Dương Phàm cười một cách âm hiểm nói:" như vậy chỉ một mình mày lên thôi sao? " Dương phàm nhìn cô nàng một cái kiểu " nàng cứ tin vào ta, chờ ở đó", rồi chậm rãi đi đến sân đấu. Ngọc nhi ở phía sau có hơi lo lắng, nhưng thấy ánh mắt của hắn đầy tự tin, nhớ tới chuyện hắn một mình giải quyết một đám lưu manh có vũ khí, thì nàng lập tức tin tưởng vào hắn mà không giữ hắn lại.
- Ngọc nhi, sao bà không kéo anh ấy lại? " Nhược thủy có hơi lo lắng thấy Ngọc nhi, Điền nhật là chủ lực của đội tuyển, bạn trai của Ngọc nhi nhìn thư sinh như vậy, không giống người đã từng tập bóng rổ.
"Yên tâm đi, mình tin anh ấy!" câu trả lời của Ngọc nhi, lại làm Nhược thủy thở dài.
Trận thi đấu này là người ngoài tới khiêu chiến với người trường mình, màn này ít có nên ai cũng căng mắt ra, tránh việc bỏ lỡ những màn đặc sắc,"Điền nhật khiêu chiến thằng thư sinh đó hả, cái này mới à nha.
"Ngu! là thằng thư sinh đó khiêu chiến Điền nhật đó, mày không thấy vừa rồi nó dùng ngón tay chỉ thằng nhật à? đúng là kiêu ngạo! hy vọng thằng thư sinh đó đừng thắng được, nếu không thì nó hết đường về rồi! "Thằng thư sinh còn không tới 1m8, Điền nhật gần 2m, mày nhìn xem hai cái thằng đó có khác nào một con khỉ nhỏ với một con tinh tinh không?
"A ha ha ha,"Quả nhiên, rất giống!"
"Nhược thủy, cô sao không cản cậu ta lại, tốt xấu gì người ta cũng là khách, tôi cũng không biết nói như thế nào nữa." Số 11 nhìn hai người dưới sân đang tiến vào trạng thái chuẩn bị.
"Anh tưởng tôi không muốn làm à? Điền nhật đáng chết, ngay cả lời của tôi mà hắn cũng không nghe, được lắm vào tập huấn rồi, phải chiếu cố hắn cho thật tốt." Nhược thủy nghiến răng.
Số 11 cười khổ lắc lắc đầu, chuyển mắt nhìn về phía nữ sinh ngồi bên cạnh, thật là đẹp, nếu mình gặp nàng trước..., có lẽ.
"Mày.trước tấn công 15 trái, sau đó tao tấn công lại 10 trái, cuối cùng xem ai bỏ rổ nhiều hơn thì thắng, hiểu chưa?" Điền nhật ngạo nghễ lớn tiếng tuyên bố quy tắc trận đấu.
Những người đứng xem nghe được quy định trận đấu lớn tiếng kêu tốt, còn nói tên nhật là tốt, không khi dễ người ngoài tới, ngay cả những người mới vào xem cũng thét chói tai tên hắn, đội cổ vũ thì ra sức huy động vũ cầu trên tay, ngực nhấp nhô lien tục, chân đá cao một lượt lộ ra qυầи ɭóŧ đủ màu, làm cho cả đám sắc lang xung quanh được dưỡng mắt.
- Như vậy mày không phải bất lợi à?" Dương Phàm nhìn lướt qua đám cổ vũ và bọn cổ động.
- Bắt đầu đi!" Điền nhật không thèm giải thích nhiều, mà hắn trực tiếp ném bóng qua.
"Nếu vậy, anh đây không khách sáo nữa." Dương Phàm chụp lấy bóng xoay vòng quanh mình vỗ xuống đất, cảm giác cũng vừa tay.
"Đến đi!" Điền nhật làm ta thế phòng thủ.
Đáng tiếc Dương Phàm căn bản là không muốn va chạm với hắn, đứng tại chỗ dập bóng xuống sân hai cái, sau đó nhảy lên hướng tới rổ ném bóng, bóng xẹt qua một đường cong đẹp vô cùng. Xung quanh cười rộ lên, thằng ngu này muốn làm trò cười chắc, từ giữa sân mà đòi ném vào, trừ khi may mắn, nếu không là được gọn 3 điểm sao, muốn hù chết người à.
Dương Phàm cũng không thèm nhìn coi bóng có thể vào rổ hay không, sau khi ném xong hạ thân xuống. Điền nhật nhìn bóng bay, cũng nghĩ bóng nhất định vào không được, lại thấy đối phương không chay lại, hắn cũng chẳng thèm nhìn nữa, "ọt". mọi người khϊếp sợ, " may mắn, chắc chắn là may mắn.
Im lặng vài giây sau, một loạt tiếng la thất thanh vang lên, tựa hồ muốn bật luôn nóc nhà thi đấu: "A - " bọn họ thấy, một tên thư sinh không tới 1m8 từ giữa sân ném vào rổ, cho du
là tuyển thủ chuyên nghiệp của NA* cũng không làm được. rất nhiều người trừng con mắt nhìn, dù muốn không tin nhưng sự thật
rõ rành rành ra đó, không tin cũng không được!
Ngọc nhi đứng lên, hưng phấn vỗ, vô cùng kích động.
Nhược thủy miệng mở lớn thành chữ "o", vẻ mặt không dám tin, mặt cho thấy muốn bao nhiêu khoa trương thì có bấy nhiêu.
Vấn sơn mắt nheo tít lại, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ thấp bé kia của Dương phàm.
Điền nhật đứng chết lặng dưới sân, hắn không tin nổi.
"Thật ra, tao không hạ mày, nhưng cái này là mày tự chuốc lấy!" Dương Phàm cầm lấy bóng chạy về giữa sân, chuẩn bị tấn công tiếp.
Xoay 360 độ bỏ rổ, ném vào từ khoảng cách xa.liên tục năm lần tấn công khác nhau, Dương Phàm ném bóng, chậm rãi nhìn vào bảng kết quả, kết quả hiện lên vào năm mà đối phương chỉ có bốn lần cơ hội, kết quả đã quá rõ rồi.
Điền nhật thất bại nhắm hai mắt, hai tay nắm chặt, "Không thể nào đâu, không phải đâu, tuyệt đối không thể nào." Khán đài không một tiếng động, mọi người đều yên lặng nhìn tên thư sinh tạo nên kỳ tích, ai cũng mở to miệng không đóng lại được, cũng không thốt nên lời nào. Ở địa bàn mình bị người tới phá rồi còn thua, má ơi mai mốt có mà bị chọc cười thúi đầu luôn.