Nhưng trời không chiều lòng người, Úc Ninh một bữa cơm vẫn chưa ăn xong, liền nhận được thông báo buổi chiều lại đi chụp ảnh. Người điện là Cứ An, ngữ điệu của anh ta không có gì thay đổi, nói xong không đợi Úc Ninh trả lời liền trực tiếp cúp điện thoại.
Úc Ninh thấy sắc mặt Úc Ninh sau khi trở lại không tốt lắm, sau khi nhận điện thoại lại càng kém hơn, lo lắng hỏi:" Ninh Ninh là ai gọi điện thoại vậy? xảy ra chuyện gì rồi phải không?"
Úc Ninh lắc đầu, cười nói:" là đạo diễn chụp quảng cáo, bảo con chiều lại đến " nói xong làm bộ thời gian gấp gáp mà vùi đầu vào ăn cơm------- Mẹ Úc từ trước tới nay tâm tư tỉ mỉ, cô sợ bà nhìn ra được điều gì, tự nhiên lại lo lắng.
Mẹ Úc lại nghĩ Úc Ninh từ trước tới giờ chưa từng chụp quảng cáo nên lo lắng, dù sao thì " quảng cáo " hay " đại diện phát ngôn " đều cách những người dân bình thường rất xa.
bà ôn nhu khuyên nhủ:" Ninh Ninh, bất cứ điều gì đều là từ không biết đến biết, nào có việc gì một lần là thành, chỉ cần con cố gắng, nỗ lực, người khác sẽ nhìn thấy thái độ và sự tiến bộ của con, cũng sẽ không quá làm khó dễ con " bà đem đĩa thức ăn ở xa chuyển đến trước mặt Úc Ninh " nếu có gì khó khăn cứ nói với mẹ, mẹ cùng con nghĩ biện pháp, mẹ là người lớn, chính là có nhiều kinh nghiệm hơn so với con, biết chưa?"
Úc Ninh gắp một đũa thức ăn cho mẹ, hốc mắt ửng đỏ, nhỏ giọng gật đầu.
Cứ An cúp điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh ném điện thoại lên xô-pha, tràn đầy không kiên nhẫn hỏi:" được rồi chứ?"
Anh chàng kính mắt mất hơn một giờ khuyên vị tôn đại Phật này đến nhà ăn, lại thay Cứ tổng làm thuyết khách hơn nửa tiếng, quả thực là miệng đắng lưỡi khô.
anh ta vỗ vỗ hai cái vào vai Cứ An:" được rồi, được rồi "
Cứ An hừ một tiếng.
Ở một đầu khác của hành lang có một người hét:" Kỳ sư huynh, Cứ An thức ăn đã lên rồi hai người còn chưa xong sao?"
" vào đây " Kỳ Viễn Văn trả lời một tiếng, tiện tay vớ lấy điện thoại của Cứ An nhét vào trong túi rồi đứng lên, nhìn người sau vẫn không có động tĩnh gì, đá đá giày anh ta, thúc giục " đi a, ăn cơm "
Cứ An rõ ràng quay mặt đi.
" cậu lại làm sao nữa, không phải đã nói cùng mọi người ăn cơm sao? một mình cậu không đi, những người khác sẽ càng xấu hổ " Kỳ Viễn Văn vẻ mặt mạc danh kỳ diệu, thấy Cứ An không có bất kỳ ý muốn trả lời, nhịn không được hỏi:" Cậu hôm nay rốt cuộc là mắc bệnh gì? chính là vì Dương Nghệ sao? cha cậu cũng không nói không dùng cuộn phim trước a. Vẫn là nói, cậu chính là không hài lòng với cô gái hôm nay? tớ thấy cô ấy cũng được, khí chất không tồi, cả buổi sáng bị vắng vẻ cũng không thấy oán giận gì "
Cứ An lại cười lạnh.
Kỳ Viễn Văn đối với mối quan hệ không được tốt lắm của hai cha con Cứ An cũng biết chút ít, anh ta khuyên nhủ:" cậu cũng đã đáp ứng rồi, đưa dựa theo ý Cứ tổng mà làm "
Cứ An ngoài cười nhưng trong không cười:" cậu biết ý ông ta?"
" cậu căn bản không biết" anh ta tự hỏi tự trả lời, đứng lên:" nhưng cậu nói đúng, đã đáp ứng rồi, nên theo ý ông ấy mà làm " về phần có hay không như ý........................
Cứ An hừ một tiếng, đi về phòng ăn.
nơi chụp buổi chiều vẫn là stadio đó, Úc Ninh đến sớm, nhân viên kỹ thuật vẫn còn chưa đến.
nhìn quanh thấy Cứ tổng và người đàn ông mặc tây trang không có ở đây, cô thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ Viễn Văn xa xa nhìn thấy cô, liền lên tiếng chào hỏi:" Dương Nghệ còn chưa tới, Cứ An đi đón cô ấy, em đi trước thay quần áo, đợi cô ấy đến trang điểm liền bắt đầu." nói xong, anh ta từ trong túi sách màu đen bên cạnh lấy ra một tập giấy đưa cho Úc Ninh:" buổi trưa chúng tôi đại khái đã định ra nội dung quảng cáo, nghĩ đến em chưa có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nên đặc biệt thiết kế tương đối đơn giản, em xem đi, làm quen một chút, chờ đến khi chụp ảnh thì thoải mái lên, coi camera không tồn tại là được "
Úc Ninh gật đầu cảm ơn anh ta.
cô một bên theo chỉ dẫn của người ta đến phòng hóa trang, một bên vừa xem kịch bản.
Nội dung quảng cáo rất đơn giản: một cô gái đi trên đường cái nóng bức, đột nhiên nhìn thấy một cái đuôi con bò cái đang vẫy, cô vui mừng dừng lại bước chân, đi qua sờ vào nó, trên tay đột nhiên xuất hiện một cốc sữa. Tiếp theo, cô uống một ngụm sữa, gió nhẹ lướt qua, cô nhắm hai mắt, trong đầu xuất hiện cảnh tượng những cánh đồng xanh mướt với những đám mây trắng.
toàn bộ quảng cáo không có lấy một lời thoại, lật qua lật lại, ở góc bên phải của trang cuối cùng nhìn thấy chú thích "đi, há miệng, đi, chìa tay, uống sữa, nhắm mắt "
Lời ít mà ý nhiều, xem phong cách này nhất định là bút tích của Cứ An.
bất quá nếu chỉ làm theo những động tác này, hiệu quả sẽ không phải vô cùng thảm đi?
Úc Ninh suy nghĩ một chút, không khỏi cong khóe miệng.
" cười gì mà vui vẻ vậy?"
đột nhiên một giọng nói xuất hiện sau lưng cô, Úc Ninh bị dọa sợ, phản xạ có điều kiện ngẩng mạnh đầu, nhảy ra xa hai bước.
Thẳng đến khi sau đầu cảm thấy đau đớn cô mới nhận ra vừa rồi đυ.ng phải người khác.
Giọng nói này cô biết, là Cứ tổng.
tâm Úc Ninh trầm xuống, xoay người chào hỏi, lễ phép lại xa cách nói:" thật ngại quá, không có chú ý đến ngài ở phía sau tôi "
Cứ tổng một bên vuốt cằm, vui mừng hớn hở cười:" không sao, không sao, là ta không nên đột nhiên nói chuyện, dọa cháu, như thế nào, không làm sao chứ?"
trên hành lang không có lấy một người, Úc Ninh không muốn nói nhiều, khách khí nói:" tôi không sao, cám ơn Cứ tổng đã quan tâm " nói xong Úc Ninh tạm biệt đi đến phòng hóa trang.
Cứ tổng lại không có ý tứ thả người, ông ta tiến lên hai bước, muốn tự giải thích:" chuyện sáng nay ta đã nói với Cứ An, cháu không cần để trong lòng "
Úc Ninh đột nhiên hoảng hốt:" tôi không có "
Cứ tổng lại cười:" không có là tốt, rõ ràng buổi sáng còn còn ta là bác Cứ, tai sao giờ lại là Cứ tổng rồi "
Úc Ninh kiên trì gọi " bác Cứ "
không biết có phải ảo giác của bản thân không mà rõ ràng khoảng cách giữa cô và Cứ tổng là nửa hành lang, sao cô vẫn cảm thấy cả người bị cỗ hơi thở đàn ông trung niên bao phủ, cứng ngắc không thể động đậy.
Cứ tổng lại đến gần hơn một chút, thân thiết hỏi:" cháu có chỗ nào không thoải mái?"
Úc Ninh lắc đầu, không dám ngẩng đầu lên, tựa hồ như chỉ cần ngẩng lên sẽ nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy luôn nhìn cô không dời.
Ai đến cứu tôi đi.
Tâm cô nhấc cao đến cổ họng, bất lực nghĩ.
" oanh " một tiếng vang thật lớn, chúa cứu thế xuất hiện.
" Cứ An cậu đang làm gì, làm hỏng là phải bồi thường đấy!" Kỳ Viễn Văn thanh âm như xa như gần truyền tới.
Lướt qua bả vai Cứ An, anh ta nhìn thấy Cứ tổng đang vươn tay về phía Úc Ninh, lại nhớ tới sắc mặt của Cứ An, đột nhiên nghĩ tới chuyện không tốt, mặt đầy kinh ngạc.
" Cứ tổng, ngài đang làm gì?" anh ta đẩy cánh tay Cứ tổng đang dừng ở giữa không trung, hai bước đi đến bên Úc Ninh bảo vệ cô.
Úc Ninh như được đại xá, cảm kích ngẩng đầu nhìn anh ta.
Nhìn thấy ánh mắt dường như toàn tâm toàn ý ỷ lại của cô gái nhỏ, Kỳ Viễn Văn giống như được đánh máu gà, anh ta lòng đày căm phẫn nói:" Ngài cũng quá không biết liêm sỉ đi?"
Khí thế của anh ta to lớn, Cứ tổng há há miệng, như là xấu hổ không nói ra lời.
Dù sao cũng ở vị trí cao nhiều năm, Cứ tổng rất nhanh liền ổn định lại cảm xúc, ông ta hắng giọng một cái,ra vẻ tức giận quay đầu nói với Cứ An:" con chính là như vậy ở trước mặc bạn học bố trí cha con?"
Cứ An vẫn không nói lời nào nhìn lưng cha tự hồ như nghe thấy chuyện cười lớn nhất thiên hạ, anh ta mang mặt trào phúng nói:" nhiều năm như vậy, ông đủ chưa? bất quá chỉ là một cô gái lớn lên có chút giống bà ta, ông liền dán đến, thật nghĩ là ai cũng nguyện ý làm con gái ông sao?"
Kỳ Viễn Văn:"??? "