Chương 5: Rắc rối ở thôn Lạc Bình

Y nghĩ bụng lẽ nào gã công tử bột này cũng là con nhà võ hay sao, chắc chắn cũng thuộc vào hàng cao thủ võ lâm rồi, chẳng lẽ nó lại là bộ đội đặc chủng à?

Hai bên đang giằng co thì nghe thấy tiếng nói to vọng đến:

- Lý Bá, cái thằng khốn này lại gây chuyện rồi. Mau cút về thị trấn Lâm Hải của mày cho tao nhờ, lâu lắm mới về một lần thì toàn gây phiền toái thêm cho tao thôi.

Sau khi tiếng nói được vọng đến không lâu thì một cụ già với chòm râu lơ thơ điểm bạc chen vào bên trong đám đông. Cụ có gương mặt tròn và đôi tai to như của tượng phật.

- Là chú ba à! Chú đến rồi à, cháu có việc phải đi trước đây.

Trông vẻ tên Lý Bá có vẻ rất sợ cụ già này, rồi y như con rùa rụt cổ rời khỏi đám đông, nhưng vẫn quay lại nhìn Trần Khai với ánh mắt "mang hình viên đạn", vừa đi còn vừa giơ nắm đấm lên đe dọa.

- Đứng lại, đánh người xong rồi muốn chuồn hả?

Trần Khai không chút khách khí la lớn. Trong chớp nhoáng đã chạy lên chặn trước mặt Lý Bá.

- Mẹ kiếp! Muốn đánh thật chứ gì? Hôm nay ông nội Lý Bá mày sẽ bóp nát mày như bóp một quả trứng.

Lý Bá hung hăng nói. Thực ra, vừa nãy thử một quyền với Trần Khai, y vẫn còn hãi, giờ chẳng qua chỉ là để giữ thể diện mà thôi.

Bởi nếu không, để mọi người biết Lý Bá y bị một thằng nhóc vắt mũi còn chưa sạch chặn lại mà chỉ im thít, không dám nói câu nào thì sau này còn mặt mũi nào mà trở về Lâm Hải nữa chứ.

- Haha! Thử một chút cũng được, tôi cũng lâu không được giãn gân cốt rồi, vừa hay có thể lấy anh để luyện tay.

Trần Khai vẫn chưa động tay, cười nhạt nói.

- Tổ trưởng Trần, tôi là Lý Quốc Hào bí thư thôn thôn Lạc Bình này, hôm nay việc thằng Lý Bá làm thật sự là không đúng, lát nữa tôi sẽ dạy cho nó một bài học. Thật là chẳng ra thể thống gì, còn vết thương của Cao Tuấn thì tôi sẽ chịu trách nhiệm bảo người đưa nó đi chữa trị, cậu cũng…

Cụ già tự giới thiệu về mình, đôi mắt lờ mờ của cụ bỗng hiện lên ánh nhìn nghiêm khắc.

- Xin chào bí thư Lý. Tôi là tổ trưởng tổ công tác thường trú tại thôn Lạc Bình Trần Khai. Hôm nay rốt cuộc là thế nào vậy? Đánh ra nông nỗi này, trên đời này chẳng nhẽ không còn vương pháp hay sao? Ôi! Đứa trẻ này cũng đáng thương lắm.

Trần Khai liếc nhìn thiếu niên kia một cái, trong lòng có chút chua xót. Thầm nghĩ ông già này không đơn giản, phỏng chừng có chuyện đây. Không khéo cũng thuộc hàng cao nhân ẩn sĩ, nếu không thằng Lý Bá hung hăng thế kia sao vừa nhìn thấy ông ta thì như chuột nhìn thấy mèo già vậy.

- Ôi! Hắn tên gọi là Cao Tuấn, không cha không mẹ, trong nhà chỉ có một người anh trai tên là Cao Minh. Năm kia tốt nghiệp trung học xong thì nhập ngũ. Năm kia, năm ngoái mỗi tháng đều gửi về mấy trăm ngàn để Cao Tuấn dùng. Ở thôn Lạc Bình của chúng tôi, mỗi tháng sáu trăm ngàn cũng được coi là nhiều rồi. Ai ngờ đến năm nay, đã chín tháng rồi anh trai nó không gửi tiền về, càng khó hiểu là ngay cả một bức thư cũng không có. Không có sinh hoạt phí, cuộc sống của Cao Tuấn liền rất khó khăn. Nhưng đứa nhỏ này cũng rất quật cường. Mấy nhà họ hàng trong Cao gia gọi nó tới ăn cơm, nó đều không đi, dựa vào sức mình trồng mấy thứ linh tinh để ăn. Thỉnh thoảng lên núi hái ít rau dại ăn tạm, cuộc sống rất khó khăn. Hôm nay lên núi nhặt được một con thỏ hoang hơn chục cân, đang định làm thịt thì mới biết là bẫy kẹp của Lý Bá bắt được. Tính khí của Lý Bá cũng không tốt, cho rằng Cao Tuấn ăn trộm thỏ hoang của nó, cho nên liền...

Lý Quốc Hào vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài.

- Ông ấy nói bậy, cháu không trộm thỏ hoang của Lý Bá. Thỏ này là tự cháu bắt được.

Cao Tuấn đột nhiên đứng lên hô lớn.

- Mày bắt được, mày lấy gì bắt? Cái bẫy thú cỡ lớn này một cái cũng phải mấy chục tệ, mày có tiền sao? Cho dù có tiền thì mày cũng làm sao có được loại này? Thật là buồn cười.

Lý Bá hung hăng quát.

- Quát cái gì! Nhìn mày lớn thế này mà vẫn còn so đo với một đứa trẻ. Thỏ lấy lại là được rồi, sao còn phải đánh nó.

Lý Quốc Hào trừng mắt nhìn Lý Bá.

- Cháu không trộm, cháu thật sự không trộm! Các người vu oan cho người khác, các người đều là người xấu.

Lúc này Cao Tuấn gào thét lớn, chạy ra khỏi đám đông. Vết máu trên lưng do vận động mạnh lại rách ra, máu tươi chảy từ trên lưng xuống, nó cũng không quan tâm, chạy không còn thấy tung tích nữa.

- Ôi! Đứa trẻ này, miệng vẫn còn cứng lắm, chết không nhận tội.

Lý Quốc Hào thở dài nói:

- Tổ trưởng Trần, tôi đưa anh đến Ủy ban thôn.

"Lẽ nào con thỏ hoang này thực sự là do Cao Tuấn bắt được? Không khéo thực sự vu oan cho nó"

Mọi người đều giải tán,Triệu Khoái cũng ra về. Trong kí ức của Triệu Khoái thì thôn Lạc Bình có hơn mười ngàn người. Người trong thôn có ba dòng họ chính: Ngô, Lý và Diệp. Chủ tịch thị trấn Ngô cũng là từ họ Ngô mà ra, ba họ này đều có tộc trưởng và hội trưởng lão của mình. Nghe nói rằng lịch sử của các dòng họ này có thể được truy nguyên đến đời nhà Đinh. Chủ yếu là người của ba dòng tộc này không ai chịu ai. Bình thường cứ có chuyện gì ảnh hưởng đến gia tộc là mọi người trong tộc lại hò nhau hợp lại thành khối đánh lộn, ẩu đả. Những chuyện như vậy xảy ra như cơm bữa. Họ tranh đất, tranh nước, tranh núi, tranh rừng… Có đôi vợ chồng của hai gia tộc nọ, kết hôn rồi còn đánh nhau, khiến cho tộc trưởng phải gia mặt giải quyết.

Tình hình của cái thôn này đúng là phức tạp. Chủ tịch thị trấn Ngô treo cổ chết tại ủy ban thôn Lạc Bình nên Triệu Khoái đoán bên trên cử Trần Khai về để Điều tra, cũng là để giúp thôn Phát triển kinh tế và chọn ra trưởng thôn mới.Triệu Khoái thấy kẻ tên là Trần Khai này khá có bản lĩnh, nhân cách cũng được.Hắn phải tìm cách kết giao với người này. Hiện tại một tên lưu manh như Lý Bá cũng có thể dày xéo hắn. Vì vậy hắn phải tìm cách tạo mối quan hệ để bản thân trở nên có giá trị, không ai dám động vào.