Chương 9: Tâm ý cùng mỹ thực

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặt Lập Hạ đỏ bừng, hai tay giấu tiệt sau lưng, mắt ngắm trái ngắm phải, tầm mắt nhất định không đặt tại trên người Ân Tư Đặc.

Từ sau khi Lập Hạ ý thức được mình sẽ không thể quay về Trái Đất được nữa, cậu bắt đầu cố gắng khiến chính mình thoát khỏi cái bóng của Khải Văn đời trước, dùng thân phận Lập Hạ dung nhập cuộc sống hiện tại. Nhận thức bằng hữu mới, hay dạy kỹ năng mới, đều là những tiền đề để cậu có thể có chỗ đứng tại đại lục A Nhĩ. Mà Ân Tư Đặc, bất luận đối Khải Văn hay Lập Hạ, ngay từ lúc bắt đầu đã dùng thân phận người yêu đứng tại bên người Lập Hạ. Mới đầu, Lập Hạ định nghĩa Ân Tư Đặc chỉ dừng lại tại soái ca đẹp trai gặp cảnh khốn cùng, thế nhưng khi chậm rãi ở chung, thân ảnh Ân Tư Đặc càng ngày càng xuất hiện nhiều tại trong tầm mắt Lập Hạ.

Lang là loài động vật Lập Hạ cực kỳ yêu thích, người khác đều nói lang sói rất hung tàn, không có chút tình cảm nào, nhưng cậu lại cho rằng, lang là loài động vật hữu huyết hữu nhục nhất, nó trung thành, dũng mãnh, kiêu ngạo, là vương giả trời sinh, là bá chủ trên thảo nguyên, cũng là kẻ cô độc nhất. Gánh vác rất nhiều thứ, nhưng từ xưa đến nay lại không hề biện giải cho bản thân, lúc thương tâm, chỉ biết kêu khóc với ánh trăng, khi bầu bạn chết, sẽ luôn cô độc sống nốt quãng đời còn lại. Bản thân Ân Tư Đặc là lang, Lập Hạ cảm thấy rất nhiều miêu tả đối lang sói đều cực kỳ thích hợp với hắn. Hắn săn sóc ôn nhu, lòng hắn đầy kiên nghị, tất cả đều dần dần hấp dẫn lấy ánh mắt của Lập Hạ. Không hề giống lúc trước chỉ thấy Ân Tư Đặc đáng thương, hiện tại Lập Hạ cảm giác mình hoặc nhiều hoặc ít đã thích Ân Tư Đặc rồi.

(hữu huyết hữu nhục: có máu thịt, ý chỉ có tấm lòng, có tình cảm, người ta thường nói: lòng người làm từ thịt mà ra, ở đây ý nghĩa tương tự thế. Vì không biết diễn đạt thế nào nên để cả cụm =.,=)

Dù sao cũng chẳng trở về được, mà mình lại thích nam nhân, trên đại lục A Nhĩ không có nữ nhân này, Lập Hạ cảm giác mình làm gay rất quang minh chính đại. Có lẽ cùng một chỗ với Ân Tư Đặc là một ý tưởng không tồi. Ánh mắt Lập Hạ sau khi nhìn về phía Ân Tư Đặc, sắc đỏ trên mặt lại nhiều thêm không chỉ vài phần, hai tay sau lưng ngắt nhéo nhau không ngừng. Điều này khiến cậu có điểm giống nữ sinh mới lần đầu nói yêu thương, trong ngại ngùng còn thêm một chút không tự nhiên.

“Thời, thời gian không còn sớm, chúng ta mau chóng trở về thôi.” Lập Hạ đầu cũng không thèm nâng, túm lấy gùi xoay người rời đi.

Ân Tư Đặc bắt kịp Lập Hạ mà cầm lấy gùi đeo lên lưng, ôm bình muối đi theo sau Lập Hạ. Lập Hạ đi phía trước vội vã chạy vài bước, gấp đến độ chân trái vấp chân phải lảo đảo một cái suýt nữa té ngã, tại đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc mà điều chỉnh tư thế, cố gắng trấn định bước nhanh về phía trước. Chỉ lộ ra cần cổ mảnh gầy cùng vành tai đỏ bừng.

Ân Tư Đặc nhìn bóng lưng Lập Hạ mà cười không ra tiếng, hắn có thể nói hành động vừa rồi không phải vô tình mà là cố ý sao, tuy lang rất trung thành, nhưng chớ quên, lang cũng rất xảo trá đó. Tại thế kỉ XIII, linh mục Tommaso D’Aquino đã dựa vào tám thói xấu được liệt kê bởi một vị tu sĩ trong Thần học Hy Lạp, giảm bớt một thói đi mà soạn thảo thành bảy*, định nghĩa chúng là bảy mối tội đầu

(thất tông tội), trong đó tội tham lam xếp hạng thứ ba. Ân Tư Đặc là tham lam, thời điểm một người không có bất cứ thứ gì, người đó sẽ mong ngóng chiếm được, đã chiếm được rồi lại sẽ muốn càng nhiều hơn nữa. Sự tồn tại của Lập Hạ đối Ân Tư Đặc chính là như vậy. Lập Hạ tựa như ánh sáng cứu thục của Ân Tư Đặc, đưa hắn từ bên trong thống khổ vô biên vô tận phóng thích ra ngoài, mà bây giờ, hắn lại tham lam muốn càng nhiều hơn nữa, hắn yêu mến Lập Hạ, cũng muốn nhận được tình yêu của Lập Hạ, muốn đem Lập Hạ dung nhập cốt nhục của chính mình. Nhưng hắn biết bản thân không thể nôn nóng, hắn không biết Lập Hạ sẽ thích hắn hay không, cho nên, tại sinh hoạt hằng ngày mà thăm dò từng chút từng chút một. Mỗi thú nhân đối giống cái của chính mình đều cực kỳ tốt, hắn đối tốt với Lập Hạ càng dùng thêm gấp bội, tuy những điều này đều là chân thành, là hắn cam tâm tình nguyện, nhưng dù nhiều dù ít, hắn vẫn muốn để Lập Hạ thông qua đó mà rõ ràng tâm tư của hắn. Bất luận Lập Hạ có cảm tình với hắn hay không, có một điều không thể phủ nhận chính là, hiện tại Lập Hạ đã dần quen thuộc với sự hiện hữu của hắn, quen với việc hắn như hình với bóng. Cứ chậm rãi như vậy mà nước ấm nấu ếch, đến cuối cùng, Lập Hạ trốn không thoát được lòng bàn tay của hắn.


Hai người một trước một sau trở về. Lập Hạ thúc giục Ân Tư Đặc đi nướng thịt, cậu thì đóng cổng lớn lại rồi tới bên giếng thu dọn chiến lợi phẩm lấy được từ bờ biển. Trải qua một đường suy nghĩ, tâm tình Lập Hạ đã bình tĩnh lại. Một đại nam nhân thẹn thùng cái gì a, thời gian về sau của hai người còn rất dài, dù có phát triển như thế nào thì cũng phải từ từ mới đến. Hiện tại, vấn đề cần đối mặt chính là làm thế nào để thỏa mãn dạ dày của chính mình, cậu đã thật lâu chưa được ăn cho đã ghiền rồi. Còn những đồ ăn ngon này, tại lúc chưa nghĩ ra lai lịch thế nào cho tốt, thì vẫn nên đóng cửa tại nhà hưởng dụng có vẻ an toàn hơn.

Bỏ tôm ghẹ vào trong chậu gỗ đầy nước để chúng nhả ra đất cát, Lập Hạ ngồi bên thớt gỗ nhỏ xử lý hàu, cầm dao đá cắm vào khe hở vỏ hàu, xoay tay lên xuống mà nạy, khiến chúng mở vỏ, sau đó dùng dao chen vào giữa chỗ thịt hàu tiếp xúc với vỏ, xoay tròn tay đem thịt bốn phía cắt xuống, vỏ hàu rất giòn, dễ dàng bị vỡ, hơn nữa bản thân dao đá cũng không sắc bén linh hoạt bằng công cụ tại Trái Đất, nên sáu, bảy mươi phần trăm con hàu đều bị Lập Hạ làm cho vỡ vỏ. Lập Hạ vừa rửa sạch cặn bã dính trên thịt vừa âm thầm may mắn trong lòng, tuy phòng ở rách rưới nhưng được cái nhà mình có một miệng giếng, bằng không chỉ tính mỗi việc đi xách nước về nhà thôi cũng có thể đem cậu mệt chết.

Lập Hạ đem toàn bộ ngao sò nhặt được cạy ra vỏ lấy thịt bên trong, sau khi rửa sạch đem phơi nắng trên sân, nơi không có bóng cây hay vật gì khác che chắn. Thành phẩm sau khi phơi khô xong có thể cất giữ được thật lâu, đợi lúc nào muốn ăn lại lấy ra ngâm là có thể.

Trong nhà không có người ngoài, không gian nông trường của Lập Hạ liền bộc lộ ra tác dụng trọng đại. Từ cái ngày Lập Hạ phát hiện không gian có thể gieo trồng trên diện rộng, lúc đó cậu vừa hái hết quả đào tiên liền nhận ra đất đai có thể tự động loại bỏ để trồng giống mới, bởi nông trường QQ nghịch thiên, một ô đất gieo một hạt giống có thể sinh trưởng ra mấy chục cây, Lập Hạ chưa nói hai lời liền thẳng thừng trồng 24 loại cây khác nhau có thể thành thục trong vài ngày, lúc này đại bộ phận đã chín, nếu muốn làm cơm, vừa vặn có thể lấy ra sử dụng. Nhìn nhìn những cây trồng đã chín trong không gian, Lập Hạ dự định nấu một nồi cháo hàu, làm chút ghẹ hấp lại xào thêm tôm hương cay**.

Thời điểm vào không gian để thu hoạch lúa nước, Lập Hạ phát sầu. Người nào chả biết lúa nước có vỏ a. Hiện tại trong tay không có dụng cụ tách trấu, chẳng nhẽ muốn xát từng hạt từng hạt một? Nếu thế thì không biết sẽ ngồi bóc đến ngày tháng năm nào đi. Nhưng để Lập Hạ ngạc nhiên là, thân lúa vừa bị liềm xương cắt đứt liền biến mất không thấy, tay lúc trước mới cầm lúa lại đột nhiên thêm một bao giấy dầu, mở ra xem mới biết hóa ra là gạo trắng bóng. Lập Hạ mừng rỡ mà xoay người đi thu hoạch lúa mì, càng làm cậu kinh hỉ chính là lần này rõ ràng có hai bao, một bao là bột mì đã xay tốt, một bao khác là hạt lúa mì. Nhìn ba bao giấy dầu đang được ôm trong ngực, Lập Hạ hưng phấn đến mức miệng sắp ngoác tới tận mang tai.

Lập Hạ đem các loại thức ăn trong không gian mang ra ngoài, túm lấy Ân Tư Đặc chỉ từng cái từng cái cho hắn nhận biết, nhất là gạo và bột mì, Lập Hạ cực lực biểu đạt sự tồn tại trọng yếu của chúng nó, thời điểm nói đến hưng phấn thậm chí còn vươn tay ra khoa tay múa chân đến khoa tay múa chân đi. Bộ dạng tinh thần phấn chấn kia khiến cho Ân Tư Đặc cảm giác cậu giống như một bé động vật cầu chủ nhân khen ngợi, cầu được biểu dương, không khỏi cong môi cười mà vươn bàn tay to nhẹ nhàng vuốt lên đầu Lập Hạ. Động tác nho nhỏ này lại làm mặt Lập Hạ đỏ bừng đến tận cổ.

Cho gạo đã vo sạch vào bình gốm, thêm nước để nấu chín, Lập Hạ lại đặt thêm một bình gốm nữa lên khung bên trên đống lửa, chuẩn bị hấp ghẹ. Kệ bếp lò giản dị tại lúc này liền lộ ra chỗ tốt, cực dễ dựng lại thuận tiện, muốn làm mấy cái thì làm. Lập Hạ thêm nước vào bình gốm, bên trong đặt vào cái vỉ được đan giản dị bằng dây leo sỉ mị, bởi kiểu dáng của bình gốm là bụng bự, nên vỉ vừa vặn kẹt lại tại chính giữa. Đem con ghẹ đã rửa sạch sẽ thả một mạch vào, cũng chẳng cần buộc chân chúng, dù sao thì miệng bình gốm là cong, ghẹ muốn bò ra cũng không bò được. Dùng bát sứ đặt một bên làm nắp đậy bình lại, Lập Hạ lại quay người xử lý nguyên liệu món tôm hương cay. Khoai tây gọt vỏ cắt thành dạng con chì dài, kích thước cùng khoai tây rán trong tiệm đồ ăn nhanh không sai biệt lắm, múc nước đổ vào thùng để rửa sạch tinh bột ở mặt ngoài, để ngừa khoai tây bị oxi hóa mà biến màu, Lập Hạ ngâm chúng vào nước muối, ớt ngọt đỏ bỏ đi gân cắt con chì, cần tây cắt thành đoạn, ớt cay thì cắt thành khoanh. Lập Hạ dùng dao đá cắt bỏ râu tôm cùng phần đầu nhọn, cắt mở ra lưng tôm, loại bỏ chỉ đen, tôm sau khi được xử lý xong thì dùng chút muối ướp. Một tháng này, Lập Hạ đã bảo Ân Tư Đặc đem phần thịt nhiều mỡ rán chảy thành dầu để vào trong bình, tích cóp từng tí từng tí một mới được gần nửa bình thôi, có điều giờ lấy ra dùng một chút cũng không cảm thấy lãng phí. Lập Hạ cho đủ lượng mỡ vào trong nồi đá, đun nóng đến bảy phần, thời điểm có chút khói bốc lên liền cho tôm vào, rán đến khi tôm vàng óng cong thân lại mới cho ra. Mỡ còn thừa trong nồi vẫn để đó, tiếp tục cho khoai tây vào rán chín, rồi lại vớt ra để chảy bớt dầu. Dùng lót tay bằng da lông đem nồi dốc ra chỗ mỡ dư thừa, trong nồi chỉ để lại một chút mỡ dính đáy nồi, đổ tỏi cắt rồi vào, rồi đến ớt, phi thơm. Lập Hạ cho cần tây đã cắt tốt cùng ớt ngọt đỏ vào trong nồi, đảo tay xào đều. Lại cho vào tôm với khoai tây đã rán tốt, vốn món ăn này còn cần gừng, xì dầu, đường, hành lá, vân vân, nhưng những thứ này đều không có, Lập Hạ chỉ có thể thả chút muối vào nồi rồi bắc ra. Nhưng cậu tin tưởng, tại đại lục A Nhĩ, cách làm đơn giản như vậy cũng có thể khiến hương dân bản thổ cảm thấy món ăn ngon này chỉ trên trời mới có, trong đời chẳng được nếm mấy lần.

Lập Hạ giã tỏi lại dùng nước cốt chanh chế nước chấm, quay đầu xem bình gốm đang ninh cháo, gạo đã nở bung ra rồi, theo nồi cháo sùng sục sôi mà tại bên trong nước lăn lộn trên dưới. Lập Hạ lấy qua bát nhỏ đựng hàu mà đổ vào, lại cho thêm chút xíu mỡ thịt, thả thêm tẹo muối, nấu một lát mới bắc xuống.

Thịt nướng bên Ân Tư Đặc cũng sắp được rồi, tại những tâm đắc thu được thông qua việc đọc tiểu thuyết ngày trước, Lập Hạ chỉ đạo Ân Tư Đặc lúc nướng thịt xát lên nước quả đào, vì vậy miếng thịt mập ú mới ẩn ẩn dẫn theo hương hoa quả, không khỏi khiến người ngửi thấy thèm nhỏ dãi. Bình hấp ghẹ cũng sắp chưng tốt, Lập Hạ múc ra hai bát cháo hàu đặt lên trên bàn gỗ, lại gắp lấy con ghẹ mới mời Ân Tư Đặc tới dùng cơm. Mũi Ân Tư Đặc khụt khịt mấy cái ngửi một bàn đồ ăn ngon chưa từng được nếm qua này, đây đều là những hương vị hắn chưa từng được tiếp xúc tới, ngoại trừ thịt chính hắn nướng; bát sứ đựng cháo hàu vẫn còn lượn lờ hơi nóng, vị đậm đặc mềm mịn phối hợp với thịt hàu trơn nhẵn, hương thơm thoang thoảng lấp đầy khoang miệng; tôm hương cay sở hữu ba màu đỏ xanh vàng, không chỉ màu sắc đẹp mắt mà còn có mùi thơm mới lạ xông thẳng vào mũi, bởi trước lúc xào nấu từng khía vỏ ra, nên giờ chỉ cần nhẹ nhàng gẩy gẩy, con tôm cong tròn có thể dễ dàng tróc khỏi, ăn phối hợp với các thành phần khác của món liền thấy vị cay nhè nhẹ khiến đầu lưỡi hơi tê dại; làm Ân Tư Đặc hiếu kỳ nhất chính là món ghẹ hấp kia, sau khi được chưng, vỏ ngoài của con ghẹ đỏ bừng bóng loáng, hai cái càng lớn cùng bốn cặp chân hơi giơ lên, còn bảo trì tư thế diễu võ dương oai lúc trước. Khó khăn chính là, món ăn này hắn không biết xử lý như thế nào.

Lập Hạ ngồi đối diện Ân Tư Đặc, thấy bộ dạng Ân Tư Đặc cầm ghẹ hấp rơi vào bế tắc, không khỏi buồn cười, liền chủ động mượn con ghẹ của hắn. Lập Hạ vặt càng cùng chân ghẹ để sang một bên, bỏ đi yếm, xả ra mai ghẹ. Lập Hạ dùng thìa gỗ nhỏ đào toàn bộ gạch ghẹ tại bên trong mai vào bát nhỏ, lại đem phổi ghẹ miệng ghẹ vứt hết, đồng thời đào ra gạch cùng mỡ ghẹ bám vào trong thân, múc một ít nước chấm đã pha chế tốt trước đó vào, rồi mới đưa bát nhỏ cho Ân Tư Đặc đang ở một bên quan sát Lập Hạ, ra hiệu hắn nếm thử. Ân Tư Đặc múc một thìa bỏ vào miệng, chỉ thấy mùi thơm tinh khiết cùng vị ngon ngậy đậm đặc tràn đầy khoang miệng, phối hợp với nước chấm càng thêm mĩ vị. Lập Hạ nhìn Ân Tư Đặc vẻ mặt hưởng thụ, tay cũng nhanh hơn tốc độ, đem thân ghẹ tách ra làm hai nửa, từ chỗ tiếp giáp với chân ghẹ bóc ra vỏ mỏng rồi lấy đi những nắm sợi tơ thịt ghẹ màu trắng sữa, chân ghẹ tách ra lúc trước vốn là để cho nó nguội bớt, thịt ghẹ bên trong sẽ tự động tách khỏi vỏ ngoài, lúc này vừa vặn có thể xử lý chúng nó. Lập Hạ đem chân ghẹ phân thành ba đoạn, đoạn cuối cùng tạm thời biến thành công cụ chọc thịt ra. Thịt ghẹ lấy tốt tưới lên nước chấm rồi đưa Ân Tư Đặc. Tư vị lần này cùng gạch ghẹ lúc trước không giống, thịt ghẹ thơm ngọt, chắc nịch, lại dẫn theo hương vị của biển cả. Càng để Ân Tư Đặc xưng tuyệt chính là những xác ghẹ kia, dưới bàn tay của Lập Hạ còn có thể khôi phục lại nguyên dạng hình dáng con ghẹ.

Đã bao lâu chưa được ăn cơm canh rồi, ăn bữa cơm này Lập Hạ gần như muốn rơi lệ. Ân Tư Đặc cũng đồng dạng bị những hương vị bất đồng kia hấp dẫn thật sâu. Nhìn Lập Hạ tại đối diện ăn lang thôn hổ yết lại nhấp hớp cháo, giờ khắc này Ân Tư Đặc cảm thấy mình đáp ứng mang Lập Hạ tới bờ biển là một quyết định vô cùng chính xác, không nói đến cái gì khác, chỉ vì nụ cười tràn đầy trên khuôn mặt Lập Hạ lúc này, cũng đáng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

*: Mình không biết tại sao ở đây tác giả lại ghi Tommaso D’Aquino tại thế kỷ 13 soạn ra 7 tội lỗi căn nguyên từ 8 thói xấu nữa. Theo như mình tìm được thì bảy mối tội đầu dựa theo một liệt kê về tám nết xấu là đúng, tám nết xấu do một người tên Evagrius Ponticus vào thế kỷ thứ 4 sau công nguyên liệt kê ra, và nó đã ảnh hưởng tới các bài viết của tu sĩ John Cassian. Vào thế kỷ thứ 6, bảng liệt kê của ông Cassian về 8 nết xấu đã được Giáo hoàng Cregory I đổi thành ‘bảy mối tội đầu’ – thất tông tội; chứ không phải D’Aquino xóa bỏ một thói xấu (buồn khổ) trong 8 thói xấu để soạn thành 7 tội lỗi. Thế nên mình đã cố ý edit tránh đi, có gì sai mọi người chỉ cho mình nhé.

**: đến hẹn lại lên, =)))) thích nhất chú thích mấy thức ăn

Cháo hàuTrọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ - Chương 9: Tâm ý cùng mỹ thựcGhẹ hấpTrọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ - Chương 9: Tâm ý cùng mỹ thựcTôm hương cay

TruyenHD

TruyenHD

TruyenHD