Không phải là cảm ứng tâm
linh gì, mà vì cái bàn kia thật sự không giống với người thường… Trên
bàn bày đầy sách tham khảo, cái bàn này cũng giống như chủ nhân của nó,
cực kỳ sạch sẽ.
Mặt bàn đặc biệt bóng loáng, ngăn nắp, ngay cả một cây viết, một tờ giấy rơi ra cũng không có, trên ghế chỉ treo một túi xách xẹp lép, chứng
minh nơi đó có người ngồi. Còn bàn bên cạnh nhìn như không có ai ngồi,
trên bàn chất đầy truyện tranh và mấy quyển nhạc phổ.
Không sai, chính là cái bàn đó, thực sự… xứng đáng với lịch sử học kém đen tối kia.
Cố Dư Lâm đi đến chỗ ngồi, đem túi xách lớn bên cạnh giơ lên, đặt lên
bàn, sau đó đem đồ trong túi lấy từng cái cho Giang Tiêu Nhiên, vừa lấy
vừa giải thích:
- Cái này một lần một viên, ngày ba lần; cái này ngày một lần, một lần một viên; cái này…
Người có tiền đều xin lỗi bằng cách này?
Suýt chút nữa Giang Tiêu Nhiên cho rằng mình đang ở cữ (chỉ phụ nữ sau khi sinh trong một tháng đầu tiên)
Có thể thấy dáng vẻ của cô quá ngu ngốc, Cố Dư Lâm nhìn cô một cái, lại cười:
- Quên đi, mình viết lại giúp bạn!
Một lần nữa! Thần tượng tự tay hướng dẫn uống thuốc! Bạn có thể thích ứng được không?
Không biết do Cố Dư Lâm viết chữ quá chậm, hay là quá nhiều loại thuốc,
hoặc do thời gian ngắn… Dù sao, chuông vào học đã reo mà anh ấy còn chưa viết xong.
Cô ở trong lớp mấy phút, tiếng nói ồn ào tràn ngập hành lang, lớp trưởng Ban 10 sửng sốt đứng ở cửa:
- M* nó!
Một người không bước vào, những người còn lại tự nhiên cũng không vào,
mọi người ở bên ngoài bắt đầu truyền tai nhau nói, đủ loại tin tức.
- Cô gái đó là ai vậy?
- Liễu Khinh Khinh sao? Hình như không giống.
- M* nó, Cố Dư Lâm biết viết chữ!
- Đừng lớn tiếng, Cố Dư Lâm có thể đánh mày đấy!
Phòng học lớn như vậy mà chỉ có hai người bọn họ, những người còn lại
đều vây xem ở ngoài cửa, dường như Cố Dư Lâm thường thấy tình huống này, cặp chân dài tuỳ ý duỗi thẳng, không chút hoang mang.
Cuối cùng cũng viết xong, anh cất đồ đạc vào túi, Giang Tiêu Nhiên vội vàng nhận lấy:
- Cảm ơn, mình đi trước.
Đi tới cửa, mọi người tự động nhường đường cho cô đi. Suy cho cùng da
mặt cô cũng mỏng, mặt đã đỏ bừng, ôm túi liền đi thật nhanh.
Triệu Gia Ánh thấy cô đem một đống thuốc bổ về, cảm thán nói:
- Được lợi nha, bị đánh một quyền, lại nhận được nhiều quà như vậy.
Cô ấy lại tới gần nhìn cô, vừa nhìn vừa pha trò:
- Mặt bạn có cần phải hồng như vậy không? Bạn thế này thì họ Tư Mã Chiêu rồi, chắc chắn học sinh Đức Cao đều biết!
(Tư Mã Chiêu là nhân vật lịch sử, nổi tiếng vì thành ngữ: “Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy”, về sau trở thành một câu thành ngữ nổi
tiếng nói về ý đồ không thể che dấu của một người)
Cô càng xấu hổ, Triệu Gia Ánh càng không buông tha cô, lắc lắc cánh tay cô.
Giang Tiêu Nhiên ngượng ngùng rụt cổ lại, đem túi thuốc bổ treo ở một bên.
- Đừng đem mình ra đùa nữa, đi học đi học thôi!
Giờ học buổi chiều, tuy Giang Tiêu Nhiên đang ở Ban 6 nhưng lòng lại ở Ban 10, trong đầu chỉ toàn Cố Dư Lâm.
Mãi đến tiết tự học buổi tối, cô mới viết xong một đề bài, dùng tốc độ
ánh sáng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà làm bài tập, lại bị Từ Ngưng gọi lại:
- Cái đó…
- Sao vậy?
Hình như Từ Ngưng vừa mới chạy về, thở hổn hển:
- Bạn… mình… Ở hội trường đang chọn người tham gia tiết mục văn nghệ, Cố Dư Lâm và Hạ Nguyễn đang giành người, bầu không khí đặc biệt không tốt…
Từ Ngưng lo lắng cho Cố Dư Lâm, lại không dám tới khuyên, chỉ có thể tìm Giang Tiêu Nhiên chống đỡ.
Giang Tiêu Nhiên phản ứng rất nhanh, đem túi xách theo:
- Đi, bạn dẫn mình đi đến đó!
Lại hỏi Triệu Gia Ánh:
- Gia Ánh, bạn về nhà trước hay đi theo mình.
- Cùng đi đi.
Triệu Gia Ánh cũng đứng lên:
- Có cảm giác thật kí©h thí©ɧ!
Thời điểm ba người chạy đến, hội trường đã không có ai, Giang Tiêu Nhiên giật mình trong lòng, nghe được Từ Ngưng hỏi người bên cạnh:
- Cố Dư Lâm bọn họ đâu?
- Trên sân thượng, nhưng mà mình khuyên bạn đừng nên đi, trên đó bây giờ có rất nhiều người, cô giáo âm nhạc cũng ở đó.
Giang Tiêu Nhiên lập tức xông lên sân thượng, trong lòng nghĩ chắc không gây ra lịch sử đen tối gì, nhưng chỉ sợ anh ấy bị thương thôi.
Trên sân thượng đúng là có rất nhiều người, mọi người đứng thành vòng
tròn vây lại, ở giữa có bốn người. Ba người mặc đồng phục học sinh, một
người khác, chắc là cô giáo.
Dáng người cô giáo nhỏ bé, không có chút lực uy hϊếp, đối đầu với hai học sinh nam, rõ ràng là lực bất tòng tâm:
- Cô nói, có chuyện gì chúng ta lên phòng học giải quyết, trên sân thượng rất nguy hiểm!
Cố Dư Lâm không nói chuyện.
Hạ Nguyễn nói:
- Vì tiết mục của chúng ta đều thiếu người, không có ai bổ sung được,
không bằng chúng ta cứ so tài, xem Liễu Khinh Khinh sẽ chọn ai.
Liễu Khinh Khinh?
Tên này nghe thật quen.
Lúc này Giang Tiêu Nhiên mới thấy rõ, một nữ sinh cao gầy đang đứng cạnh Cố Dư Lâm. Tóc dài, mắt to, dáng người đẹp, đứng ở kia, đầu hơi ngẩng
lên, nhìn như một con thiên nga kiêu ngạo.
Nói chung là mỗi trường học đều sẽ có một nhân vật được gọi là “Nữ thần”.
Giang Tiêu Nhiên hỏi Từ Ngưng:
- Chuyện này là sao?
- Tiết mục văn nghệ có hai cái, Cố Dư Lâm phụ trách tiết mục ca hát, Hạ
Nguyễn phụ trách phần khiêu vũ. Vấn đề chính của chương trình lần này là không cho phép một người xuất hiện trong cả hai tiết mục, cho nên bọn
họ đều phải tìm thêm người. Hiện tại Liễu Khinh Khinh tham gia tiết mục
của người nào, tiết mục người kia phải bị loại, cho nên bọn họ đang
tranh giành cô ấy.
- Cái này rất đơn giản mà, tìm thêm một người không được sao? - Triệu Gia Ánh nói.
Từ Ngưng trả lời:
- Không dễ như vậy đâu, các bạn cũng biết Cố Dư Lâm và Hạ Nguyễn có mâu
thuẫn, bây giờ đang phân cao thấp. Lại nói tìm ra người biết hát hoặc
khiêu vũ, nếu như người đó làm không đủ tốt, sẽ bị chê cười đó, các bạn
xem ai sẽ chịu nhường.
- Hơn nữa phần lớn học sinh Đức Cao đều học tốt, còn có tài năng văn nghệ thì rất ít ỏi.
Đang nói chuyện, cô giáo đã thoả hiệp:
- Các em so tài cũng được, nhưng mà trước tiên cho cô xem Liễu Khinh
Khinh biểu diễn năng khiếu, để có thể xem em ấy thích hợp hơn với tiết
mục nào. Đây không phải trò đùa, không thể muốn chọn ai thì chọn.
Liễu Khinh Khinh gật đầu:
- Dạ, đầu tiên em xin nhảy một đoạn ạ!
Vòng người bên ngoài giãn rộng, như muốn để nhiều khoảng trống cho Liễu Khinh Khinh phát huy tài năng.
Dưới bầu trời xám nhạt, Liễu Khinh Khinh mở rộng cánh tay xinh đẹp tinh
tế, dường như ngừng thở mà xoay tròn. Chỉ là mấy động tác đơn giản, đã
có thể thấy được bản lĩnh của cô ấy, làm cho người ta liên tưởng đến
từng động tác uyển chuyển.
- Liễu Khinh Khinh vừa hát hay vừa nhảy đẹp như vậy. Trường chúng ta không có nữ sinh nào khác sao?
Cô giáo chưa từ bỏ ý định, hỏi thử một lần.
Giang Tiêu Nhiên có chút quấn quýt.
Cô biết hát, không chỉ biết hát, còn có thể nhảy. Bởi vì cô sinh ra
trong gia đình có truyền thống âm nhạc, ba mẹ đều là giáo viên âm nhạc,
từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, hát cũng không tệ lắm. Giống như loại nhạc
cụ đơn giản như ghi - ta, cô cũng biết một chút. Đời trước khi tốt
nghiệp cấp ba, cô có hứng thú với đàn dương cầm, cộng thêm ba đề cử mạnh mẽ, nên cô cũng có thời gian học đàn dương cầm.
Còn khiêu vũ thì… hoàn toàn do yêu thích Cố Dư Lâm, sau đó cô đăng ký
học khiêu vũ, chẳng qua cô chỉ học múa, không biết những loại khác.
Nhìn tình hình này, tuy là Liễu Khinh Khinh có thể được phân vào tổ Cố
Dư Lâm làm bạn nhảy, nhưng khả năng phân cho Hạ Nguyễn càng lớn hơn.
Giang Tiêu Nhiên không thể mở trừng hai mắt nhìn tiết mục của anh ấy bị
loại. Vì vậy cô rất nhanh cân nhắc xong, liền nhảy tới trước một bước.
- Cô, em biết.
Cô giáo vội vã quay đầu nhìn cô:
- Em biết cái gì?
- Đàn dương cầm, cũng biết hát một chút.
Cô kiến nghị:
- Có cần em biểu diễn cho cô xem không?
Tuy là kỹ năng của cô không phải đặc biệt tinh xảo, nhưng với những
trường hợp như thế này vẫn ứng phó được, như dạng không có tính chất thi đấu này.
- Được, được, được.
Cô giáo gật đầu:
- Chúng ta đến phòng âm nhạc.
Đời trước trong một cuộc phỏng vấn, Cố Dư Lâm từng nói qua: “Mỗi người ở giai đoạn khác nhau, tính tình cũng không giống nhau. Cũng như lúc học
trung học, tôi cực kỳ thích kỹ xảo đàn dương cầm, nhưng bây giờ nghĩ
lại, tôi đã không còn đủ yêu thích bộ “Ngón tay hoa lệ” nữa”.
Như vậy, nếu như bây giờ anh ấy thích “Ngón tay hoa lệ”, có thể lấy được cảm tình của anh ấy?
Thật là cảm ơn sự yêu mến trước kia của cô với Cố Dư Lâm, thích đến
nhiệt huyết sôi trào, mỗi bài hát anh nói qua, cô đều luyện tập, tốn rất nhiều công sức.
Ví dụ như bộ “Ngón tay hoa lệ” này, cô đã luyện tập đến chai hai bàn tay.
Hít thở sâu một chút, cô đem ngón tay có chút run rẩy đặt lên phím đàn đen trắng.
Đã lâu rồi cô không đàn bài này, có chút ngượng tay, hơn nữa cơ thể bây
giờ của cô là học lớp 11, ngón tay chưa quen với việc đánh đàn. Cho nên
ngay từ nốt nhạc đầu tiên, cô đã đàn sai rồi.
Đám người bắt đầu truyền đến ý giễu cợt.
Không lâu sau, tiếng cười dừng lại.
Giang Tiêu Nhiên nắm được tiết tấu, ngón tay linh hoạt huyền ảo, âm thanh cũng trở nên trong trẻo, uốn lượn vòng quanh.
Thời điểm cô đánh đàn rất nghiêm túc, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên đôi má thiếu nữ, làm cả người cô như tỏa ra một vầng sáng dịu dàng, ấm áp.
Tiếng nhạc dần dần dừng lại, nốt nhạc cuối cũng chấm dứt, cô mím môi nhìn Cố Dư Lâm bên dưới.
Anh ấy đang cúi đầu, sợi tóc rũ xuống, vừa vặn che khuất vẻ mặt của anh. Hai tay chồng lên nhau, đặt trên ghế không có động tác.
Tâm tình phấn khích của Giang Tiêu Nhiên rút xuống.
Không thể nào, đây không phải là bản nhạc anh ấy thích nhất sao? Lẽ nói là nói dối khi phỏng vấn?
Mặc dù Cố Dư Lâm không có phản ứng, nhưng mọi người xung quanh đều vỗ
tay, cô giáo âm nhạc cười như là nhặt được bảo bối. Cô ấy hỏi Cố Dư Lâm:
- Em cảm thấy bạn đồng hành này thế nào?
Lòng bàn tay Giang Tiêu Nhiên chảy ra mồ hôi lạnh.
Im lặng trong giây lát, Cố Dư Lâm ngẩng đầu lên, Giang Tiêu Nhiên thấy rõ vẻ mặt của anh ấy.
Là cười.
Mặc dù anh đang đánh giá, nhưng lại khó che giấu được sự vui vẻ trong lời nói.
- Về cùng nhóm với mình nha!
Tạ ơn trời đất!
Cảm ơn tất cả bài phỏng vấn trước đây của Cố Dư Lâm.
Giang Tiêu Nhiên mím môi cười cười:
- Được!
- Được, Liễu Khinh Khinh và Hạ Nguyễn cùng một nhóm, Cố Dư Lâm và bạn nữ này một nhóm.
Cô giáo thở phào nhẹ nhõm.
- Tất cả mọi người giải tán đi!
Giang Tiêu Nhiên đứng dậy, đi xuống bục, đúng lúc Cố Dư Lâm cũng đứng lên, đem túi xách đang ở dưới lên cho cô.
- Đọc số điện thoại di động đi!
Anh nói thêm.
- Để liên lạc khi tập luyện.
Giang Tiêu Nhiên gật đầu như giã tỏi, đọc một dãy số xong, lúc này mới nhớ tới:
- Mình… Điện thoại của mình bị thầy chủ nhiệm tịch thu rồi.
Anh dừng lại một chút, lại hỏi:
- Bây giờ phải về nhà?
- Từ từ, về trước 10 giờ là được.
- Đi, bạn đi theo mình trước đi.
Cô cầm lấy túi xách, hỏi:
- Đi đâu?
- Lấy điện thoại.
Anh hơi nghiêng người về phía cô cười cười, đầu mũi bị ánh lên một chút ánh sáng nhạt.
Cố Dư Lâm không biết tìm ở đâu ra mấy cái ghế, rất nhanh đã leo vào cửa văn phòng thầy chủ nhiệm.
Anh cúi đầu nói với Giang Tiêu Nhiên:
- Mình đi tìm giúp bạn trước, bạn ở đây chờ mình.
Kết quả, anh vừa dứt lời, thì có tiếng bước chân từ dưới lầu truyền tới. Từ nhỏ đến lớn Giang Tiêu Nhiên chưa từng làm việc này, rất sợ bảo vệ,
sợ đến nổi nói cũng không trôi chảy.
Cô nhón chân, nhỏ giọng gọi Cố Dư Lâm:
- Hình như có người đến!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: báo trước chương sau sẽ có tiến triển đó! (có khả năng?)