Chương 26: Tố cáo di nương
“Khuynh Hoàng tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Thanh âm của Lạc Khuynh Hoàng làm cho Quân Vũ Thần đang phê duyệt tấu chương bừng tỉnh, hắn nâng mắt lên nhìn Lạc Khuynh Hoàng, thần sắc từ ái mà ôn nhu, lại giống như từ trong bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng mà nhớ lại cái gì đó, hắn yếu ớt nói, “Khuynh Hoàng đến rồi à, mau đứng lên. Lại bên cạnh hoàng cữu, để hoàng cữu hảo hảo nhìn ngươi xem.”
Lạc Khuynh Hoàng nhu thuận đứng dậy, đi đến bên cạnh Quân Vũ Thần. Quân Vũ Thần ôn hòa nhìn nàng, tựa hồ muốn nhìn xem nàng đến tột cùng có thay đổi chỗ nào, qua hồi lâu, Quân Vũ Thần mới mang theo vài phần đau sủng nói, “Như thế nào một năm không gặp, lại còn gầy đi rồi ?”
Con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên sự lạnh lẽo, khóe môi cũng hiện ra một chút ý lãnh liệt, một năm nay, mỗi ngày nguyệt ngân bị cắt xén, đồ ăn bị treo đầu dê bán thịt chó, còn bị Vương U Nhược cùng Lạc Khuynh Thành khi dễ, nàng có thể tốt được sao? ! Có thể không bị gầy đi sao? !
Trước kia khi Lạc Vân Chỉ còn ở quý phủ, Vương U Nhược làm việc còn có phần thu liễm, sau Lạc Vân Chỉ không có mặt trong phủ, Vương U Nhược thấy nàng tính tình dịu ngoan, lại càng được nước lấn tới.
“Chẳng qua là trước đó vài ngày bị cảm nhiễm phong hàn.” Lạc Khuynh Hoàng thu liễm tia lạnh trong đáy mắt, ôn nhu đáp.
Quân Vũ Thần nghe được lời của Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi nhăn mày, trong mắt tràn đầy quan tâm, hắn nói, “Làm sao có thể cảm nhiễm phong hàn, lúc này là vào đầu mùa xuân, rất dễ dàng bị cảm lạnh, ngươi như thế nào cũng không chịu chú ý chút?”
Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia bối rối, cố ý làm ra một bộ muốn nói lại thôi thập phần khó xử, ấp a ấp úng nói, “Là Khuynh Hoàng chính mình không chú ý.”
Quân Vũ Thần tốt xấu cũng là người đã hai mươi năm làm hoàng đế , làm sao có thể ngay cả dáng vẻ muốn nói lại thôi của Lạc Khuynh Hoàng cũng nhìn không ra , lập tức sắc mặt có chút âm trầm , hỏi, “Phát sinh sự tình gì ? Nói cho trẫm, trẫm tuyệt sẽ không để cho người khác khi dễ ngươi!”
Lạc Khuynh Hoàng nghe được Quân Vũ Thần, trong lòng có chút ấm áp. Tuy rằng Quân Vũ Thần đối của nàng tốt là vì phần tình cảm dành cho mẫu thân nàng, nhưng dù sao thân là đế vương, Quân Vũ Thần đối nàng đã là cực độ sủng ái . Nhưng là nàng lại muốn lợi dụng sự sủng ái này của Quân Vũ Thần. Đáy lòng sâu kín thở dài, Lạc Khuynh Hoàng cúi đầu nhíu mi, chỉ khó xử nói, “Cũng không có gì. Bất quá trước đó vài ngày mắc mưa, lại đứng trước gió.”
“Làm sao có thể lại vừa gặp mưa vừa trúng gió? !” Quân Vũ Thần nghe Lạc Khuynh Hoàng ấp a ấp úng , biết trong đó tất nhiên có duyên cớ, không khỏi hỏi.
Ánh sáng trong mắt Lạc Khuynh Hoàng tối đi vài phần, tựa hồ đang trốn tránh ánh mắt Quân Vũ Thần, qua hồi lâu mới ấp a ấp úng nói, “Trước đó vài ngày, tam muội bởi vì thất lễ bị Nhị di nương trách phạt, Khuynh Hoàng cảm thấy tam muội thật sự đáng thương, liền quỳ ở trước cửa chỗ Nhị di nương cầu tình, ai ngờ tại thời điểm đó lại có mưa gió, Khuynh Hoàng quỳ suốt một canh giờ, liền hôn mê hai ngày hai đêm. May mắn là đã không có chuyện gì rồi .”
Lạc Khuynh Hoàng nói dịu dàng khéo léo, thoạt nhìn một chút cũng không có trách cứ Lạc Khuynh Thành cùng Vương U Nhược, nhưng là Quân Vũ Thần nghe vào trong tai thì sẽ không như vậy , trong mắt hắn hiện lên tia tức giận, lạnh giọng nói, “Làm càn! Một tiểu thư thứ xuất thế nhưng muốn ngươi đi quỳ cầu tình thay nàng? ! Một di nương thế nhưng còn làm như đóng cửa không thấy, cho ngươi quỳ suốt canh giờ? ! Còn hôn mê hai ngày hai đêm? ! Vạn nhất có chuyện không hay xảy ra, kêu trẫm đối mặt với mẫu thân ngươi như thế nào? !”
Lạc Khuynh Hoàng thấy Quân Vũ Thần phát hỏa, liền một bộ dạng phục tùng liễm mục không nói lời nào, nhu nhu nhược nhược.
Quân Vũ Thần nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng ôn thuận lại hiền dịu, trong lòng càng thêm thương xót Lạc Khuynh Hoàng, lấy ngữ khí mềm mại hỏi, “Nếu bệnh nghiêm trọng như vậy, tỉnh lại hẳn là phải chú ý cẩn thận, làm thế nào còn đứng đón gió nữa?”
Lạc Khuynh Hoàng cắn cắn môi, nói, “Khuynh Hoàng bệnh vừa tốt lên, Nhị di nương đến thăm nhưng không đóng cửa phòng, thời điểm nha hoàn Khuynh Hoàng muốn đi đóng cửa vừa vặn lại cùng người của Nhị di nương nổi lên xung đột, một hồi như vậy, Khuynh Hoàng liền bị trúng gió.”
” nữ nhi của lễ bộ thị lang như thế nào lại không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như vậy? ! Trẫm xem nàng rõ ràng là có ý xấu ! ác thϊếp như thế, phụ thân ngươi có thể dễ dàng tha thứ cho nàng? !” Quân Vũ Thần nghe xong lời nói Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên một tia sáng lợi hại, tiện đà hỏi, “Trẫm nghe nói gần đây phụ thân ngươi phạt nàng ở từ đường suy nghĩ, là vì việc này?”
“Hồi hoàng thượng, không phải là bởi vì việc này.” Lạc Khuynh Hoàng bộ dạng phục tùng đáp, lông mi thật dài che lấp thần sắc nàng, giờ phút này, trong mắt đen như mực nở rộ ra hàn ý lạnh lẽo.
Vương U Nhược. Ta nói rồi, giữa chúng ta còn chưa có tính toán hết đâu.
“Nàng ta đã gây nên chuyện gì?” Quân Vũ Thần kiên nhẫn hỏi.
” thời điểm Khuynh Hoàng bệnh chưa có khang phục, cảm thấy đồ ăn thật sự khó có thể nuốt xuống, liền đi Phiêu Hương cư ăn bữa cơm, không ngờ quên mang theo ngân lượng. sau khi Nhị di nương biết được đã thập phần tức giận, nghĩ Khuynh Hoàng cố ý muốn ăn cơm bá vương , còn dẫn người lục soát phòng ở của Khuynh Hoàng.” Lạc Khuynh Hoàng điềm đạm đáng yêu nói.
Quân Vũ Thần nghe Lạc Khuynh Hoàng thuật lại, là càng nghe càng tức giận, nhưng Lạc Khuynh Hoàng còn tiếp tục nói, “Nhị di nương xưa nay cần kiệm công việc quản gia, bởi vậy chia nguyệt ngân cho Khuynh Hoàng không đủ một phần năm, thế nên Khuynh Hoàng không có ngân lượng dùng, đàng phải lấy cây trâm của mẫu thân ra, Nhị di nương không biết việc này, nghĩ Khuynh Hoàng là cố ý lừa gạt nàng, lần này hiểu lầm, phụ thân thương xót Khuynh Hoàng mới trách phạt nhị di nương. Nguyên bản chuyện cũng không có là đại sự gì.”
“Không có gì đại sự? ! Này còn gọi là không có gì đại sự, Vương U Nhược đối đãi như thế nào? ! Khuynh Hoàng quá thiện lương đi. Trẫm xem nàng rõ ràng chính là cố ý cắt xén nguyệt ngân của ngươi, lại khiến ngươi đem cầm cây trâm của mẫu thân ngươi!” Quân Vũ Thần trong mắt hiện lên tức giận, tay đập ở trên bàn, thoạt nhìn là tức giận không nhẹ, “Phụ thân ngươi cũng thật là ! Thế nhưng lại dung túng cho một độc phụ, chuyện tình nghiêm trọng như vậy, chỉ phạt ở từ đường suy nghĩ? !”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Vũ Thần thịnh nộ, khóe môi mở ra một chút tươi cười ,cúi đầu, khuyên nhủ, “Hoàng cữu bớt giận. Việc này Khuynh Hoàng cũng có sai. Canh suông đồ ăn nguyên cũng không có khó nuốt xuống như vậy, có lẽ là thân mình bị bệnh, lại có chút soi mói , muốn đi ra ngoài ăn bữa cơm, mong cho sớm ngày khang phục để nghênh đón phụ thân cùng ca ca , mới khiến cho việc này xảy ra.”