lễ sẽ giản lược bớt.
Để tạ lỗi, Cố gia đã đồng ý tranh giành quyền phát triển một mảnh đất ở Thượng Hải cho Mục gia, đồng thời tặng cho mẹ Mục một loạt trang sức độc quyền của thương hiệu W&W.
Đối với Mục Tinh Vũ cũng vô cùng hào phóng, chuyển 1% cổ phần của công ty tân khoa học kỹ thuật Cố thị sang tên Mục Tinh Vũ, chỉ cần Mục Tinh Vũ ký tên, cậu đã có thể trở thành một tỷ phú.
Nhưng Mục Tinh Vũ lại không ký.
Mẹ Mục biểu thị sự đồng ý: "Chúng tôi gả con, chứ không phải bán con." Sau đó sai người đem đồ vật Cố gia đưa trả lại nguyên vẹn.
Nhưng rất nhanh mấy thứ này đã bị Cố gia đem đưa lại,
Ông nội Cố gọi điện cho ba Mục: "Tinh Vũ gả vào Cố gia, sau này hai nhà đều là người một nhà. Vân Chu hôn mê bất tỉnh không có cách nào tới cửa cầu hôn, những lễ vật đó cứ coi như con rể chuộc lỗi cho ba vợ và mẹ vợ."
Người Mục gia không còn cách nào, đành phải nhận lấy lễ vật.
Thời gian tổ chức hôn lễ rất nhanh đã được xác định, đó sẽ là ngày trùng với Tết Nguyên Đán.
Hiện tại đã là giữa tháng mười hai, không đến nửa tháng nữa là hôn lễ.
Ba Mục và mẹ Mục đều cảm thấy thời gian này quá gấp rút, nhưng ông nội Cố muốn gả Mục Tinh Vũ vào Cố gia sớm một chút, cho nên vẫn định ra thời gian như vậy.
Mục Tinh Vũ cũng hy vọng có thể nhanh chóng gả vào Cố gia, bởi vì cậu đã thông qua thí nghiệm chứng thực, xác định hoa sen có thể hấp thu năng lượng sinh mệnh để luyện chế nước thần.
Năng lượng sinh mệnh có thể đến từ bất kỳ thực thể sống nào, cậu từng dùng một chậu hoa lan làm thực nghiệm, phát hiện sau khi hoa bị hấp thu sinh mệnh, cây lan khô héo đi mà hoa sen lại nở rộ.
Có phát hiện này, Mục Tinh Vũ gấp không chờ nổi muốn đem nước thần đút cho Cố Vân Chu uống, nếu vậy thì Cố Vân Chu có thể tỉnh lại sớm một chút.
Khi cậu đang vui mừng vì phát hiện mới của mình, lại nhận được điện thoại của quản lý.
"Cậu bị sao vậy? Không những bị thương ở chân, mà đến giờ còn chưa về, cậu còn muốn đóng phim không thế?" Điện thoại vừa bắt máy liền truyền đến giọng nói trách cứ của chị Tần, cũng là quản lý của cậu.
Mục Tinh Vũ nhíu mày, kìm nén khó chịu giải thích: "Chị Tần, đạo diễn Diệp đã đồng ý cho tôi nghỉ ngơi một tuần, đến giờ chỉ mới qua năm ngày."
"Lúc cậu nghỉ có nói với tôi rồi sao? Cậu có biết đoàn phim trì hoãn bao nhiêu ngày thì phí bấy nhiêu tiền không! Cậu đừng tưởng rằng Andre tiên sinh đề cử cậu đến đoàn phìm thì có thể vô lễ không coi ai ra gì. Ngày mai cậu trở về nhanh cho tôi!"
Những lời nói nghiêm khắc của chị Tần khiến sắc mặt Mục tinh Vũ lập tức lạnh lùng.
Chị Tần là quản lí của cậu, không có địa vị gì ở công ty, hơn nữa khi chiếm được chỗ tốt của Phùng Tử An, không những không bảo vệ cậu mà còn gây rắc rối cho cậu ở khắp nơi.
Nhưng khi nghe được chị Tần nhắc đến Andre, cậu có hơi ngờ vực: Muốn cậu trở về đoàn phim rốt cuộc là ý của Phùng Tử An hay là ý của Andre?
"Được thôi, ngày mai tôi sẽ trở về đoàn." Nói xong, Mục Tinh Vũ ngắt điện thoại.
Bởi vì cậu trọng sinh nên quỹ đạo đời này và đời trước đã xảy ra lệch lạc, cậu rất lo lắng việc Andre chơi xấu sau lưng mình.
Không lâu sau, Tiểu Vấn cũng gọi điện tới, nói chị Tần muốn ngày mai bọn họ trở về đoàn phim.
"Tôi biết rồi, vừa rồi cô ấy cũng gọi cho tôi."
Tiếu Vấn rất lo lắng: "Anh Tinh Vũ, vết thương của anh đã ổn chưa? Có ảnh hưởng đến việc quay phim không?" Nói tới đây Tiểu Vấn không nhịn được phàn nàn: "Rõ ràng đạo diễn đã đồng ý cho anh nghỉ ngơi, thế mà chị Tần vẫn khăng khăng bắt anh ngày mai phải về? Hơn nữa cảnh diễn của anh không quá nhiều, chỉ cần chuyên tâm quay hai ngày là có thể đuổi kịp tiến độ."
Mục Tinh Vũ biết Tiểu Vấn quan tâm cậu, khóe miệng cong nhẹ: "Tiểu Vấn, tôi có việc muốn nói cho cậu."
"Là gì ạ?"
"Nhà tôi có việc nên không thể tiếp tục tham gia quay phim, ngày mai tôi sẽ nói rõ với đạo diễn. Về phần công ty.....Tôi cảm thấy không cần lẵng phí thời gian ở Phong Hòa."
"Anh Tinh Vũ, anh muốn chấm dứt hợp đồng sao?" Tiểu Vấn rất kinh ngạc, nhưng sau khi kĩ nghĩ lại, Mục Tinh Vũ xuất thân từ một gia đình giàu có, cần gì phải chịu khổ ở một nơi như giới giải trí?
"Ừm, việc cụ thể ngày mai nói cho cậu biết, sáng mai cậu chờ ở nhà, tôi đi đón."
Sáng sớm hôm sau, Mục Tinh Vũ chuẩn bị ra ngoài, mẹ Mục đi sau nhìn thấy, rất kinh ngạc: "Con muốn đi đâu?"
"Đi đến đoàn phim ạ"
Mẹ Mục vội hỏi: "Đi đóng phim?"
Mục Tinh Vũ lắc đầu: "Xin nghỉ ạ."
"Vì sao vậy? Mẹ cảm thấy con sẽ là một thần tượng nổi tiếng." Mẹ Mục còn mong chờ nhìn con trai mình trên màn ảnh.
"Không phải đâu, là con..."
Mục Tinh Vũ còn chưa kịp giải thích, mẹ Mục đã lo lắng hỏi: " Có phải con sợ Cố gia ý kiến không?"
"Không phải nguyên nhân này ạ", Mục Tinh Vũ lắc đầu, dìu mẹ cậu ngồi xuống: "Sau khi con cưới Cố tổng, nhất định sẽ bỏ nhiều thời gian chăm sóc anh ấy, cho nên không có thời gian đóng phim, hơn nữa đoàn phim hiện tại......Con cũng không vừa ý, sau này sẽ chọn lại kịch bản thích hợp."
"Là vậy sao, con muốn đóng phim gì ba mẹ đều sẽ đầu tư, mẹ muốn mời đạo diễn tốt nhất." Mẹ Mục hứng thú bừng bừng nói.
Mục Tinh Vũ cười nói: "Đến lúc đó nói sau."
Cậu chọn chiếc Audi A8 mình thường dùng ở gara, lái xe đi đón Tiểu Vấn.
Lần trước Tiểu Vấn ngồi Rolls-Royce, lần này ngồi Audi A8, cảm thấy cuộc đời mình đã đến đỉnh cao.
*Audi A8
*Rolls-royce
Mục Tinh Vũ lái xe, thấy Tiểu Vấn hưng phấn như thế cũng không khỏi cười, sau đó hỏi: "Sau khi tôi và công ty kết thúc hợp đồng, cậu có kế hoạch gì không?"
Tiểu Vấn nhớ lại việc Mục Tinh Vũ muốn kết thúc hợp đồng, thấy mất mát: "Anh Tinh Vũ, anh thực sự muỗn chấm dứt hợp đồng sao?"
"Đúng vậy, cậu cũng thấy hoàn cảnh của tôi ở công ty rồi, không cần thiết phải ở lại nữa."
"Không sai, nhà anh Tinh Vũ điều kiện tốt như vậy, trở về làm thiếu gia hào môn mới đúng."
"Tôi rất thích diễn xuất, nếu sau này có thời gian, tôi còn sẽ quay lại giới giải trí. Nhưng cậu đó, sau đi tôi rời đi cậu sẽ thế nào?"
"Chắc là sẽ bị giao cho nghệ sĩ mới khác." Tiểu Văn chỉ là một trợ lý, công ty cũng không coi trọng cậu.
"Nếu không vậy, sau khi kết thúc hợp đồng tôi cho cậu làm trợ lý riêng, tiền lương gấp đôi, trước tiên giúp tôi quản lý Weibo, chờ đến khi tôi rảnh hẳn là sẽ mở phòng làm việc cá nhân."
"Thật vậy sao? Anh Tinh Vũ, sau này em sẽ theo anh lăn lộn!" Tiểu Vấn kích động nói.
Mục Tinh Vũ cùng Tiểu Vấn vào đoàn phim, lúc này mới quay xong một phân cảnh, quản lý bối cảnh đang chỉ đạo mọi người thu dọn đạo cụ, cậu đi xuyên qua đám người, định tìm đạo diễn Diệp nói việc muốn nghỉ việc.
Nhưng ánh mắt sắc bén của Phùng Tử An đã nhìn thấy cậu, lập tức đứng dậy đi tới.
"Tinh Vũ, vết thương của em đỡ hơn chưa? Anh không biết em lại mong manh như vậy, sau này đóng phim sẽ cẩn thận một chút."
Phùng Tử An mặt ngoài là quan tâm cậu, nhưng trong lời nói lại có ý chỉ trích cậu quá yếu đuối.
Mục Tinh Vũ vốn dĩ đã có mâu thuẫn với Phùng Tử An, hơn nữa cậu muốn tạm thời rời khỏi giới giải trí, vậy nên không nghĩ sẽ duy trì quan hệ bên ngoài với Phùng Tử An. Cậu nói thẳng: "Tôi ngã xuống cầu thang sở dĩ cũng là tại anh Phùng."
"Là cậu tự mình ngã xuống, đừng có vu oan cho tôi." Phùng Tử An chắc chắn hành động của mình rất kín đáo, sẽ không để lại nhược điểm.
"Nếu muốn người khác không biết, trừ phi đừng làm, sau này khi đóng phim anh cũng cẩn thận chút đi, chẳng may không may mắn như tôi, không chừng sẽ......"
"Mục Tinh Vũ, mày dám nguyền rủa tao!"
"Tùy anh nghĩ thôi." Nói xong, Mục Tinh Vũ liền đi về phía đạo diễn Diệp.
Tiểu Vấn nén cười, vội vàng đi theo.
Lời editor: Mày-tao có nặng quá không nhỉ? Btw cảm ơn những ủng hộ của mọi người nha, sắp thi tới nơi ròi huhu @@