Người phụ nữ ngồi trên ngai vàng, cao thượng nhìn xuống đứa bé đang quỳ bên dưới.
"Tư Không Đồ, nhiệm vụ của con là học tập, không phải là để tâm trí đến mấy thứ vô bổ ngoài kia, con hiểu không."
"Nhưng mẹ, Echo chỉ là một con cún mà thôi." Cậu nhóc sợ hãi quỳ thẳng lưng, hiếm có lần cậu dám cãi lại bà.
Người phụ nữ nhăn mày, khó chịu bước đến, ánh mắt thâm trầm nhìn, đưa tay vỗ vai cậu bé.
"Bởi vì nó chỉ là một con chó, con hiểu chứ, thứ con nên quan tâm chính là tiền đồ của gia tộc này, người thừa kế à, mẹ chỉ muốn tốt cho con mà thôi."
Tư Không Đồ nhớ lại quá khứ cũng chỉ cười lạnh trong lòng.
Người phụ nữ ấy chính xác là mẹ của anh, người phụ nữ sinh ra trong quyền lực, tồn tại vì quyền lực và đến lúc chết đi cũng chỉ vì quyền lực.
Bà sinh ra trong trong gia tộc Âu Dương, từ nhỏ đã sống trong sự đấu tranh, vì quyền thừa kế, cũng vì tính mạng của bản thân.
Sau này liên hôn với gia tộc Tư Không, bà cùng ông sống không có tình yêu, sự ràng buộc duy nhất giữa họ là quyền lực và địa vị của nhau.
Tư Không Đồ chính là được sinh ra trong hoàn cảnh như thế, anh được bồi đắp để trở thành người thừa kế.
Như những gì gia tộc kì vọng, Tư Không Đồ trở thành truyền nhân xuất sắc nhất trong gia tộc.
Trước đó, ngoài học tập và học tập, anh không có quyền để tâm đến vấn đề nào khác.
Duy chỉ có một lần tình cờ học thư pháp cùng với Hạ Ninh Thần, anh gặp được Hạ Vong Cơ.
Nếu khi đó Hạ Ninh Thần được bồi dưỡng như một truyền nhân của Hạ gia, thì Hạ Vong Cơ lại sung sướиɠ bay nhảy.
Hạ Vong Cơ khi ấy là một sự tồn tại khác biệt như vậy, nếu không phải là được bồi dưỡng để thừa kế, thì sẽ là được bồi dưỡng để tranh đoạt với người thừa kế, tất nhiên, nếu là người của dòng chính thì đều có thể.
Hạ Thần Sinh trước nay chưa từng ép con cháu của mình đảm nhận lấy thứ mà nó không thích, cho nên từ đầu đến cuối hai anh em quả thật sống rất dễ chịu.
Không thật sự phải liều mạng vì một điều gì đó, chỉ hi vọng chúng nó giữ mạng thật tốt.
Tư Không Đồ chăm chú nhìn cô, năng lượng tích cực từ cô toả ra khiến tâm trạng anh được thả lỏng: "Bé con, em tìm anh trai sao?"
Hạ Vong Cơ nhảy từ trên cây xuống, bổ nhào vào trong ngực anh, choáng váng lắc lắc đầu: "Em xin lỗi."
Tuy nhiên, vào thời khắc ấy, có một trái tim lặng lẽ rung động, sự ngứa ngáy nơi l*иg ngực khiến anh khó chịu, anh muốn nhiều hơn thế.
Một lần rung động, chính là cả đời.
"Khụ...! anh trai em, bên kia, ở bên kia." Tư Không Đồ đưa tay chỉ vào phi thuyền đủ màu sắc xa xa bên kia, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Anh không thể tưởng tượng nổi vẻ mặt của mình khi ấy, vành tai đều đỏ lên, khuôn mặt nóng bừng.
Lúc nãy cô không biết, thời điểm cô ngã xuống anh đã ôm cô vào lòng, xúc cảm mềm mại, hương thơm thoang thoảng quanh chóp mũi khiến tâm tình anh ngứa ngáy.
"Thiếu gia, cậu làm sao vậy."
"Không có gì, trở về Tư gia."
Tư Không Đồ trốn trong Tư gia tròn một tuần lễ liền, tuy nhiên mỗi một ngày đều nhớ nhung hương vị của buổi hôm đó, anh ghét cảm giác không tự chủ được như vậy, gia tộc không cho phép, anh cũng không cho phép điều đó tồn tại.
Bởi vì đứng trước mạch cảm xúc, nếu như không khống chế được bản thân, sẽ mãi đắm chìm trong đó, chết ngạt vì nó.
Ai tàn nhẫn, người đó sẽ không phải khóc.
Có điều, Tư Không Đồ đến tận mãi sau này mới biết, cảm xúc của hắn ta, từ khi vướng vào trong đôi mắt của cô, đã không bao giờ có thể thoát ra ngoài nữa.
Thứ diệu kì nào đó, đưa hắn lại gần với cô, cảm nhận được vầng sáng ấm áp bên trong con người cô.
Nhưng một khác nào đó, sự ấm áp bao trùm ấy, sẽ mãi mãi biến mất, biến mất hoàn toàn.
Giống như sương sớm, nắng lên sẽ hoàn toàn tan rã.
...!
"Nhìn xem, không phải gã ta ưng lô hàng F47 của chúng ta sao, cho lão đi." Tư Không Đồ mỉm cười dịu dàng, thuộc hạ bên dưới nếu không phải theo anh từ rất lâu rồi, sẽ còn tưởng chừng như anh thật sự cho bọn chúng lô hàng đó.
Lô hàng F47 ban đầu đều là các thiết bị lắp ráp phi thuyền, dưới danh nghĩa Tư gia được chuyển đi, nhưng giữa đường bị chặn lại, công khai cướp bóc.
Tư Không một ngón tay cũng không chạm vào, chỉ để lại một câu "âm dương quái khí như vậy".
Suy cho cùng, người thông minh cũng tự hiểu tiếp theo phải làm như thế nào.
F47 được chuyển sang một phi thuyền khác, phần còn lại đều là thuốc nổ loại mạnh.
Bùm...!
Cho bọn chúng hiểu được, tham lam, nhưng phải tham lam đúng người.
Sau khi lô thuốc nổ bị cướp đi, khi bọn chúng lần lượt kiểm hàng, thuốc nổ được kích nổ, máu thịt lẫn lộn hoà vào với nhau.
Đứng gần thì thân xác không còn gì, bét nhầy đến rợn người, xa xa lại tay chân không lành lặn, đưa mắt nhìn vào một góc nào đó, có khi còn thấy được cánh tay hay cánh chân nằm trơ trọi ở đó.
Tư Không Đồ nhìn một màn như vậy, đến một cái nháy mắt cũng không có.
Ồ, chính nhân quân tử? Anh chưa bao giờ là một kẻ chính nhân quân tử.
Nhìn xuống hai tay đầy máu, cảnh tượng lúc nãy lại tái hiện lên, gương mặt nhỏ bé chỉ bằng bàn tay của cô gái cũng theo đó như ẩn như hiện.
Tư Không Đồ giật mình lùi ra sau, nhìn gương mặt sạch sẽ như vậy đã biết em ấy chính là cục bông nhỏ của gia đình.
Nếu như tiếp xúc với anh, hẳn là sẽ bị vấy bẩn.
Thật đáng tiếc...!
"Hạ Hạ, đừng đi theo anh." Tư Không Đồ đưa tay búng nhẹ vào ấn đường Hạ Vong Cơ, đẩy cô ra xa.
Hạ Vong Cơ oán giận xoa trán "Tại sao chứ, em thật sự rất rất rất thích anh đấy."
Tư Không Đồ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, nhìn một vườn hoa màu tím trước mặt, cười ngọt ngào.
Có lẽ, đến đâu thì đến vậy..