Úc Ninh nhìn về phía Kỳ Viễn Văn------------ rõ ràng vừa rồi cô đã cố gắng diễn vụng về rồi mà.
Úc Ninh bày ra bộ dáng lo lắng, hỏi:" em làm không tốt sao?"
" không, không, quả thực không thể tốt hơn " Kỳ Viễn Văn thực lòng khen ngợi:" lại như trước diễn lại một lần, chúng ta tranh thủ một lần liền qua "
" cái gì không thể tốt hơn?" Dương Nghệ từ bên ngoài đi vào, tay nắm tay Cứ An đung đưa.
Kỳ Viễn Văn cười:" vừa rồi hai người không có ở đây, tớ để cho cô ấy diễn thử một lần, diễn xuất nay, quả thực là "
Dương Nghệ truy hỏi:" quả thực là làm sao?"
Kỳ Viễn Văn hắng giọng một cái, lấy lòng:" cũng xuất sắc như trình độ múa của cậu vậy "
Dương Nghệ thành công bị anh ta lấy lòng, cười rộ lên, quay đầu nhìn thoáng qua Cứ An, nói:" tốt như vậy sao? cậu không phải đang đùa chứ?"
Kỳ Viễn Văn nói:" không tin cậu chờ đấy mà xem " nói xong liền thu lại biểu cảm, ý bảo Úc Ninh và mọi người chuẩn bị, gõ gõ bảng clapperboard.
Cứ An dựa vào thành ghế, nhìn từng cái nhăn mày, từng nụ cười của cô gái, ánh mắt nheo lại.
Anh ta biết cô gái này là vô tôi, nhưng có chút không nhịn được giận chó đánh mèo.
Khi anh có trí nhớ đến nay, cha mẹ đã ly hôn, anh và cha hai người dựa vào nhau mà sống. Có đôi khi nhìn thấy bạn học có mẹ, Cứ An cũng hâm mộ, hỏi cha, cha lại lạnh lùng nhìn hắn. sau một quãng thời gian dài, Cứ An mới nhận ra cha cũng không thích mình. Có một lần, anh thi được điểm tuyệt đối, cao hứng chạy vào thư phòng, muốn được cha khen, lại không cẩn thận nhìn thấy bí mật của cha--------- Một người đàn ông từ trước tới nay luôn rất nghiêm khắc, không hay nói cười gần như thành kính hôn một tấm ảnh cũ đã ngả vàng, khóe mắt và đuôi lông mày đều mang ý cười.
Bị làm phiền người đàn ông giận tím mặt. Cứ An nho nhỏ rất sợ hãi, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn vào người phụ nữ ôn nhu như nước trong hình hỏi:" bà ấy có phải là mẹ Cứ An hay không?"
Người đàn ông nhìn ánh mắt rưng rưng của đứa nhỏ, lần đầu tiên có một thứ giống như tình phụ tử, ông ta chầm chậm nói:" phải "
Quan hệ hai cha con từ đó mà tốt lên. Cha nói cho anh biết, Mẹ và cha là thanh mai trúc mã, là một người cực kỳ ôn nhu, anh còn có một chị gái, đang sống cùng mẹ.
Trong một đêm, Cứ An có mẹ, còn có chị mà các bạn khác không có.
Từ ngày đó, Cứ An đối với người mẹ và chị chưa từng gặp mặt tràn ngập khao khát.
Nhưng giả thì vẫn là giả, rốt cục có một ngày, mẹ ruột của Cứ An từ nước ngoài trở về-----
Người mẹ ôn nhu kia thực chất là tiểu tam phá hoại gia đình người khác, buồn cười hơn là, người chị gái anh vẫn mong chờ, dĩ nhiên vì ngoài ý muốn mà sinh non.
Cứ An đối với cha tràn ngập thất vọng, không chọn ngành tài chính hay quản trị kinh doanh mà mọi người đều hướng tới mà lại đi chọn ngành đạo diễn phim truyền hình mà họ không coi là một nghề nghiệp chính thức---------- dù sao anh chỉ là một con rối thôi, làm gì đều được.
Từ miệng trợ lý của cha nghe được, cha thế nhưng mạc danh kỳ diệu nhìn trúng một cô gái, nhất định muốn cô ấy trở thành người phát ngôn, Cứ An mơ hồ đoán, thậm chí anh còn nghi ngờ bản thân có phải hay không sẽ có thêm một mẹ kế.
Nhưng sau khi nhìn thấy đoạn video kia, anh ta lại buông tha suy nghĩ này.
Cha mặc dù không tốt nhưng cũng không vô sỉ đến mức tìm một cô gái trẻ như vậy. Nhìn khuôn mặt có năm phần tương tự như trong bức ảnh, anh ta đột nhiên có một ý nghĩ hoang đường. Mà sau khi nhìn thấy tươi cười thỏa mãn của cha sau khi nghe được tiếng " Bác Cứ " thì lại càng chứng minh điều đó.
Mang một chút hiếu kì, anh ta gặp được Úc Ninh. Cô ấy rất giống người phụ nữ kia, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.
Nếu như nói người kia như đóa phù dung mềm mại trong nắng mai thì Úc Ninh như đóa bạch lan nở rộ sau mưa gió------------ tuy rằng cô ấy không đến hai mươi tuổi, nhưng ánh mắt thường xuyên để lộ ra sự lạnh nhạt lắng đọng của cuộc sống, phối hợp với khuôn mặt bánh bao phúng phính, làm cho người khác cảm thấy không phù hợp. Đặc biệt là ánh mắt hoảng sợ và tuyệt vọng của cô khi đứng ở hành lang, căn bản không giống như một học sinh.
Anh ta đã điều tra bối cảnh của Úc Ninh--------- mất cha, thi không đỗ vào trường đại học, nợ nần.
cũng là một cô gái đáng thương.
có vết xe đổ trước đó, Úc Ninh lần này lại càng tận lực che dấu. Với thân phận là một học sinh cấp ba hoàn toàn không được đào tạo gì, chỉ cần cô phối hợp tay chân đồng đều,như thế cũng được xem là nỗ lực phát huy rồi.
Cũng không biết có phải bởi vì lần trước quá hoàn mỹ không mà đối với " nỗ lực phát huy " này, Kỳ Viễn Văn luôn cảm thấy không hài lòng, lúc nào cũng nói một câu " vẫn là lần đầu tốt nhất ", hoàn toàn quên đề ý vấn đề " một tiếng hai trăm"
Mặt khác những người khác đều có chút mệt mỏi, Dương Nghệ một bên ôm hộp kem một bên ngủ gà ngủ gật.
Nguyên bản phải làm đạo diễn như Cứ An cũng hoàn toàn bỏ mặc, đung đưa chân, nghiêng đầu nghịch điện thoại.
diễn đi diễn lại hơn 10 lần, Chính là khi Kỳ Viễn Văn biểu tình kinh hỉ đổi thành cứng ngắc-----vì lý do NG nhiều, Cứ An đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:" thế này được rồi, nhiều tư liệu như vậy, hậu kì cắt ghép thay đổi một chút là ok."
Kỳ Viễn Văn đang hứng trí, hét lên:" lãng phí nhiều tiền bạc và sức lực như vậy, một lần quay xong không tốt sao?"
Cứ An biểu tình không chút thay đổi lập tức ngắt điện máy quay.
" 6 giờ rồi " anh ta nói, sau đó hướng những người khác tuyên bố tan làm.
Kỳ Viễn Văn bị cử đi mua cơm, Úc Ninh và những người khác có chút không quen thân, cũng không có ý định ăn chực cơm, liền chào hỏi rồi tự về nhà.
Sắc trời đã tối, đèn đã bật lên, cô nhìn đông nhìn tây tìm bến xe buýt, thật sự có chút hoài niệm google map sau này.
Đột nhiên một chiếc wrangler chặn ngang tầm mắt của cô. Kính phó lái hạ xuống, khí lạnh đập vào mặt, lộ ra gương mặt Dương Nghệ vì buồn ngủ mà có chút mơ màng------- Úc Ninh còn chú ý thấy chiếc áo t-shirt của cô ấy còn dính một chút kem.
Cứ An nhìn Úc Ninh, ánh sáng ngọn đèn xuyên vào cửa kính xe, rơi vào trên mặt anh ta.
" lên xe, tôi đưa cô về " anh ta nói
Úc Ninh nghĩ đến sự yêu thích và tính chiếm hữu của Dương Nghệ mà có chút xấu hổ, vội vàng lắc đầu:" tôi ngồi xe buýt là được rồi, rất thuận tiện, hai người đi ăn trước đi "
Cứ An không nói chuyện nhưng cũng không lái xe đi.
Cuối cùng cũng phản ứng kịp đang xảy ra chuyện gì, Dương Nghệ vừa ngáp vừa mơ hồ nói:" đúng vậy, trời tối như vậy, một người con gái như cô đi một mình không an toàn, để chúng tôi đưa cô về...."
chiếc xe phía sau bị chặn tít tít nhấn còi, cảnh sát giao thông đứng ở bên kia đường cũng thổi còi chuẩn bị qua bên này dán giấy phạt.
Úc Ninh đành phải lên xe.
Trừ bỏ tiếng ngáy khe khẽ của Dương Nghệ thì một đường hoàn toàn trầm mặc.
Úc Ninh nghĩ đến Cứ An chán ghét cô, lại nguyện ý khi bụng đang rất đói đưa cô về nhà.
Có thể đây là phong độ của con nhà giàu đi.
Tạm biệt hai người họ, Úc Ninh đi vào hành lang quen thuộc của nhà mình, bả vai cứng ngắc cả một buổi chiều thả lỏng ra.
đẩy cửa ra, mùi thơm của đồ ăn bay đến, Mẹ Úc đang vừa xem tv vừa chờ Úc Ninh, thấy cô về, vội vào bếp đem đồ ăn ra, vừa nói:" Ninh Ninh, đói bụng sao? rửa tay rồi ăn cơm "
Úc Ninh thỏa mãn trả lời.
Mẹ Úc nói:" buổi chiều mẹ đã dọn phòng cho con, trên bàn cái gì cũng chưa động."
Úc Ninh ngoài miệng nói:" lần sau để con tự dọn là được " vừa bật đèn phòng ngủ.
Trừ bỏ bàn học có chút loạn, những nơi khác trong phòng đều ngăn nắp, thật sựu có chút làm người ta lóa mắt.
Úc Ninh quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách, Mẹ Úc đang múc một bát canh xương ngô để nguội.
Cô tiện tay thu dọn những đồ trên bàn đột nhiên chú ý tới góc bàn đang để những bộ phận của cái cốc nước.
cốc nước, nắp cốc, mèo thần tài, còn có một mảnh sứ nhỏ đều được để ở đó, bên cạnh còn có một mảnh giấy nhỏ.
Úc Ninh trầm mặc kiểm tra mèo thần tài, may mắn phát hiện mảnh sứu ở bụng nó có thể lắp lại được.
Đem cái cốc sửa tốt, một lần nữa treo mèo thần tài lên, cô tiện tay nhặt mảnh giấy, đang muốn vứt nó vào sọt rác đột nhiên phát hiện trên đó có chữ viết.
cô mở nó ra, trên có viết hai hàng chữ tỉ mỉ, ngay ngắn
Hi vọng Ninh Ninh và cha mẹ vĩnh viễn bình an hạnh phúc
có thể tìm được một người bạn trai đẹp trai như Du Vũ.
Úc Ninh ngẩn người, nhớ ra, nguyên lai con mèo thần tài này là mèo cầu phúc, cô còn nhớ rõ người bán là ông già, cười nói với cô:" khi mà tờ giấy rơi xuống, nguyện vọng sẽ thành sự thật "
Úc Ninh nhìn vào tờ giấy nho nhỏ, vuốt phẳng nó, kẹp nó vào một quyển từ điển không hay dùng.
Chiếc xe wrangler tím gào thét mà đi qua cầu Giang Đại. Thu hút những người đi bộ trên đường. Một người đàn ông đang ngồi ở trên bồn hoa, trên tay cầm một lon nước sô-đa còn hơn nửa.
" Lý Bân, não cậu có vẫn đề hay không?"
một thanh niên đi đến bên Lý Bân, dù mùa hè nhưng anh ta vẫn mặc một chiếc áo gió mỏng, vẻ mặt kiêu ngạo giương cao:" bộ phim truyền hình này của tớ, cậu không đóng, chạy đến chịu khổ với một đạo diễn hạng ba!"
Lý Bân bình tĩnh uống cạn lon nước, tiện tay bóp méo chiếc vỏ, ngẩng đầu nhìn người thanh niên:" tác phẩm này của Tiền đạo diễn rất hay, chỉ thiếu cơ hội, không thể có được tiếng tăm, nếu có thể, tớ hi vọng có thể đủ để trở thành cơ hội đó