Chương 17: Tiền Bồi Thường

“Đi một bước tính một bước thôi! Người xưa nói rất đúng, trời không tuyệt đường người, huống chi còn có cậu nhỏ của tôi nữa mà!” Lục Trăn Trăn híp mắt nói.

“Đúng, cậu nhỏ của cậu rất ghê gớm!”

“Hì hì……”

Lục Trăn Trăn dứt khoát liền đi theo Từ Hữu Hòa trở về nhà.

Lục Trăn Trăn làm trò trước mặt Từ Hữu Hòa, nói với Lưu quả phụ.

“Mẹ, cậu nhỏ của con bị thương tương đối nghiêm trọng, mấy ngày nay con sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc cậu nhỏ, thuận tiện nhìn xem có thể tìm được công việc nào hay không. Mẹ, con sẽ nghĩ cách kiếm tiền học phí, mẹ cũng đừng lo lắng!”

“Nói như vậy, con không tính toán về nhà ở nữa?” Lưu quả phụ cau mày trừng mắt nhìn cô.

“Con ở lại phòng cậu thuê trong khu phố cũ. Để cho tiện, con sẽ ở đó trước. Hoàn cảnh ở đó khá tốt, rất an toàn, con ở tỉnh thành tìm công việc làm cũng tiện.”

“Con là một cô gái 18 tuổi, sống một mình rất nguy hiểm nha!” Lưu quả phụ nói tới chỗ này còn liếc nhìn Từ Hữu Hòa một cái.

“Không phải nhà chúng ta cũng không có tiền tiết kiệm gì sao, Lưu Căn Nhi không phải cũng muốn vào đại học sao? Con cũng không thể gia tăng thêm gánh nặng cho mẹ!” Vẻ mặt Lục Trăn Trăn thành khẩn mà nhìn mẹ kế.

“Trăn Trăn, không phải con nghe người khác nói nhảm gì đó chứ? Không định ở nhà chúng ta nữa sao?” Lưu quả phụ mang vẻ mặt thương tâm mà nhìn cô.



“Mẹ, mẹ nghĩ gì đâu? Đây là nhà của con, từ nhỏ con đã ở nơi này, còn có thể đi chỗ nào chứ? Chỉ là con thật sự rất muốn học đại học! Hay là, mẹ đã có tiền học phí cho con? Mẹ, khoản tiền bồi thường của ba con còn thừa đúng không?”

Lưu quả phụ thật sự không nghĩ tới Lục Trăn Trăn sẽ hỏi trắng ra về tiền bồi thường như vậy, trong lúc nhất thời lại có chút không biết làm sao. “A, số tiền kia…… dù sao nhà chúng ta cũng phải sống, ba đứa nhỏ đều cần tiêu dùng, đi học, nhà chúng ta thật sự không có tiền!”

“Vậy con vẫn phải đi kiếm tiền thôi!” Vẻ mặt Lục Trăn Trăn thất vọng.

Cô không hề nhìn Lưu quả phụ, vào trong phòng mình cầm ba lô xếp vài bộ quần áo, liền đẩy xe đạp xuất phát.

Dĩ vãng Lục Trăn Trăn là đứa nhỏ không thích nói chuyện, cũng không giao lưu nhiều với mọi người trong Từ gia thôn.

Lần này Lục Trăn Trăn lại thoải mái hào phóng nói chuyện với những người quen trong thôn thường chiếu cố cô. Mọi người hỏi hiện tại Từ Khải Chính bị thương thế nào? Lục Trăn Trăn cũng đều nhất nhất trả lời.

“Vậy học phí của cháu phải làm sao bây giờ?” Bà cô lo lắng sốt ruột hỏi.

“Cháu tính toán tìm một công việc ở huyện thành trước, kể cả thi đậu đại học cũng phải tới tháng chín mới đi mà! Bây giờ còn có thời gian!” Lục Trăn Trăn gục đầu xuống có điểm chua xót.

“Không phải ba cháu có khoản bồi thường mười mấy vạn đồng sao?” Bà cô hỏi.

“Aiz, nhà cháu dù sao cũng phải sinh sống, mẹ cháu cũng không dễ dàng.” Lục Trăn Trăn có chút xấu hổ mà giải thích nói.

“Cháu đứa nhỏ này còn ít tuổi, nào có dễ tìm được công việc chứ?” Vẻ mặt bà cô đau lòng mà nhìn cô, đối với Lưu quả phụ lại lần nữa sinh ra thêm nhiều bất mãn.

Lục Trăn Trăn một đường tới, hoàn toàn rửa sạch tiếng tăm nhút nhát trong quá khứ, ngược lại thành hậu bối chăm chỉ khác bên cạnh Từ Hữu Hòa.



Thực mau, trong thôn lại bắt đầu một vòng thảo luận mới.

Có người vừa nhớ tới chuyện của Lục Trăn Trăn, liền cảm thấy không thoải mái, nào lại để đứa nhỏ phải tự mình kiếm tiền học phí?

“Lưu quả phụ đúng là đồ đàn bà phá của, còn chưa đến ba năm đã dùng hết khoản tiền bồi thường Lục Tam Thủy dùng mệnh đổi lấy rồi!”

“Đòi tiền của Từ Khải Chính để tiêu thì thôi, tới tiền học phí của Lục Trăn Trăn cũng không muốn bỏ ra, sao lại có bà mẹ kế nhẫn tâm như vậy?”

“Tôi thấy, lúc trước còn không bằng chia đều khoản tiền bồi thường của Lục Tam Thủy ra rồi để Lục Trăn Trăn đi theo Từ Khải Chính! Hiện tại cũng không đến mức biến thành như vậy, ai biết được liệu Lưu quả phụ giấu tiền cho con riêng tiêu hay không? Lưu Căn Nhi không phải cũng thi đại học sao?”

“Cứ tiếp tục như vậy, tài sản Lục gia còn không phải đều biến thành của Lưu Căn Nhi sao!”

“Aiz, tôi nói cho mà nghe, căn nhà kia vốn là của Lục Trăn Trăn! Lục Tam Thủy chính là người ở rể, hắn làm gì có nhà ở thôn chúng ta chứ? Căn nhà kia còn không phải của ông ngoại Lục Trăn Trăn cho mẹ con bé sao, nhà đều đứng tên con bé! Hiện tại Lưu quả phụ liền nháo đến mức Lục Trăn Trăn không ở nổi nữa, tương lai không biết như thế nào?”

“Không phải nói muốn đền bù sao, cũng không biết là thật hay giả! Đến lúc đó, đừng để cho Lưu quả phụ lại lừa Lục Trăn Trăn! Con bé đã đủ đáng thương rồi!”

“Việc này đến lúc đó trong thôn đâu thể để yên, chúng ta không thể đáp ứng!”

Lưu quả phụ nghe thấy lời đồn này trong thôn thiếu chút nữa tức chết. Nguyên bản Lục Trăn Trăn chính là một đứa đầu gỗ, miệng kín như hũ nút, từ khi nào lại biết ăn nói như vậy.

Càng làm cho bà ta càng buồn bực chính là, bà thường xuyên nói dối, Lục Trăn Trăn bên kia lại nói muốn đi làm công kiếm tiền, khẳng định sẽ đi làm công kiếm tiền!