Tào Trung Nhã hiểu ý, lập tức lớn tiếng nói: "Tổ mẫu vạn an! Sở thái phi vạn an! Mợ vạn an!" Lại quay sang hành lễ với Quân Dật Chi, vẻ mặt ngượng ngùng, "Chào Quân Nhị công tử."
Âm lượng không khống chế tốt, gần như là nhảy vào họng của mọi người.
Nữ hài là phải chú ý cười giấu răng, đi không động váy, hết thảy ngôn hành đều phải mềm nhẹ dịu dàng. Tào Trung Nhã đột ngột lớn tiếng thỉnh an như vậy, khiến da mặt Tào lão phu nhân có chút không nhịn được, đây là cảm thấy Sở thái phi vắng vẻ ngươi sao? Nhưng thái phi là thân phận gì, dù có bỏ mặc ngươi cả một ngày, ngươi cũng không thể có nửa điểm oán giận!
Tào lão phu nhân lo sợ nhanh chóng liếc mắt nhìn Sở thái phi một cái, may mà Sở thái phi ngay cả lông mi cũng chưa động, giống như không chú ý tới, chỉ đạm cười hỏi: "Đây cũng là cháu gái của ngươi?"
Rõ ràng đã gặp mặt một lần, còn hỏi như vậy, hoàn toàn là không đem Nhã Nhi để ở trong lòng! Trương thị ngầm bực trong lòng, thấy Sở thái phi vẫn thân thiết nắm tay Vãn Nhi, vẻ mặt hòa ái thân thiết, trong lòng bà vừa sợ vừa e ngại lại vừa hận. Vãn Nhi là con dâu mà bà nhìn trúng, của hồi môn lớn như vậy, đều phải dùng để chạy quan cho Duệ Nhi a, ai cũng đừng nghĩ cướp đi!
Huống hồ, Quân Nhị công tử là con rể mà bà nhìn trúng, sao có thể tặng cho Vãn Nhi? Nghĩ vậy, bà thoáng chần chờ một chút, Hàn Nhị công tử cũng là người dự tuyển chức con rể tương lai của bà, chọn ai mới thỏa đáng đây...... Hai người đều có sở trường riêng, bà thật sự khó quyết định, nhưng bất luận thế nào, trước khi bà chọn xong, người bên ngoài đừng nghĩ chen vào, nếu không, người nào chắn, ta gϊếŧ người đó!
Nhã Nhi của bà tốt đẹp như vậy, kế thừa những ưu điểm của bà, không tới ba năm, nhất định sẽ trở nên nổi danh khắp kinh thành, khiến vô số hào môn công tử đạp phá cửa xin cưới, Vãn Nhi thì tính cái gì? Chỉ là bộ dạng tốt một chút, vẻ mặt sợ hãi rụt rè, rõ ràng chỉ là thứ mặt hàng hèn mọn không thể để lên mặt bàn, đã vậy còn là một đứa bé gái mồ côi, làm sao có thể so với Nhã Nhi, dựa vào cái gì muốn gả vào nơi tốt hơn Nhã Nhi?
Trương thị quyết định xong chủ ý, liền đứng dậy nhẹ nhàng đi đến bên cạnh lão thái thái, lặng lẽ nói: "Con dâu đi chuẩn bị yến tiệc."
Lão thái thái gật đầu, "Nhớ phải chuẩn bị bàn tiệc cho tốt."
Trương thị đáp vâng, hướng Sở thái phi xin thứ lỗi, liền rời Duyên Niên Cư, lập tức cho người đi gọi Tào Trung Duệ đến.
"Con rốt cuộc là có thân cận với Vãn Nhi nhiều hơn chưa? Mấy thủ đoạn dỗ các tiểu cô nương ngày thường đâu rồi, sao không dùng trên người Vãn Nhi? Sao lại để nàng đề cử Mẫn Nhi mà không đề cử con? Ta nói cho ngươi a, Sở thái phi và lão thái thái là hoàn toàn không có giao tình, nhưng lần này đã là lần thứ hai mang Quân Nhị công tử tới cửa, ta trước kia từng nghe nói, Sở thái phi vốn rất thích Liên cô cô của con, nói không chừng hiện tại cũng coi trọng Vãn Nhi, định mai mối cho Quân Nhị công tử đó a."
Trương thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đánh vào ót con mình, "Muốn ta nói bao nhiêu lần con mới chịu nhớ, của hồi môn của Vãn Nhi còn nhiều hơn so với quận chúa, là toàn bộ tài sản của phủ bá tước đó nha! Trước giờ tài sản trong phủ đều là để lại cho con trai, con có gặp qua nhà ai sẽ đem toàn bộ gia sản để làm của hồi môn cho con gái không?"
Trong lòng Tào Trung Duệ cũng đang buồn Vãn Nhi biểu muội, buồn phi thường! Từ lần đầu tiên hắn gặp Vãn Nhi, liền bị nhan sắc của nàng làm cho kinh diễm, hơn nữa mẫu thân luôn cố ý vô tình đề cập sẽ gả Vãn Nhi cho hắn, nên trong lòng hắn đều xem Vãn Nhi là vị hôn thê của mình. Nhưng vị hôn thê này thế nhưng lại giúp người khác! Cho dù người này là huynh trưởng của mình cũng không được!
Đối với những cái lợi khi cưới Vãn Nhi, hắn trước kia chỉ nghĩ là mình sẽ có một món đồ cưới khổng lồ và một tuyệt sắc mỹ nhân, lại không nghĩ rằng dượng dù ở tận Nhữ Dương, nhưng vẫn có quan hệ thân mật với Ngô Thái Sư. Thái Sư đó nha, dù là thiên tử cũng phải tôn xưng một tiếng ân sư! Chỉ cần Ngô Thái Sư ở trước mặt thiên tử tùy ý khen mình vài lời hay, thì thứ quan to lộc hậu gì mà không có? Thứ vinh hoa phú quý gì mà không chiếm được?
Nhưng Vãn Nhi lại giúp đại ca, điều này sao có thể không khiến hắn đau lòng, tức giận, bi thống? Cảm giác giống như tách trà của mình bị người khác uống một ngụm, ghê tởm không thua gì bị đội nón xanh! Vãn Nhi sao có thể đối đãi hắn như vậy! Hắn tài hoa xuất chúng, tướng mạo đường đường, xưa nay theo phụ thân đến làm khách ở những phủ khác, thiên kim nhà ai mà không lặng lẽ tránh ở sau bình phong nhìn lén hắn? Hắn tuân thủ nghiêm ngặt những đức hạnh tiêu chuẩn của quân tử, chưa bao giờ lên mặt cao ngạo với các nàng, chỉ duy Vãn Nhi là hắn ôn nhu hòa nhã nhất, nhưng, nàng lại lấy tấm chân tình của hắn ra để giẫm đạp như vậy!
Sĩ khả nhẫn, thục bất khả nhẫn*!
* Nghĩa là: chuyện gì cũng có thể nhịn, chỉ có chuyện này là dứt khoát không thể nhịn.
Trương thị còn đang lầm bầm tính toán, "Lần trước Linh Quận chúa xuất giá, nghe nói của hồi môn là mười vạn lượng bạc, còn sản nghiệp của Vãn Nhi, ít nhất cũng phải hơn một trăm vạn lượng bạc. Con phải nhanh bắt lấy trái tim của Vãn Nhi, đừng để nhiều bạc như vậy chạy vào túi tiền của người bên ngoài......"
Đúng là con buôn! Tào Trung Duệ nghe mà mặt mày nhăn nhó cả lên, ho khụ mạnh một cái, tạm ngắt màn thao thao bất tuyệt của mẫu thân, "Đừng nói nữa, con cũng không phải là vì bạc mà cưới Vãn Nhi."
Bạc chỉ là một nhân tố nhỏ trong số đó mà thôi, hắn không giống như mẫu thân, toàn bộ chỉ có tiền mới lọt được vào mắt, mở miệng ngậm miệng đều là chữ "bạc" "bạc" tục tằng.
Nói chuyện một hồi đã đến giờ Dậu, khi hai mẹ con đến Duyên Niên Cư, Tào Thanh Nho đã mang Tào Trung Mẫn, Ngô đại nhân và Hàn Nhị công tử đến. Các cháu trai của Trương gia cũng cùng ngồi trong sảnh, đang thoải mái nói chuyện phiếm, nhóm con gái thì tránh ra sau bình phong.
Phòng khách Duyên Niên Cư rất lớn, trung gian dựng lên một tấm bình phong, chia bàn tiệc thành một bên nam, một bên nữ. Ăn cơm xong, Sở thái phi và Ngô đại nhân không đi vội, người nhà Trương gia khó có dịp được gặp hai vị đại nhân vật này, đương nhiên là mừng rỡ ở lại tiếp chuyện.
Du Tiểu Vãn không thích nghe những lời khen tặng nhàm chán, với lại tình trạng hiện tại của nàng cũng không thích hợp ở lâu trong những dịp tụ hội, liền xin phép rời bàn trước. Bóng đêm lúc này đã buông xuống, nàng đuổi bọn nha hoàn đi về nghỉ ngơi trước, bản thân thì ngồi vào lương đình trong hoa viên ngắm trăng.
Tào Trung Duệ vẫn luôn chú ý động thái của nàng, nay thấy nàng chỉ còn một mình, vội đi theo vào lương đình, bày ra tư thế ngọc thụ lâm phong, đạm cười nói: "Vãn Nhi muội muội thật có nhã hứng, lúc này ngắm trăng sao?"
Ánh mắt vốn thanh thản thoải mái của Du Tiểu Vãn chợt biến thành lạnh lùng, nàng cười khẽ, "Không phải, chỉ là nghỉ chân một lát, giờ sẽ về phòng." Nói xong liền đứng lên, chỉnh đốn trang phục hành lễ, định cáo từ.
Nơi này căn bản không tiện đường, làm sao có thể nói là nghỉ chân, rõ ràng là không muốn trò chuyện với hắn. Hắn tiến lên một bước, nỗ lực ôn nhu nói: "Vãn Nhi, ánh trăng rất đẹp, chúng ta cùng ở lại ngắm một chút đi."
Du Tiểu Vãn lui ra sau một bước, nhẹ nhàng nói: "Cô nam quả nữ, chỉ sợ người bên ngoài tung ra lời đồn nhảm."
Lửa giận cố đè ép trong lòng Tào Trung Duệ nháy mắt bùng cháy. Hắn vốn định sẽ nói chuyện tử tế, hòa nhã với nàng, dùng nhu tình để cảm hóa nàng, hy vọng nàng có thể giúp đỡ mình, nhưng thái độ lãnh đạm này của nàng là từ đâu mà có? Hắn luôn đối xử ôn nhu với nàng, thậm chí còn mang theo chút lấy lòng. Mỗi lần đi ngang qua viện của nàng, hắn còn cố ý mang bánh ngọt đến cho nàng, mà hắn từ trước tới nay đều chưa làm chuyện gì cho nữ hài tử khác bao giờ. Rõ ràng mẫu thân đã nhiều lần ám chỉ với nàng, ngày sau sẽ cho bọn họ đính hôn, nàng lại hoàn toàn không cảm kích. Bánh ngọt mà hắn cố ý mua tặng nàng, nàng đều đem chia cho người ngoài. Nàng giúp đại ca một chuyện lớn như vậy, lại không chịu giúp hắn, một câu giải thích cũng không có, làm sao có nửa điểm tự giác của vị hôn thê? Chẳng lẽ nàng thật sự muốn trèo cao vào Sở Vương phủ?
Lòng đố kị, cộng thêm không cam lòng vì bị coi thường, hơn nữa bị Du Tiểu Vãn cố ý lẩn tránh đã kích ra lửa giận, làm cho máu toàn thân hắn đều xông lêи đỉиɦ đầu, cháy sạch lý trí, chỉ một lòng một dạ nghĩ, không được, Vãn Nhi là của ta, ta sẽ không tặng nàng cho bất luận kẻ nào......
Dung nhan kiều mĩ Du Tiểu Vãn nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, được ánh trăng chiếu sáng một bên mặt, tạo ra một vẻ đẹp khó có thể nói bằng lời. Khóe môi nàng khẽ nhếch, mang theo một cỗ quật cường khiến người ta vừa đau lòng lại vừa tâm động.
Tào Trung Duệ như bị ma quỷ ám ảnh, cặp môi hoàn mĩ như vậy, sao có thể để cho nam nhân khác hôn?...... Nếu là ta cường hôn nàng, nàng chính là của ta.