“Hôm qua ta nghe Hồ lang trung nói, Tưởng hiệu úy có chút quan hệ với tân nhiệm quận thủ, nhưng Trần tướng quân là người do quận thủ trước sắp xếp tới. Bây giờ tân nhiệm quận thủ lên nắm quyền, huynh đệ nhà họ Tưởng tất nhiên sẽ thế lớn. Trần tướng quân vẫn luôn không thích hai người này, muốn đề bạt người khác để kiềm chế, nhưng mà hai huynh đệ này thật sự có chút bản lĩnh, người được đề bạt trước đó đều không phải đối thủ của bọn họ.
“Nếu chàng có thể đánh bại Tưởng bách phu trưởng, làm mất mặt tên họ Tưởng kia, Trần tướng quân nhất định sẽ thưởng thức, thậm chí còn có thể đề bạt chàng. Hơn nữa, xét đến mức độ chán ghét của ông ấy đối với anh em nhà họ Tưởng, biết chàng muốn thành thân với ta, chỉ cần khiến hai tên kia khó chịu, ông ấy cũng sẽ thúc đẩy chuyện này.
“Đến lúc đó, cho dù Tưởng bách phu trưởng không cam lòng thua cuộc, thẹn quá hóa giận, nhưng có Trần tướng quân ở đó, hắn ta cũng không dám dễ dàng làm gì nữa, cũng không thể cản trở chúng ta thành thân.”
Lý Thiền Tú từng câu từng chữ nói ra kế hoạch trong lòng, vẻ mặt chuyên chú và nghiêm túc.
Bùi Trầm ánh mắt yên lặng nhìn chàng, khóe môi vô thức dịu dàng.
Lý Thiền Tú nói xong, mới nhận ra hắn vẫn luôn nhìn mình, kỳ quái hỏi: “Chàng nhìn gì vậy?”
Bùi Trầm theo bản năng đáp: “Nàng nghiêm túc nói chuyện, rất đẹp.”
Nói xong mới ý thức được câu này có phần khinh bạc, đáy mắt thoáng chốc hiện lên vẻ hối hận.
Lý Thiền Tú: “...”
Chàng khẽ ho một tiếng, nói: “Vậy những gì ta vừa nói, chàng đều nghe thấy sao?”
Chương 11
“Nghe thấy.” Bùi Trầm rõ ràng đang chìm trong sự hối hận, chỉ là cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên mặt.
Hắn không nên thiếu kiềm chế như vậy, vừa mới đồng ý thành thân đã nói ra lời khinh bạc, không biết Thẩm cô nương có hối hận khi chọn hắn không?
Bùi Trầm càng thêm chán nản, lại có chút bất an, thần sắc không khỏi căng thẳng hơn, cố gắng làm cho mình trông trầm ổn.
Nhưng trong mắt Lý Thiền Tú, lại là hắn bỗng nhiên cứng đờ mặt, vẻ mặt lạnh lùng.
Chàng không biết người này vừa rồi vẫn ổn, sao đột nhiên lại không vui.
Nghĩ kỹ lại, có thể là do chàng vừa nói Tưởng bách phu trưởng lợi hại, còn nói sẽ nghĩ cách giúp hắn thắng, có vẻ… không tin tưởng hắn, cảm thấy hắn không lợi hại.
Lý Thiền Tú khẽ ho, ôn nhu nói: “Ta biết chàng võ nghệ cao cường, nhất định rất lợi hại. Chỉ là vết thương của chàng chưa khỏi hẳn, độc tên trước đó vẫn còn sót lại trong cơ thể, cần thêm một thời gian mới có thể thanh trừ hết, ta sợ chàng chịu thiệt, nên mới muốn thay chàng tính toán, không phải là không tin tưởng chàng.”
Nói đến phía sau, giọng nói càng thêm dịu dàng.
Bùi Trầm sau tai lại đỏ ửng, ánh mắt lại sáng lên, nhìn Lý Thiền Tú, khàn giọng nói: “Ta biết.”
Dễ dỗ thật. Lý Thiền Tú thầm nghĩ.
Đột nhiên, chàng nhớ tới cái gì, vội vàng lấy từ trong tay áo ra một gói giấy nhỏ.
“Ta nghe giọng chàng vẫn khàn, có phải là lần trước cam thảo không đủ, không có tác dụng?” Chàng đưa gói giấy nhỏ đến trước mặt Bùi Trầm, ánh mắt mang theo ý cười, “Lần này ta lấy thêm, chàng cứ cầm về dùng trước, không đủ thì nói với ta.”
Bùi Trầm ngẩn ra, đưa tay nhận lấy.
Gói giấy trong tay áo được đặt sát cánh tay, trên đó còn lưu lại chút hơi ấm - là nhiệt độ cơ thể của Thẩm cô nương.
Bùi Trầm bỗng chốc cả tai đều đỏ bừng, đột nhiên nắm chặt gói giấy, năm ngón tay bao bọc lấy nó, như muốn giữ lại hơi ấm lâu hơn một chút.
Lý Thiền Tú còn phải quay về phòng thuốc, tiện thể báo cáo chuyện sắp thành thân cho quân lại quản lý tội quyến.
Chàng nghĩ kỹ lại, chắc không còn gì thiếu sót, liền cáo từ.
Bùi Trầm bỗng nhiên hoàn hồn, không khỏi có chút tiếc nuối, chỉ cảm thấy thời gian ở bên nhau quá ngắn ngủi. Nhưng nhìn thoáng qua vị trí mặt trời trên cao, thời gian đúng là đã trôi qua khá lâu.
Hai người một trước một sau đi về, đến cửa lều, lúc sắp chia tay, Bùi Trầm đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Lý Thiền Tú đang đi về hướng phòng thuốc.
Lý Thiền Tú vừa vặn cũng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt chạm nhau, không khỏi ngẩn ra, sau đó mỉm cười vẫy tay với đối phương.
Bùi Trầm đứng trước lều, gương mặt lạnh lùng thường ngày như băng tuyết tan chảy, khóe môi luôn cứng nhắc cũng từ từ cong lên.
Lý Thiền Tú là lần đầu tiên thấy hắn cười, lại lần nữa ngẩn người, cảm thấy… rất đẹp, trong mắt đen như có ánh sao.
Chàng thầm lắc đầu, xách hòm thuốc xoay người rời đi.
Bùi Trầm nhìn theo bóng dáng chàng biến mất, lại cúi đầu nhìn gói giấy trong tay một lúc, mới mím môi, tiếp tục đi vào trong lều.