Chương 48-3: Bẫy trong bẫy (3)

Bất quá, còn chưa đến ngày có kết quả cuộc thi tuyển, Võ di nương đã nhiễm phong hàn. Lão thái thái tuổi lớn, không thể quán xuyến chuyện trong phủ, Tào Tước gia còn có hai phòng thϊếp thất, nhưng sao có thể để thϊếp thất chưởng gia? Thế là việc bếp núc quyền to lại rơi vào tay Trương thị.

Mới tờ mờ sáng hôm nay, Trương thị sai người mang đến rất nhiều vật phẩm mùa đông cho Du Tiểu Vãn, còn cố ý bảo phòng bếp nấu một chén canh khu hàn ấm vị, bảo là nghe nói nàng thể chất suy yếu, kinh thành lại rét lạnh hơn Nhữ Dương, sợ nàng chịu không nổi hàn khí sẽ phát bệnh, cố ý cho nàng bồi bổ trước.

Những thứ này đều là do Khúc ma ma tự mình mang người đưa tới, Khúc ma ma nói, "Phu nhân vốn muốn tự mình đến nay, chính là Võ di nương mới bị bệnh, quyền quản lỷ trong phủ lại giao trở về cho phu nhân, mấy tháng không quản, việc cần làm chẳng phải là tồn đọng nhiều lắm đó sao? Hôm nay thật sự là không tìm được thời gian rảnh, nên mới giao chuyện gì cho nô tỳ. Mong biểu tiểu thư thông cảm."

Du Tiểu Vãn thanh âm mềm nhẹ, thần thái thành khẩn, đầy mắt ngập tràn cảm kích, "Làm phiền mợ quan tâm, thỉnh Khúc ma ma trở về thay ta cảm tạ mợ."

Triệu ma ma thay tiểu thư ban thưởng, Khúc ma ma cười tủm tỉm dẫn người rời đi.

Đến khi người đều đi xa, Triệu ma ma nhịn không được nói thầm một câu, "Chớ không phải là chồn đến chúc Tết gà?"

Du Tiểu Vãn quay mắt nhìn sang Triệu ma ma. Nét mặt già nua của Triệu ma ma đỏ lên, vội nói: "Tiểu thư chớ trách, ta...... chỉ là thuận miệng nói thôi, thực sự là vô tâm."

Triệu ma ma chỉ là một hạ nhân, nghị luận cữu phu nhân, chính là tội bất kính. Nhưng sau khi bà biết chuyện xảy ra ở thông trang Nhữ Dương lần trước, trong lòng cực độ bất mãn vị cữu phu nhân này, thầm nghị: Cữu phu nhân là kẻ ham tài sản của tiểu thư, còn rất biết vờ vịt ra vẻ, mình phải thường xuyên nhắc nhở tiểu thư chớ mắc lừa.

Tấm lòng trung tâm này, Du Tiểu Vãn sao có thể không biết, nàng ôn nhu cười, vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay của Triệu ma ma nói: "Ta không trách ma ma, bất quá, nơi này dù sao cũng là Tào phủ, ma ma nên chú ý một chút, miễn cho bị kẻ khác nắm được nhược điểm xử, phạt ma ma. Ta sau này còn phải dựa vào ma ma, ma ma không thể có gì ngoài ý muốn."

Nói đến đây, nàng quay sang nhìn hai nha hoàn trung tâm của mình, hết sức nghiêm túc dặn dò: "Sơ Vân, Sơ Tuyết, các ngươi cũng vậy, không được bàn chuyện với bất cứ kẻ nào trong Tào phủ! Lời này, ta đã dặn nhiều lần, nếu bị ta biết được các ngươi mồm miệng lung tung, ta tất sẽ phạt thật nặng! Mặt khác, chuyện ở cửa hàng của ta, cũng không được nói cho người ngoài nghe. Ma ma cũng nhớ giúp ta thời thời khắc khắc nhắc nhở mọi người một chút."

Khi nói lời này, ánh mắt Du Tiểu Vãn nhìn về phía trong viện, Mĩ Cảnh đang chống nạnh chỉ huy các thô sử nha đầu và bà tử vẩy nước quét nhà. Sơ Vân và Sơ Tuyết lập tức hiểu ý, vội cam đoan: "Nô tì quyết không nói ra bất cứ chuyện gì của tiểu thư, cũng sẽ không đàm luận bất cứ chuyện gì với người bên ngoài."

Du Tiểu Vãn nói thêm: "Nếu người bên ngoài ở trước mặt các ngươi nói ta cái gì, cho dù nói khó nghe, cũng không cần đi tranh, cứ trở về nói cho ta biết, ta sẽ không để chính mình phải ngậm bồ hòn làm ngọt."

Giọng nói của nàng thấp nhu trầm ổn, vẻ mặt điềm tĩnh lộ ra uy nghiêm, có loại uy lực không thể kháng cự, Triệu ma ma cùng Sơ Vân, Sơ Tuyết đều trịnh trọng đáp ứng.

Kiếp trước, hai nha đầu Sơ Vân, Sơ Tuyết, chính là bởi vì trung tâʍ ɦộ chủ, tranh chấp với hạ nhân trong Tào phủ, mới để cho Tào phu nhân tìm được cớ, lần lược trừ bỏ. Kiếp này, nàng vô luận thế nào cũng để sự tình giống như vậy phát sinh một lần nữa.

Triệu ma ma vui mừng nhìn tiểu thư, cảm thấy tiểu thư nhà mình thật sự là trưởng thành, "Đúng là nên để ý chuyện này, "Hại nhân chi tâm bất khả hữu, phòng nhân chi tâm bất khả vô*!" Bà liếc mắt nhìn chén canh trên bàn: "Chén canh bổ này, là cữu phu nhân cố ý nấu cho tiểu thư, tiểu thư vẫn là nên dùng thì mới thỏa đáng." Nói xong ra dấu với Sơ Tuyết, Sơ Tuyết thập phần hiểu ý, dùng ngân châm do tiểu thư ban cho để thử, xác nhận không thành vấn đề, mới nhẹ nhàng gật gật đầu.

* Hại nhân chi tâm bất khả hữu, phòng nhân chi tâm bất khả vô = Không nên có ý hại người nhưng vẫn phải chú ý đề phòng người.

Du Tiểu Vãn tao nhã vuốt cằm, ngồi ở trước bàn, cố ý cho Mĩ Cảnh và Chu tẩu tiến vào hầu hạ mới hớp một ngụm, khen ngợi vài câu, "Mợ thật sự là yêu quý ta."

Sơ Vân trong lúc sắp xếp vật dụng mà Tào phu nhân đưa tới, nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, bên trong đựng dầu Mẫu Lệ thơm ngát, nhịn không được kinh ngạc nói: "Cữu phu nhân thật là có tâm, nhanh như vậy đã đưa một hộp dầu Mẫu Lệ lại đây."

Dầu Mẫu Lệ là hàng mỹ phẩm dùng để dưỡng da tay, bởi vì sản xuất ít, nên cực kì hiếm thấy ở Nhữ Dương, ở kinh thành tuy có hàng nhưng cũng thực đắt. Hôm qua bất quá là trong lúc nói chuyện phiếm, Du Tiểu Vãn nói một câu cảm thấy kinh thành rất lạnh, còn chưa bắt đầu mùa đông mà trời đã bắt đầu có tuyết rơi, tay chân dễ dàng bị đông lạnh phá hư, Tào phu nhân liền ba ba mua một hộp đưa lại đây.

Du Tiểu Vãn đương nhiên lại phải biểu đạt lòng biết ơn, ngữ khí thực chân thành, chỉ là trong lòng không nghĩ như vậy.

Kỳ thật, kiếp trước, bốn năm trước, khi nàng chân ướt chân ráo đến tìm nơi dựa vào, thân thể gầy yếu, xác thực thường xuyên sinh bệnh, cho nên một mảnh dốc lòng quan tâm này của mợ từng khiến nàng vô cùng cảm động. Chính là nay, tâm tình thay đổi, biết rõ mợ nhất cử nhất động đều là vì tài sản của nàng, âm thầm mang mục đích hiểm ác, biết rõ hành động này của mợ hơn phân nửa là để to bóng thanh danh "Hiền lành", nàng liền cảm thấy sự dối trá vờ vịt như vậy còn đáng giận hơn sự xấu xa trân trụi nhiều.

Du Tiểu Vãn không khỏi thầm than, sống lâu một kiếp, bản thân quả nhiên là người chưa già, lòng đã già trước rồi.

Ăn xong điểm tâm, Du Tiểu Vãn liền đến Duyên Niên Cư thỉnh an ngoại tổ mẫu, hôm nay là ngày nàng đến tuần tra cửa hàng, còn phải đến xin phép Tào lão thái thái một chút.

Lúc này cũng đang là giờ Trương thị thỉnh an bà bà, nghe xong lời này, trong lòng khẽ động, ôn hòa hỏi: "Có muốn mang thêm vài người đi cùng với con? Hiện tại đã sắp đến cuối năm, thôn trang bên ngoài của các phủ đều mang lễ mừng năm mới đến, đường xá rất là đông đúc, không chừng tặc nhân cũng nhiều lên."

Tuy rằng không nói rõ, nhưng đã chỉ ra tầm quan trọng của việc tăng thêm người đưa đi.

Tào lão phu nhân cân nhắc một lát, nói: "Nữ nhi gia ra ngoài, vẫn là nên cẩn thận một ít. Con hãy gọi thêm vài gia đinh đi cùng, nếu đường xá thật sự đông quá, thì bảo các quản sự vào trong phủ nghị sự cũng không có gì không thể."

Du Tiểu Vãn ôn nhu cười nói: "Lần này con sẽ mang thêm vài gia đinh ra phủ, Vãn Nhi đa tạ mợ."

Trương thị nghe vậy, hai mắt sáng ngời, thân thiết cười nói: "Là chuyện phải làm thôi." Lập tức quay sang bảo Tào quản gia phái người đi.

Bình thường ra phủ chỉ dẫn theo năm sáu gia đinh, hôm nay lại có hơn mười người. Du Tiểu Vãn vén màn xe nhìn thoáng ra ngoài, khóe môi ôm một tia cười lạnh, không biết mợ lại có ý đồ gì, "Sơ Vân, Sơ Tuyết, lát nữa nói với các tiểu nhị trong cửa hàng, phải canh chừng gắt gao những gia đinh này."

Trong số này khẳng định có người của mợ.

Trước khi vào cửa hàng, Du Tiểu Vãn đội nón che mặt, vịn tay Sơ Vân thủ xuống xe, chợt nghe đối diện truyền đến tiếng huyên náo, quay đầu nhìn lên, Thuận Hoà Đường ở dãy phố đối diện không biết vì sao bị niêm phong, mấy chục nha dịch đang ra ra vào vào kiểm kê, dán giấy niêm phong...... Chuyện không liên quan đến nàng, nàng cũng không để ý, thản nhiên thu hồi ánh mấy, bước vào cửa hàng, đi thẳng lên lầu hai.

Ba gian cửa hàng của nàng tuy gần, nhưng đều là từng gian riêng lẻ. Du Tiểu Vãn đến cửa hàng tơ lụa trước, sau đó đến thăm cửa hàng hương liệu, buôn bán cũng không tệ, cũng không có chuyện gì lớn, vì thế lại đi sang cửa hàng thổ sản. Chưởng quầy của cửa hàng này là người hầu nhà mẹ đẻ của Trương thị - Quách Khánh. Sơ Tuyết nhỏ giọng nói với tiểu thư, "Một gia đinh vừa mới hỏi Quách chưởng quầy, thổ sản của thôn trang có những món gì, có bao nhiêu."

Ánh mắt Du Tiểu Vãn chợt lóe, nếu muốn biết thôn trang của nàng một năm rốt cuộc có thể kiếm bao nhiêu bạc, thì chỉ cần hỏi tổng số là đủ. Hỏi cụ thể cẩn thận như vậy, mợ là có ý định gì?

Theo thường lệ hỏi han một phen, thấy không có việc gì đặc biệt, Du Tiểu Vãn động viên Quách Khánh vài câu, liền định hồi phủ. Đang sắp vào xe ngựa, nàng bỗng nhiên nhìn thấy ở cửa sổ lầu hai của tòa lầu Vị Thực Cư đối diện có một gã thiếu niên phong hoa tuyệt đại đang ngồi.

Khuôn mặt màu mật ong lãnh tuấn trơn bóng, đường nét rõ ràng, cặp mắt đen thâm thúy, giống như một hồ tinh quang. Hàng chân mày nồng đậm, sống mũi cao thẳng, đường môi hoàn mỹ, không điểm nào không toát lên vẻ cao quý cùng tao nhã.

Có vẻ như đã nhận ra ánh mắt của Du Tiểu Vãn, thiếu niên cúi đầu nhìn xuống, mắt đối mắt với nàng qua tấm mạn che mặt, sau đó thực tùy ý thực tiêu sái cong môi cười, nhấc tay nâng chén rượu lên.

Du Tiểu Vãn trong lòng khẽ động, vịn tay Sơ Vân đi lên lầu hai Vị Thực Cư, tìm đến nhã gian mà thiếu niên đang ngồi, nhún người vén áo thi lễ, "Lần trước đa tạ Quân Nhị công tử tương trợ, ta còn muốn hỏi một chút, công tử có biết kết quả thẩm vấn ra sao không?" Đã trôi qua nửa tháng, Văn bá vẫn chưa đưa tin tức đến, nàng rất muốn biết Huyện lệnh Nhữ Dương đã khai ra cái gì.

Quân Dật Chi nhíu mày kinh ngạc nói, "Nguyên lai là Du cô nương a." Ánh mắt đảo qua vòng trên tấm áo choàng che kín người nàng, trong đầu bỗng toát ra một cách chính xác thân hình yểu điệu mảnh khảnh của nàng.

Du Tiểu Vãn có chút buồn bực, nguyên lai cũng không nhận ra ta...... Ách, mình có đội nón che mặt, đúng là không nhìn thấy mặt được...... Hừ, vậy ngươi giơ chén rượu lên làm cái gì, đồ ăn chơi!

Quân Dật Chi tiếp tục vô lại nói: "Ta hỗ trợ là vì muốn được tạ ơn."

"Chỉ cần là thứ có trong cửa hàng của ta, Quân Nhị công tử cứ việc đem về."

Quân Dật Chi bĩu môi, "Thực không thú vị, vài thứ kia mà lọt được vào mắt ta sao?"

Tùy Văn - tùy tùng bên cạnh Quân Dật Chi - thay mặt cầu tình nói: "Thứ mà công tử muốn, chính là một nhân tình."

Quân Dật Chi liếc trắng mắt, mới lại nhìn sang Du Tiểu Vãn, bĩ bĩ cười nói: "Bất quá, con người của ta yêu nhất là giúp đỡ mỹ nhân, cho nên thù lao lần này có thể ghi nợ. À, ngươi không phát hiện cửa hàng Thuận Hoà Đường đối diện cửa hàng của ngươi bị niêm phong rồi sao? Tên lão bản của Thuận Hoà Đường đó muốn nuốt lấy cửa hàng của ngươi, nên ta đã tìm người đi giải quyết." Lập tức dư thừa bổ sung một câu, "Quan phủ chỉ nhìn lời khai, Huyện lệnh Nhữ Dương nhận ngân lượng hối lộ cũng không lớn, người không có sai phạm nên không thể dụng hình tra khảo."

Đem lý do này đi lừa quỷ đi! Trước không nói lão bản Thuận Hoà Đường làm sao biết được mình chính là chủ nhân phía sau màn, cho dù đã biết, lại làm sao biết được Nhữ Dương thôn trang? Nhất định là Trương Trường Úy đã mua chuộc tuần phủ Hà Nam và lão bản của Thuận Hòa Đường, để lộ tin của nàng ra ngoài.

Du Tiểu Vãn siết chặt hai nắm tay, một lúc lâu sau mới buông ra, thi lễ với Quân Dật Chi, nói một tiếng đa tạ, liền dẫn nha đầu rời đi.

Quân Dật Chi nhìn theo bóng dáng của nàng biến mất ở cửa cầu thang, trong lòng không tiếng động an ủi, ta thật sự không có cách nào, quan lại luôn bao che cho nhau, đây là tình đời, huống hồ cho dù Huyện lệnh Nhữ Dương thật sự khai ra Trương Trường Úy, án tông phát đến trong kinh cũng sẽ bị áp chế đi, triều đình không thể để xảy ra chuyện gièm pha như vậy.

Tùy Văn thật cẩn thận nhìn chủ tử nhà mình, nói ra một lời đề nghị lương tâm, "Thiếu gia có muốn giải thích với Du cô nương một chút không?"

Quân Dật Chi giật giật khóe miệng, "Ta muốn giải thích với nàng cái gì?"

"Nói là ngài đã hết sức a, ngài không phải còn đến nói với Nhϊếp Chính Vương điện hạ đó sao?"

Khuôn mặt tuấn tú màu mật ong của Quân Dật Chi nhanh chóng ửng lên màu đỏ sậm khả nghi, hắn dùng quạt hung hăng gõ lên đầu Tùy Văn, mắng: "Nói hươu nói vượn! Bổn thiếu gia khi nào thì đến nói với hoàng thúc chuyện của nữ nhân kia? Lỗ tai nào của ngươi nghe được chuyện như vậy?"

Tùy Văn ăn đau, ôm đầu kêu oan, "Nô tài nói không đúng chỗ nào? Nếu không phải sợ Du cô nương thương tâm, ngài mấy ngày nay đều ba ba chạy tới nơi này chờ nàng làm cái gì?"

Quân Dật Chi cảm thấy mình có tất yếu phải làm sáng tỏ một chút, miễn cho tên Tùy Văn này làm hỏng thanh danh đệ nhất thiên hạ tình thánh của mình, xoạt mở cây quạt, phe phẩy khoa trương bộ dạng phong lưu lỗi lạc, "Bổn thiếu gia khi nào thì chờ nàng? Bổn thiếu gia muốn đi đâu, ngươi có thể biết sao? Lúc này Mị Các còn chưa mở cửa, ta mới thuận đường tới nơi này ngồi thôi."

Tùy Văn ở trong lòng thầm khinh bỉ, một nơi là thành Đông một nơi là thành Tây, cách xa nhau gần nửa kinh thành, vậy mà cũng nói là thuận đường.

Mặc kệ Tùy Văn có tin hay không, sau khi giải thích xong, Quân Dật Chi liền cảm thấy thoải mái, thoải mái tận sâu trong nội tâm, cảm thấy lời giải thích này phi thường hoàn mỹ, mình làm gì luôn có căn cứ rõ ràng, ít nhất là có thể thuyết phục được chính mình.

"Đi thôi, đến Mị Các nhìn một cái, mấy ngày rồi đã không gặp tiểu bảo bối Như Yên của ta."

Tùy Văn thật cẩn thận theo sau chủ tử, một lần nữa lương tâm đề nghị, "Hôm qua Vương gia mới cấm túc ngài, hôm nay lại đi, như vậy hình như không được tốt lắm a?"

Quân Dật Chi quay đầu nhìn hắn, "Không tốt sao?"

Tùy Văn dùng sức lắc đầu, "Không tốt, đương nhiên không tốt, hôm nay ngài phải trong ở thư phòng đọc sách. Nếu giờ ngài đến Mị Các, lát nữa thái phi đến tìm ngài, nô tài thế nào cũng sẽ bị xui xẻo, khẳng định phải ăn vài bản tử."

Quân Dật Chi cười hắc hắc, xoạt mở quạt giấy, che mặt của hai người, làm ra vẻ thần bí, nói: "Nếu có thể đánh ngươi đến độ không thể xuống giường được, bên tai ta sẽ ít đi một con ruồi kêu vo ve, rất tốt a! Rất tốt a!"

Nghe vậy, trong mắt Tùy Văn lập tức ngân ngấn nước mắt, mấy lần sắp khóc rống thất thanh, Quân Dật Chi ghê tởm bĩu môi, "Cút! Đừng có ở đó giả vờ ẻo lả với ta!"

Nói thì nói vậy, Quân Dật Chi rốt cuộc vẫn sợ bị phụ vương quở trách, đi vòng vèo một hồi lại trở về Sở Vương phủ.

Vừa mới vào nhị môn, Tịnh ma ma đã chờ sẵn hồi lâu cạnh cửa, mỉm cười tiến lên quỳ gối hành lễ, "Nhị thiếu gia đã trở lại, Vương phi thỉnh ngài khi nào hồi phủ liền đến gặp bà."

Quân Dật Chi sờ sờ mũi, cười khổ nói: "Được rồi."

Đến viện của Sở Vương phi, Quân Dật Chi giấu đi tư thái phong lưu ở bên ngoài, thành thành thật thật hành lễ với mẫu phi, sau đó ngồi xuống, sụp mi thuận mắt chuẩn bị nghe răn dạy.

Sở Vương phi Hạ thị, là đích trưởng nữ của An Ninh Hầu, lúc bà sinh Quân Dật Chi, thiếu chút nữa khó sinh mà chết, thân thể cực độ suy yếu, cho nên từ khi Quân Dật Chi được sinh ra liền được ôm đến cho Sở thái phi nuôi dưỡng. Quân Dậy Chi là Sở thái phi tự tay nuôi lớn, Hạ thị cơ hồ không chăm sóc ngày nào, hơn nữa do khó sinh, cộng thêm tính tình Quân Dật Chi không chịu thua kém nên Hạ thị luôn không thích nổi đứa con trai thứ hai này. Nhưng trưởng tử tài hoa hơn người của bà lại bị một loại quái bệnh, thân thể càng ngày càng kém, bà vừa đau lòng trưởng tử, vừa không thể không coi trọng ấu tử này, có lẽ, Dật Chi chính là chỗ cho bà dựa vào sau này.

Sở Vương phi bất động thanh sắc thổi chén trà, lặng lẽ đánh giá đứa con thứ hai. Bà có khuôn mặt thon nhỏ, chân mày hình lá liễu, sống mũi thẳng, môi như hoa anh đào, là một mỹ nhân tiêu chuẩn, nhưng cũng không thể nói rõ có bao nhiêu tuyệt sắc. Quân Dật Chi hấp thu ưu điểm của bà và Vương gia, thuở nhỏ đã phá lệ xinh đẹp. Vốn dĩ có một đứa con xuất sắc như vậy hẳn là một chuyện thực tự hào, nhưng hễ nghĩ đến hắn cả ngày chỉ biết lêu lổng, uống rượu chơi gái, Sở Vương phi liền giận không có chỗ phát, lạnh giọng hỏi, "Sáng sớm lại lêu lổng ở đâu giờ mới trở về?"

Quân Dật Chi âm thầm bĩu môi, hồi đáp, "Không có lêu lổng, chỉ là đi dạo trên đường một vòng rồi về."

"Xuy!" Sở Vương phi từ xoang mũi cười lạnh một tiếng, lập tức nói đến chính đề, "Hôm qua hoàng thẩm của con nói với ta, con nhiều lần hỗ trợ một bé gái mồ côi? Có phải là nha đầu họ Du kia không?"

Quân Dật Chi đáp, "Cũng không tính giúp, chỉ là thuận tay mà thôi."

"Phải đến cầu hoàng thúc của con mà nói là thuận tay?" Nhắc tới Du Tiểu Vãn, Sở Vương phi lại càng thêm tức. Năm đó Sở thái phi muốn cho Tào Thanh Liên làm con dâu, tuy rằng Vương gia chưa bao giờ nhắc đến, nhưng đừng tưởng rằng có thể giấu giếm bà, tiên đế từng nói, dòng dõi không xứng! Lão tổ hiện tại lại muốn kết thân cho Dật Chi, bà quyết không đáp ứng!