Chương 14: Trốn đi gặp lưu manh 2

Với bộ dạng lôi thôi lếch thếch của mình khi đi trên đường, dù muốn hay không cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ này nọ, vậy mà đối với Tôn Ngọc Nhi thì chẳng phải chuyện gì mất mặt đáng xấu hổ phải trốn đi, ngược lại nàng hết sức thản nhiên bước đi trước bao nhiêu cái nhìn dòm ngó của người khác.

Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng bị người khác nhìn như vậy, ở Tôn gia không phải cũng bị nhìn nhiều lần rồi hay sao! Nên một chút nàng cũng không lo lắng, cứ để cho họ nhìn, nhìn đến khi nào họ chán thì sẽ tự động rời đi thôi.

Bước đi đầy thanh thản về phía trước, Tôn Ngọc Nhi vừa đi vừa suy nghĩ tiếp theo thì phải đi đâu đây thì sau lưng chợt vang lên tiếng quát lớn của ai đó rất ồn ào.

"Đứng lại!"

"Mau dừng lại ngay! Không được chạy nữa."

....

Một vài âm thanh rống to của ai đó đằng sau. Tôn Ngọc Nhi theo bản năng xoay lưng lại.

Trước mắt nàng là hai người nam nhân cao to đang chạy thật nhanh về phía này, đến khi nhìn kĩ lại nàng mới thấy một hình bóng màu đen cũng đang chạy thật nhanh về phía nàng, hơn nữa tốc độ cực kì nhanh...

"Á..."

Còn chưa kịp tránh đường thì Tôn Ngọc Nhi đã cảm nhận được có người đã đâm thật mạnh vào lưng, khiến nàng mất thăng bằng ngã lăn trên đất!

Thật đau...!

Toàn thân nàng nằm dài dưới đất, như bị con ngựa lớn dẫm lên nghiền nát qua, đau đến không chịu nổi.

Cố chống hai tay lên để đứng dậy, nhìn xuống y phục không biết đã dính phải bao nhiêu các bụi dơ bẩn, nhưng cũng đủ làm nàng khổ sở kêu ai oán.

Nàng đã đủ thảm hại lắm rồi, giờ còn gặp chuyện xui nữa! Hôm nay quả thật đúng là ngày đen đủi.

Vẻ mặt nhăn nhó tức giận quay lại nhìn thủ phạm cũng đang té trên đất không khác gì nàng, nhưng người này cũng chỉ bị té cái bịch ngồi dưới đất thôi, không thê thảm như nàng!

"Đau chết ta!"

Người mặc y phục đang ngồi dưới đất đứng dậy, tay vuốt nhẹ cái mông sưng đau của mình rồi tức giận trừng mắt la lên:

"Tiểu nha đầu nhà ngươi đi không thấy đường hay sao? Mà không chịu tránh sang ra một bên cho người ta đi!"

"Gì chứ?"

Tôn Ngọc Nhi không dám tin nhìn người đối diện, rõ ràng nàng mới là người bị thương cơ mà? Sao lại vô lí vậy chứ! Đυ.ng nàng té ngã còn không xin lỗi mà còn ngang ngược mắng nàng! Đây rốt cuộc là loại người gì đây!

Phát hiện ánh mắt của tiểu nha đầu kia cứ liếc đăm đăm nhìn mình, người mặc y phục đen không nhịn được hét lớn:

"Liếc cái gì mà liếc? Chẳng lẽ là ta nói không đúng? Ngươi chính là đi đường mà không có mắt nhìn."

Tôn Ngọc Nhi đối với cái người đang gây sự trước mắt, một chút cũng không có hứng thú cãi lại, nàng mới không muốn gặp chuyện phiền phức!

Nhìn cách ăn mặc tên này đều là màu đen, hơn nữa nghe giọng nói là nữ. Một nữ tử ban ngày ban mặt lại mặc đồ toàn màu đen thế kia còn che cả mặt lại, còn bị người khác đuổi theo phía sau ngoài đường thế này.

Đây chắc chắn là người nên tránh xa không nên dính vào.

Người mặc y phục đen cũng nhanh chóng cảm nhận được phía sau có người đang chạy tới. Sắc mặt chợt biến sắc, cũng không quan tâm đang có rất nhiều người xung quanh đang nhìn đã đứng dậy thật nhanh chạy mất tiêu.

Nhìn kẻ đã chạy xa mất rồi lại nhìn một đám người đuổi theo, quả thật là rất náo nhiệt!

Lắc đầu cảm thán vài câu, Tôn Ngọc Nhi bèn xoay người tiếp tục đi tiếp.

Nàng hiện giờ cần phải đi tìm chỗ để nghỉ ngơi gấp! Mới không có thời gian ở lại xem náo nhiệt.

Đi giữa phố đường đông đúc người người qua lại, có kẻ quen cũng có kẻ lạ. Tôn Ngọc Nhi mới chợt nhận ra kinh thành thì ra đôi lúc không chỉ náo nhiệt ồn ào mà không khí vào buổi sáng cũng rất thoải mái.

Nhưng đáng tiếc nàng bây giờ lại không thể có tâm trạng tốt để ngắm nhìn kinh thành xa hoa như thế này!

Cúi xuống nhìn bộ dạng đáng thương của mình, Tôn Ngọc Nhi không khỏi oán niệm nhớ lại việc mình trốn đi.

Trời còn chưa sáng nàng đã phải rời giường để tìm cách trốn khỏi, khó khăn lắm mới tìm ra cửa lớn, không nghĩ tới cánh cửa ấy quá cao so với nàng, hại bản thân không cách nào mở cửa được, lại không thể nhờ ai giúp đỡ, nên nàng chỉ có thể tìm lối khác để đi.

Bây giờ nghĩ lại cái cảnh chui qua lỗ chó trong vườn... vẻ mặt nàng không nhịn được nhăn lại.

Để có thể chui qua được cái lỗ ấy, nàng đã phải vất vả như thế nào, thật không dám nghĩ tới nữa.

Đây tuyệt đối sẽ là chuyện nàng không muốn nhớ đến!

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, trong lòng lại nhớ tới cái cảm giác ấm áp khi ngủ trên cái giường nhỏ trong phòng của mình. Vừa bình yên không cần phải lo lắng chuyện gì, cứ thoải mái mà yên giấc ngủ ngon. Chứ không phải là vất vả ở ngoài đường như thế này, hơn nữa nàng bây giờ cũng rất đói bụng.

Sờ lên cái bụng nhỏ đang kêu lên liên tục, nàng lại bắt đầu nhớ mấy cái bánh bao trắng mềm thơm thơm vào buổi sáng khi ở Tôn gia nàng thường ăn. Trước đây nàng còn chê đồ ăn quá ít lại khó ăn, giờ nhớ lại, thật cảm thấy lúc đó bản thân nàng thật ngu ngốc làm sao! Giờ đói bụng rồi mới biết một cái bánh bao nhỏ cũng rất đáng quý.

Nhưng giờ đừng nói một cái bánh bao dù là nữa cái bánh cũng rất khó để tìm, không tiền thì làm sao mua được đây!

Đảo mắt nhìn mấy gian hàng bán đồ ăn đang tỏ mùi thơm khắp nơi, mùi thức ăn cứ bay vào mũi của nàng, lại càng khiến cơn đói bụng càng lúc càng lớn hơn.

"Ngươi nhìn đi, bảng cáo thị phát đồ ăn miễn phí ở Bằng phủ đấy!"

Chợt từ xa có âm thanh nói chuyện của ai đó rất náo nhiệt, hình như là đang bàn luận chuyện gì đó.

"Đúng vậy! Mỗi năm Bằng tiểu thư luôn phát đồ ăn cứu trợ cho người nghèo. Năm nay chắc cũng không ngoại lệ."

"Bằng tiểu thư thật là hiền lương, nhân hậu, không chỉ xinh đẹp, dịu dàng, còn có tấm lòng tốt bụng giúp đỡ người khác. Đúng là hoá thân của bồ tát sống!"

"Cái này mà còn phải nói sao? Chuyện này khắp ở kinh thành ai mà không biết? Nếu như có thể gặp được Bằng tiểu thư, dù có muốn ta thành ăn xin đến Bằng phủ để xin cơm. Ta cũng bằng lòng!"

Một đám nam nhân đang tụ tập một chỗ, tay cứ chỉ vào bảng giấy dán trên tường, miệng cứ nói hoài không ngừng, lúc thì khen, lúc thì lại trưng ra bộ mặt mơ mộng.

Tôn Ngọc Nhi ngước nhìn tờ giấy trắng trên tường, những nét chữ đen ngoằn vừa nghiên vừa thẳng, thật không biết là rốt cuộc nó có nghĩa là gì?

Một chữ nàng cũng không hiểu.

Nhưng theo lời mấy người kia nói thì nàng đã nhanh chóng hiểu ra. Bằng phủ đang mở kho lương thực cứu dân nghèo. Mắt nàng chợt phát sáng như đã tìm ra được thứ gì đó rất thú vị.

Tình hình của nàng bây giờ cũng không khác gì dân nghèo cần được giúp đỡ, nếu tới đó có thể được người khác phát thức ăn mà không lấy tiền thì tốt quá rồi còn gì.

Nghĩ tới đây Tôn Ngọc Nhi đã không kìm chế được nuốt ngụm nước bọt trong miệng. Nàng sắp được ăn no bụng, không cần phải chịu đói nữa.

Chỉ là Bằng phủ ở đâu nàng thật không biết, phải kiếm người hỏi đường thôi.

"Vị ca ca này cho ta hỏi, đường nào đi tới Bằng phủ vậy?"

Nam nhân bên cạnh đang xem bảng cáo thị, nghe có người hỏi bèn quay đầu lại nhìn, đối diện với gương mặt nhỏ nhắn của đứa bé đang ăn mặc hết sức dơ bẩn. Trong ánh mắt của hắn hiện vẻ ghét bỏ, khinh bỉ.

"Ngươi đi mà hỏi người khác!"

Câu nói xua đuổi đầy khó chịu của người này không làm gì ảnh hưởng đến Tôn Ngọc Nhi, nàng chỉ lặng lẽ quay mặt đi rồi rời khỏi, giống như là không hề nghe thấy những gì hắn nói.

Nàng mới không để tâm đến những gì hắn nói, một người ngay cả một đứa trẻ con cũng không hề muốn giúp đỡ thì vốn là kẻ không đáng để nói chuyện.

Dọc theo đường đi, Tôn Ngọc Nhi luôn hỏi thăm người đi đường. Sau vài lần hỏi thì nàng cũng tìm ra được đường đi tới Bằng phủ. Theo chỉ dẫn của người khác nàng đã nhanh chóng đi tới được Bằng phủ.

Trước mắt nàng là toà phủ rộng lớn đầy uy nghiêm, trước cửa còn có lính canh gác nghiêm ngặt. Từ xa nhìn vào cũng biết đây là nơi không phải nơi tầm thường.

Nhìn tình cảnh này bất giác Tôn Ngọc Nhi phải xuýt xoa khen ngợi. Không hổ danh là nơi ở của trọng thần trong triều đình, đúng là so với những phủ khác hoàn toàn không giống nhau. Đem so với Tôn phủ còn lớn hơn.

Nàng lại nhìn một lượt xung quanh, phát hiện không chỉ có mình nàng tới đây. Trước phủ đã có mấy hàng người xếp thành hàng dài. Vẻ mặt của ai nấy đều ngóng nhìn cửa lớn đang đóng chặt của Bằng phủ.

Xem cách ăn mặc của họ thì đều rất nghèo khó, vải rách, tóc tai thì lại bù xù, bộ dạng thì không khác nàng gì là mấy. Chắc là tới để nhận lương thực cứu trợ của Bằng phủ phát.

Tôn Ngọc Nhi bước tới chỗ hàng người đang xếp hàng, bởi vì nàng tới sau nên chỉ có thể đứng sau cuối để chờ.

Nhiều người như thế này không biết chừng nào mới phát xong?

Khi mọi người còn đang đứng chờ đợi, thì cửa lớn Bằng phủ chợt phát ra tiếng "Kẹt." thật lớn. Tất cả đều đồng loạt nhìn sang.

Từ bên trong đi ra là một cô gái bước ra, tuổi cỡ mười lăm mười sáu, mặc y phục màu hồng phấn, tóc thì thắt bím hai bên, diện mạo thanh tú xinh xắn. Khi cô gái ấy đi tới trước đám đông, trên môi nhẹ nở nụ cười dịu dàng. Giọng nói êm ái vừa đủ người nghe vang lên:

"Hôm nay là ngày Bằng phủ mở kho phát lương thực để cứu trợ cho dân nghèo. Ở đây chắc các vị cũng biết mỗi năm Bằng phủ không chỉ phát lương thực miễn phí, mà còn tặng bạc để giúp đỡ cho những người khó khăn. Và cũng như thường lệ mỗi năm, số lượng người phát đều không giới hạn, chỉ cần là người có hoàn cảnh nghèo khó, tất cả đều được nhận đồ ăn và bạc."

Cô gái vừa nói xong, đám đông đã ồn ào nói chuyện, kẻ nhìn ta, ta nhìn người khác. Tất cả mọi người đều hưng phấn cười không thôi.

"Được rồi. Bây giờ xin các vị xếp hàng theo thứ tự, để tiểu thư của phủ đi ra phát lương thực cho mọi người."

Vừa dứt lời, cô gái kiểm tra hàng người xếp hàng, thấy đều ổn thì quay sang gật với ông lão đang đứng cách đó không xa. Ông lão vừa nhìn xong rồi nhanh chóng đi vào bên trong phủ. Sau giây lát thì từ bên trong lại có người đi ra.

Người vừa này vừa mới xuất hiện, không gian gần như yên tĩnh, vốn là khi nãy còn có tiếng nói chuyện xung quanh, nhưng giờ lại im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của từng người một.

Thật đẹp!

Không biết từ lúc nào ngay cả Tôn Ngọc Nhi cũng gần như là si mê như bao nhiêu người khác. Nàng chỉ vừa ngước mắt nhìn mà thôi thì cũng đã bị vẻ chói sáng của người này làm cho mờ cả mắt.

Chẳng lẽ đây là chính là mỹ nhân khuynh thành vào thời cổ đại mà người ta thường nói hay sao?

Nữ tử dung nhan xinh đẹp như đóa sen thuần khiết lại không nhiễm bụi trần, chẳng khác nào tiên nữ đang dạo chơi nhân gian.

Tóc nàng dài đen tuyền xoã trên hai vai thon gầy, đôi mắt đen nhưng trong suốt như hạt trân châu nhỏ lấp lánh. Mỗi bước chân của nàng đều nhẹ nhàng toát lên khí chất thanh cao đầy yêu kiều, làm người khác đều say mê từ xa mà ngắm nhìn.

Nữ tử nắm nhẹ làn váy, nhẹ bước tới chỗ đám đông. Đôi mắt ẩn hiện sự dịu dàng, khẽ cất giọng, nói:

"Đã khiến các vị đã đợi lâu, thành thật xin lỗi. Hôm nay Nguyệt Dao sẽ thay cha chủ trì phát lương thực cho mọi người, nên mọi người hãy trật tự ngay ngắn để nhận lương thực và bạc nhé!"

Âm thanh ngọt ngào của thiếu nữ vang lên, chẳng khác nào khúc đàn hay để người ta hưởng thức. Tôn Ngọc Nhi vẫn dõi theo từng cử chỉ của nữ tử xinh đẹp kia, quả thật là rất đẹp! Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một mỹ nhân có vẻ đẹp như vậy, nhưng người con gái có sự xinh đẹp thuần khiết như thế này, thì là lần đầu tiên.

Quả thật lời đồn nói không sai, đúng là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành! Đẹp không thể tả.

"Người đó là Nguyệt Dao tiểu thư đó! Quả nhiên là tuyệt thế mỹ nhân."

"Chính xác! Người không chỉ đẹp còn tốt bụng. Bằng thái sư thật có phúc mới có nhi nữ xinh đẹp thế này."

"..."

Nghe mấy người xung quanh liên tiếp bàn tán về vị Nguyệt Dao tiểu thư kia, Tôn Ngọc Nhi lại càng tò mò về vị thiên kim Bằng Nguyệt Dao trong truyền thuyết được người ta đồn đại khắp nơi liên tục.

Không biết tính tình có thật là như người ta nói hay không?

"Được rồi. Bây giờ sẽ chính thức phát lương thực, mọi người vào chỗ của mình đi, theo thứ tự mà lên nhận."

Vị tổng quản cầm quyển sách xem xét, rồi giơ tay ra hiệu với mấy hạ nhân đằng sau, rất nhanh đã có mấy người đi ra, cùng kéo mấy cái thùng cỡ lớn được che bằng tấm vải trắng, khi tấm vải được mở lên, bên trong đã tỏ ra mùi hương thức ăn thơm phức.

"Bằng phủ có chuẩn bị một ít đồ ăn, cùng với một ít gạo cho mọi người. Sau khi phát xong nếu như còn thiếu thì sẽ phát tiếp."

Vị tổng quản chỉ về phía mấy cái thùng lớn kia, nói: "Sau khi nhận lương thực xong, các vị xếp hàng tới đây để nhận bạc." Nói xong lão đi tới chỗ của Bằng Nguyệt Dao đang đứng, nói nhỏ vài câu bên tai nàng một lúc. Còn về phía dưới cũng đã bắt đầu phát lương thực.

"Người thứ nhất."

"Người thứ hai."

"Người thứ ba."

Theo thứ tự đọc, từng người một trong hàng bước ra đi tới nhận đồ ăn sau đó đi tới nhận mười lượng bạc trắng. Cỡ một lúc sau, hàng người xếp hàng càng lúc càng rút ngắn lại, chỉ còn mấy người nữa là đến phiên nàng.

Tôn Ngọc Nhi đã vui tới mức liên tục nhóm chân lên nhìn về phía trước. Chỉ hận không thể mau mau tới lượt nàng.

"Người cuối cùng."

"Có!"

Nhảy dựng lên chạy thật nhanh đến chỗ người phát lương, có thể vì nàng quá nhỏ bé so với những người ở đây, nên người phát lương thực khi thấy nàng, không khỏi kinh ngạc:

"Tiểu nha đầu, muội đến đây một mình à?"

Nhìn một lượt thân hình nhỏ bé của cô bé trước mắt, vừa gầy vừa ốm yếu.

Cô bé này nhỏ như vậy, mà đã ăn xin rồi, thật là đáng thương.

Không hề biết trong lòng tên kia đang nghĩ gì, Tôn Ngọc Nhi chỉ thản nhiên gật đầu:

"Vâng! Muội tới có một mình."

"Vậy muội nhận thức ăn nhé!"

Đối với cô bé đáng thương này, bản thân hắn thương tiếc không thôi, nên khi lấy đồ ăn, hắn đã lấy nhiều thêm một ít bỏ vào trong bọc nhỏ đưa cho Tôn Ngọc Nhi.

"Đây. Muội cầm về mà ăn đi."

"Cảm ơn nhiều."

Nhận lấy bọc đồ ăn, theo lễ phép nàng cúi đầu cảm tạ. Hành động này của nàng vào trong mắt của người khác thì đáng yêu làm sao. Người phát lương thực thiếu chút nữa đã nhịn không được mà nựng lấy má của nàng.

Ngay cả vị tổng quản thấy vậy cũng đi tới, xen vào vài câu: "Cô bé này thật là dể thương, đáng tiếc tuổi nhỏ như vậy mà đã phải sống vất vả thế này..."

Tôn Ngọc Nhi im lặng, mắt cứ chăm chú nhìn vào bọc đồ ăn đang ôm trong lòng, hoàn toàn mặc kệ mấy người xung quanh đang nói gì.

Giờ nàng chỉ mong sao có thể tìm được chỗ yên tĩnh để có thể thoải mái để giải quyết hết sạch hết đồ ăn này a!

Cũng không quan tâm có nhiều người ở đây, nàng đã xoay người đi khỏi.

"Nè! Cô bé không lấy bạc à?"

Sau lưng vang lên giọng nói của vị tổng quản, nàng cũng không hèm quay đầu lại nhìn để trả lời.

Hiện giờ nàng còn có việc quan trọng phải giải quyết.

Mãi mê nhìn bọc đồ ăn, khi nàng đi lại đυ.ng phải vật cản...

Đau!

Cái trán như động phải thứ gì cứng ngắt, mà thật đau, Tôn Ngọc Nhi sờ lên cái trán của nàng, bất giác ngẩng đầu lên, bĩu môi không vui.

"Ai lại đi mà cản đường thế?"

"Cuối cùng cũng tìm được nàng rồi."

Ặc... Giọng nói này sao nghe lại thấy quen?

Nàng vừa mới ngước mắt nhìn thì đã rơi vào đôi mắt màu hổ phách sâu không đáy của người đối diện. Ánh mắt ấy mãnh liệt như muốn hút sâu nàng vào.

Gương mặt người này vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ với nàng, không phải là kẻ mà nàng đang trốn sao!

"Hàn Lăng vương?"

Sao lại xui thế. Lại gặp phải hắn!