Chương 6: Bện (thượng)

Nghĩ tới đây Lập Hạ ngừng lại việc vận chuyển, quay người hướng Ân Tư Đặc đang ngồi xổm trên mặt đất cho quả đào vào trong bình gốm, mà hỏi, “Ân Tư Đặc, tại nơi này của các anh, có loại cây dây leo hay nhánh cây gì mềm mại nhưng lại có tính bền dẻo không?”

“Có, dây leo sỉ mị ven rừng rậm tựa như vậy, vừa có động tĩnh sẽ phát ra tiếng sàn sạt meo meo, mặc dù không có chỗ trọng dụng gì nhưng có thể tạo được tác dụng cảnh giới nhất định, bộ lạc rời thiệt nhiều chúng trở về để trồng một vòng bên ngoài. Dù bị héo rũ cũng sẽ không đứt đoạn, thú nhân thường dùng dây leo loại này để buộc chặt đồ đạc.” Ân Tư Đặc đáp, trước kia mỗi lần khổ sở, hắn đều đến bên cạnh dây leo sỉ mị mà ngồi một chút, nghe thanh âm sàn sạt meo meo trong lòng cũng sẽ khoan khoái, dễ chịu rất nhiều. Nhìn đôi mắt to của Lập Hạ hướng về phía mình, nội tâm Ân Tư Đặc cảm thấy rất thoải mái, Lập Hạ đúng là đi tới đại lục A Nhĩ làm lại cuộc sống từ đầu đấy, nhưng đồng thời chính vì Lập Hạ đến đây, mình như thế nào không phải cũng bắt đầu cuộc sống mới rồi chứ.

(Sỉ mị: sỉ – run lẩy bẩy, mị – tiếng meo meo)

“Quá tuyệt vời”, Lập Hạ túm lấy Ân Tư Đặc vừa đem bình gốm thu vào phòng bên, liền đi hướng ngoài cửa, “Ta đi nhổ chút dây leo sỉ mị gì kia, tôi muốn thử làm một thứ đồ vật.”

Theo Ân Tư Đặc đi tới cửa bộ lạc, thuận tiện lôi kéo được Tô Bỉ đang đối diện cùng Ngõa Cách vừa mới đi săn bắn về mà liếc mắt đưa tình, ra khỏi bộ lạc Lập Hạ liền thấy một mảnh màu xanh lá rộng lớn, không nhìn không biết vừa xem đã giật mình, ôi trời ạ, nơi này có bao nhiêu cây a, cái thứ đồ chơi này dựa theo đơn vị mét vuông mà lớn lên a, thật nhiều. Lúc trước còn sợ không đủ dùng có thể phải đi ven rừng rậm tìm hay không linh tinh, Lập Hạ lập tức cảm thấy những suy nghĩ trong lòng đều là dư thừa.

Ân Tư Đặc dựa theo chỉ thị của Lập Hạ tiến lên kiếm dây lớn mà chặt, mỗi khi chặt một đoạn, dây leo sỉ mị lại uốn éo vặn vẹo tới lui, còn phát ra thanh âm sàn sạt meo meo, Lập Hạ lập tức liền vui vẻ, đây là run rẩy M trong truyền thuyết sao? Ha ha ha.

Không đợi Lập Hạ cười xong, hơi chếch bên cạnh liền truyền đến một thanh âm lộ ra hưng phấn. “Các ngươi ở chỗ này chơi cái gì nha ~” thanh âm này lại có thể khiến cho Lập Hạ bật lên loại cảm giác quái dị: tiểu loli bị mẹ mìn dụ dỗ. Nhất là một chữ nha cuối cùng kia, càng là bách chuyển thiên hồi âm rung cực đại.

Nhìn sang, đứng tại bên đường cười hì hì xem bọn cậu chính là một giống cái, đây là lần đầu tiên có giống cái chào hỏi với Lập Hạ. Tuy trước đó tộc trưởng đã cùng người trong bộ lạc nói Lập Hạ muốn lần nữa làm người, còn đổi cả tên họ, hi vọng mọi người bỏ qua hiềm khích lúc trước, nhưng đại đa số giống cái trong tộc vẫn còn tồn thái độ quan sát, quan sát nhiều lắm nhưng chính thức nói chuyện cùng cậu thì thật ra lại không có. Giống cái này thoạt nhìn cũng đã trưởng thành, có lẽ do thường xuyên phơi nắng dưới mặt trời, làn da lộ ra bên ngoài đen hơn Lập Hạ nhiều lắm. Cậu ta một tay cầm cuốc đá một tay cầm mấy bó thực vật bị buộc tốt lại với nhau. Trong đôi mắt to lóe ra quang mang chói lọi, mũi hơi hơi hếch lên, trên sống mũi trải rộng một chút tàn nhang. Một đầu tóc nâu còn dính lên vài cái lá cây, cũng không biết là cọ từ đâu đến.

Lúc này Tô Bỉ mở miệng đầu tiên, “Mạc Lâm Đạt vừa hái thuốc trở về sao? Tại sao không có thú nhân đi cùng ngươi, một người lên núi nguy hiểm lắm a!”

“Không có việc gì không có việc gì” Mạc Lâm Đạt không để ý mà khoát tay, “Ba Khắc đi theo ta, đến cửa bộ lạc ta mới đem hắn đuổi đi. Đây không phải vì xem các ngươi nên ta mới tới sao.” Mạc Lâm Đạt đã quay đầu về phía Lập Hạ mà cười toét ra một hàng răng trắng trắng to to, “Lập Hạ, các ngươi đang chơi cái gì thế? Ta cũng có thể cùng chơi sao?”

Lập Hạ thiếu chút nữa bị một miệng răng trắng kia làm hoa mắt, quay đầu lại hỏi Ân Tư Đặc, “Cậu ta là ai?”

Mạc Lâm Đạt ra vẻ đau đớn che ngực, ánh mắt dị thường u oán “Lập Hạ, ngươi không biết ta sao? Nhớ ngày đó ngươi tới nhà của ta, ta còn đối với ngươi tiến hành vuốt ve yêu thương…” Ân Tư Đặc vứt một ánh mắt qua, Mạc Lâm Đạt đành phải nuốt xuống những lời còn chưa nói hết, mà Lập Hạ cùng Tô Bỉ đứng một bên đã hóa đá rồi.

Lập Hạ gian nan đem cổ vặn hướng Ân Tư Đặc tìm kiếm ánh mắt chứng thực của hắn, như thế nào đại lục A Nhĩ lại chạy theo mốt thời thượng như vậy, còn có đồng tính luyến ái phát triển tại địa phương.

Ân Tư Đặc vừa nhìn Lập Hạ liền biết cậu muốn nghĩ đến mặt kia rồi, thò tay đem cậu kéo vào trong l*иg ngực. “Đừng nghe Mạc Lâm Đạt nói linh tinh, lúc trước không phải em bị nóng đến bất tỉnh sao? Cậu ta là y sư, ta mang em đến nhà cậu ta xem bệnh đó.”

“Thế vuốt ve yêu thương là cái gì…”

“Cậu ta thừa dịp ta không ở đấy mà cù gan bàn chân em.”

Lập Hạ lập tức bó tay rồi, cái người này đã lớn tới chừng đó tại sao còn chơi cái trò như vậy.

Mắt thấy đề tài bị dời một đi không quay trở lại, Tô Bỉ liền ngẩng mặt hỏi Lập Hạ, “Lập Hạ chặt nhiều dây leo sỉ mị như thế để làm gì a” mái tóc vàng trên đầu bị gió thổi bay lên bay lên, giống như bồ công anh muốn reo rắc hạt giống. Mạc Lâm Đạt cũng đi theo đứng một bên gật đầu phụ họa, tựa như vấn đề này là cậu ta hỏi vậy.

Vuốt vuốt đầu Tô Bỉ, thấy mái tóc vàng dưới tay càng thêm tán loạn, Lập Hạ chột dạ rút tay về, “Trước đừng hỏi, đợi trở về ta nói cho ngươi.”

“Nga.” Tô Bỉ trung thực cũng gia nhập đội ngũ chặt dây, bởi Tô Bỉ vì tránh né động tác của dây leo sỉ mị mà cũng uốn éo thân thể, khiến Lập Hạ đứng một bên cười càng lớn hơn. Mạc Lâm Đạt không hổ do thường xuyên lên núi đào dược liệu, đem cuốc đá trong tay vung lên tạo ra tiếng xé gió vù vù, độ chính xác còn rất cao, rất nhanh một mảng lớn dây leo sỉ mị ngay tại dưới sự chà đạp của cậu ta cùng cuốc đá mà ngã xuống. Nhìn hai đoạn dây leo sỉ mị phải hao phí không biết bao nhiêu sức lực mới vào trong tay, Lập Hạ chỉ có thể cảm khái người so với người khiến người giận điên. Mặt khác lại tại trong lòng mừng thầm không đâu đến một sức lao động miễn phí.

Bốn người quả thực chặt không ít dây leo sỉ mị, phân ra mấy lần mới mang toàn bộ về được, trong lúc đó Mạc Lâm Đạt còn đi một chuyến về nhà cất thảo dược.

Ngày thứ hai.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời, đại khái tầm xế chiều ba bốn giờ, Lập Hạ lại để cho Ân Tư Đặc lật qua lật lại lật qua lật lại đám dây leo mang về từ hôm qua, đã tiếp nhận ánh nắng mặt trời bạo chiếu cả một buổi hòng giảm bớt lượng nước.

Từ trong giếng múc nước ra, bốn người mỗi người trong tay cầm một bát nước ngồi xuống lán bếp. Ngày hôm qua chặt xong dây leo thì trời đã tối, mọi người chỉ có thể tự về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay Tô Bỉ cùng Mạc Lâm Đạt – đối dây leo biểu hiện ra độ chú ý cực cao – vừa kết thúc việc bên trong ruộng công cộng liền thẳng tắp đến nhà Lập Hạ. Bọn họ đều rất ngạc nhiên Lập Hạ muốn nhiều dây leo như thế để làm ra cái gì.

“Ta muốn bện tấm chiếu.” Lập Hạ xem Tô Bỉ tại một bên ngây thơ ngẩng đầu nhìn cậu, Ân Tư Đặc hiện vẻ mặt nghi vấn cùng với Mạc Lâm Đạt từ đầu tới cuối vẫn thủy chung bảo trì vẻ hưng phấn, “Chiếu là, ặc…” Lập Hạ có chút không biết giải thích như thế nào cho đám người chưa từng thấy qua đồ vật này, vì vậy chỉ có thể đổi một cách nói khác. “Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy ngủ ở trên giường rất cấn sao? Nếu lót chiếu lên nằm liền sẽ không có cảm giác rõ ràng như vậy nữa.”

“Trải lên da thú”, “Phủ chút cỏ lên”. Mạc Lâm Đạt cùng Tô Bỉ đồng thời đáp lời, đối với loại đồ vật tên “chiếu” kia có chút không cho là đúng.

“Da thú mỏng như vậy, nếu thực sự trải lên thì cần phải có bao nhiêu tầng mới đủ, trong bộ lạc lại có ngần ấy người, nào có nhiều da thú cho ngươi trải.” Lập Hạ nguýt Mạc Lâm Đạt mà nói, “Tô Bỉ, trên giường ngươi phủ lên cỏ, chẳng lẽ không có con sâu nhỏ cắn ngươi sao?” Tô Bỉ nghĩ nghĩ, hình như là có côn trùng, mỗi sáng tỉnh dậy trên người đều có mấy cái nốt, còn đặc biệt ngứa. Lập Hạ nhìn Tô Bỉ một bên mãnh liệt gật đầu lại nói, “Nhắc đến chiếu cũng có rất nhiều cách dùng, ngoại trừ lót lên giường còn có thể đắp lên nóc nhà phòng mưa, trải trên mặt đất chống ẩm, treo lên tường chặn bụi a.”

Tối qua Ân Tư Đặc đã được Lập Hạ phổ cập qua tri thức, lúc này chỉ cười, hai người Tô Bỉ cùng Mạc Lâm Đạt vừa nghe xong những lời của Lập Hạ đều lộ ra hưng phấn, Tô Bỉ càng là hai mắt tỏa sáng rồi, vội vàng quấn quít lấy Lập Hạ khiến cậu dậy mình bện chiếu.

Kỳ thật bản thân Lập Hạ cũng sẽ không làm chiếu, từ nhỏ đến lớn vẫn một mực ở trong thành phố, chỉ biết mua chiếu đến ngủ, nơi nào biết bện. Nhưng không cản nổi con người ta sáng tạo ra cái mới a.

Còn nhớ rõ khi bé tại cửa trường học có bán một loại dây nhựa dẻo sắc màu rực rỡ dùng để bện. Các học sinh mua đủ loại dây nhựa dẻo không phải để bện Thập tự giá cũng chính dùng để bện dép lê đấy thôi, dùng hai sợi dây giao nhau thành hình chữ thập

( 十), sợi dây bị đè ở dưới nửa đoạn trên hất sang bên trái tạo thành một vòng tròn, nửa đoạn sau lại hất sang phải cũng tạo thành vòng tròn, sợi dây thứ hai ở phía trên làm trụ, sau khi sợi dây thứ nhất tạo ra hai vòng tròn thì dùng nửa đoạn đầu của sợi hai đâm qua vòng tròn được tạo bởi nửa đoạn sau của sợi một, tương tự, nửa đoạn sau của sợi hai đâm qua vòng tròn được tạo bởi nửa đoạn đầu của sợi một, sau đó kéo bốn sợi dây về bốn phía cho thật chặt, một tầng nút kết hình chữ điền

( 田)

được tạo ra, tiếp tục lặp lại động tác đó sẽ khiến cho dây được bện thành hình hộp càng ngày càng được kéo dài, đương nhiên có những nữ sinh khéo tay còn có thể bện ra hình trụ nữa.


(Đoạn tả trên tác giả viết khác, con nhỏ ê đít đọc tựa mông lung như một trò đùa nên đã lên gg bá bá tự search, tự chủ trương chèn một đoạn tả khác vào.

Hiện nay đối Lập Hạ mà nói, tự bện chiếu cũng không cầu bộ dạng đẹp, chỉ cần thực dụng là được, chẳng qua phải mất công làm thật nhiều những dây bện dài ngắn khác nhau, sau đó dùng dây leo sỉ mị được bào mỏng ra tựa như may y phục khâu cố định lại với nhau, vậy là một tấm chiếu hoàn thành. Bản thân dây leo sỉ mị có được độ dày nhất định, chiếu bện ra lót lên giường là tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

Trước kia Lập hạ xem những chia sẻ trên diễn đàn, trong đó có thấy một bài viết có liên quan đến việc dùng quần áo cũ làm thảm trải sàn, nếu như ngại phiền toái cũng có thể noi theo phương thức của bài viết đem dây leo sỉ mị tết thành bím tóc rồi lại cố định lại.

Chiếu làm ra dựa theo hai loại phương pháp này sẽ có hình hộp hoặc hình tròn. Tư duy lại phát tán một hồi, nếu làm phiên bản nhỏ lại, thêm dây quai liền biến thành dép lê rồi, còn nếu cố định một đầu, rồi từng tầng từng tầng bện lên trên, vậy sẽ thành hình cái sọt, cái rổ… Nghĩ vậy Lập Hạ lập tức cảm thấy sức lực mười phần, lại không khỏi đối với sáng ý của mình có chút muốn lệ rơi đầy mặt. Người đều là bị bức ép mới làm ra a.

Tộc trưởng Ngõa Nhĩ Đặc vừa lúc đi ngang qua, nghe thấy tiếng nói chuyện líu ra líu ríu trong sân, xem ra hai ngày trước động viên vẫn có chút hiệu quả, dù sao để mọi người lập tức tiếp nhận Lập Hạ là chuyện không thể, nhưng đã có một hai người dẫn đầu thì dần dần sẽ ngày càng nhiều lên thôi. Ngõa Nhĩ Đặc liền đẩy cửa tiến vào, đập vào mắt đầu tiên đúng là dây leo sỉ mị được phơi nắng đầy sân. Ngõa Nhĩ Đặc hiếu kỳ, dùng để buộc đồ đạc cũng không cần nhiều như vậy a. Vì thế ngẩng đầu hướng bốn người dưới lán cỏ, “Các ngươi lấy nhiều dây leo như vậy để làm chi?”

Bởi vì kiểu dáng cùng trình tự cụ thể đều sinh ra trong quá trình não bổ của Lập Hạ, nên ba người Ân Tư Đặc căn bản không biết phải làm như thế nào, do đó quyền giải thích hết thảy thuộc về Lập Hạ.

“Ta là muốn làm đồ vật lót lên giường nằm, trực tiếp ngủ trên giường đá quá cấn rồi, cụ thể làm như thế nào còn không rõ lắm, trước muốn thử qua mới biết được, nếu thật sự làm ra được ta có thể dạy mọi người cách làm.” Lập Hạ có chút ngượng ngùng nói, đầu tiên, phải tạo dựng hình ảnh tốt trong mắt tộc trưởng là điều tất yếu.

Ngõa Nhĩ Đặc nghe xong ý tưởng này cũng thật cao hứng, bảo Lập Hạ nghiên cứu thật tốt, bầu bạn của ông cũng từng đề cập qua vấn đề này, thế nhưng vẫn một mực không giải quyết được, mọi người ra ngoài săn bắn, xung quanh đại bộ phận đều là loài Ban Tư Long, da của chúng vừa thô ráp lại cứng rắn, chỉ có thể dùng để dán lên nóc phòng. Với tư cách là một vị tộc trưởng thì làm việc phải công bằng không thể thiên vị, ngẫu nhiên xuất hiện da lông của Cự Giác Lộc cũng phải dùng để chia cho giống cái làm quần áo cùng chăn. Về vấn đề này thú nhân xem ra có vẻ bớt việc, thời điểm thú hình có một thân da lông, lúc biến về hình người bên hông tự động sinh ra váy ngắn bằng lông thú.

Tộc trưởng ngồi một hồi rồi đi. Tô Bỉ lại về nhà xách chút thịt cùng rau dưa sang.

Mẫu phụ của Tô Bỉ tại lúc sinh hạ cậu liền qua đời, a ba thì cũng tại lần săn bắn kia mà bỏ mạng, theo cách nói của cậu, dù sao trong nhà chỉ có một mình, hiện tại cậu cùng Lập hạ lại là bạn tốt, vừa vặn hôm nay Mạc Lâm Đạt ở đây, còn không bằng đến bên Lập Hạ kết nhóm. Nghe đến đó Lập Hạ lập tức cảm thấy bụng ùng ục kêu vang, canh rau cái gì vẫn không thể kháng đói được a.