Triệu Gia Ánh lắc lắc điện thoại trong tay:
- Nói cho bạn biết một tin xấu, qua mấy tuần nữa là tháng kiểm tra rồi, rất quan trọng.
Giang Tiêu Nhiên:
- Không phải tháng 9 sau khai giảng đã kiểm tra rồi sao?
- Không có cách khác, đây chính là Đức Cao - Triệu Gia Ánh nói.
- Lần này đổi giáo viên ra đề thi, dự đoán là môn địa lý sẽ khó đến biếи ŧɦái, bạn phải chú ý nha!
Trong lòng Giang Tiêu Nhiên đang kiểm tra các từ ngữ then chốt, đèn báo hiệu trong đầu như lóe sáng lên.
Địa lý + Đề khó + Cố Dư Lâm = … Quá khứ đen tối.
Cho cô suy nghĩ lại, môn địa lý của Cố Dư Lâm thấp nhất là bao nhiêu nhỉ? À, 26 điểm.
- Lần này… Địa lý, khó đến đâu?
Cô lấy can đảm hỏi Triệu Gia Ánh.
- Bạn chờ một chút, mình xem lại.
Triệu Gia Ánh:
- Cô giáo căn dặn: Đề khó là vì nghĩ đến mức độ của mọi người, thấp nhất cũng đạt 54 điểm, nên cô quyết định từ tháng sau sẽ tăng độ khó, dự đoán thấp nhất là 20-30 điểm, đạt tỉ lệ 40%. Các em phải ôn tập thật tốt!
Trước kia điểm thấp nhất là 54? Lần Cố Dư Lâm bị điểm 26 chưa tới? Lẽ nào… 26 là điểm của tháng sau?
Giang Tiêu Nhiên cảm thấy thật đau dạ dày.
Nhắm hai mắt cũng biết anti fan làm sao bôi đen anh ấy…
- Trời ạ, người thi địa lý có 26 điểm mà bây giờ lại thành tấm gương cho mọi người ư? Là khích lệ mọi người cùng nhau học dốt nha!
- Nói thật, tổng điểm thi Đại học của vảy cá chỉ hơn 200 điểm, trừ làm nghệ sĩ kiếm tiền từ fan não tàn, thực ra không còn đường khác nữa.
Cũng không biết được kỳ kiểm tra tháng 9, Cố Dư Lâm cuối cùng có điểm thấp nhất không? Cô quyết định nói bóng gió thăm dò thử.
Giang Tiêu Nhiên:
- Địa lý thì mình khá thích, học cũng được, chỉ mong đạt tiêu chuẩn. Triệu Gia Ánh, địa lý của bạn cũng ok đúng không?
- Không tệ, kì trước kiểm tra 80 điểm.
Triệu Gia Ánh quay đầu:
- Lý Gia Viên, bạn thì sao?
- Vừa đúng đạt tiêu chuẩn.
Tốt đẹp.
Giang Tiêu Nhiên như vô ý, như chỉ là tò mò, như chỉ nói chuyện phiếm, hỏi Cố Dư Lâm:
- Bạn thì sao? Lần trước kiểm tra được bao nhiêu?
Cố thiếu gia dựa vào ghế, chân bắt chéo, bộ dáng không lo lắng, bình tĩnh mở miệng:
- 55.
Lần trước anh ấy đứng thứ hai đếm ngược toàn trường đó!
Giang Tiêu Nhiên nắm tóc, bắt đầu tìm cách ứng phó.
Suy nghĩ một chút, nghĩ ra biện pháp rồi.
- Cái gì? Bạn muốn đến ban 10?
Đêm đó về nhà, Triệu Gia Ánh bị lời của Giang Tiêu Nhiên làm đau tim.
- Tại sao? Ban 10 là vị trí cuối của trường… Thậm chí nếu bạn muốn đi, vị trí ban dựa vào thành tích kiểm tra hàng tuần, bạn cũng không thể thay đổi mấy bài kiểm tra trước. - Triệu Gia Ánh nói tiếp.
- Dù cho bạn chuyển ban được, bạn không sợ mẹ bạn mắng sao?
- Bạn yên tâm, mình chỉ đi một thời gian, rồi sẽ trở về.
- Đi làm gì? Bồi dưỡng tình cảm với Cố Dư Lâm à? - Triệu Gia Ánh lắc lắc đầu.
- Bạn có thể bảo đảm sau khi kiểm tra Cố Dư Lâm vẫn còn ở ban 10 sao… - Nói xong Triệu Gia Ánh cũng nở nụ cười - Được rồi, cậu ấy hẳn là sẽ luôn ở ban 10.
Mấy ngày trước kỳ kiểm tra, nhiệt độ không khí liên tục giảm xuống, Giang Tiêu Nhiên cố ý, đi tắm nước lạnh.
Sau đó, cô thực sự bị cảm.
Lúc đầu dự định làm ra vẻ bị cảm, bỏ một số câu hỏi trong đề thi, sẽ nói mình phát huy thất thường, nhưng lại không nghĩ tới cô lại đen đủi như vậy, Giang Tiêu Nhiên khóc không ra nước mắt mà hít mũi đi vào phòng học.
Uống thuốc cảm, cô buồn ngủ, ngủ 2 tiết học, kéo Triệu Gia Ánh lên đi nhà vệ sinh, trở về lại thấy trên bàn đặt một hộp kẹo sữa Vượng Tử.
- Của ai đây? Có phải đặt nhầm chỗ không?
Giang Tiêu Nhiên hỏi bạn học ngồi sau.
Vẻ mặt bạn nữ ngồi sau như chuẩn bị xem kịch vui, nháy mắt nói:
- Đó là Hạ Nguyễn đưa đến!
?
Lúc đầu cô muốn hỏi “Anh ấy đưa cái này làm gì?” nhưng đáp án của nó thật sự đã rõ rành rành, Giang Tiêu Nhiên nghẹn họng, cầm lấy hộp kẹo, phát hiện bên dưới hộp có một tờ giấy.
- Bạn học Giang Tiêu Nhiên, nếu thuốc quá đắng, nhớ phải ăn kẹo nha!
Cô không có biểu cảm gì, vốn định ném xuống, lại cảm thấy như thế quá lãng phí, nên đưa đồ cho Triệu Gia Ánh:
- Bạn ăn giúp mình đi!
Sau đó, ném tờ giấy vào thùng rác.
Vẻ mặt Triệu Gia Ánh mờ mịt, nhìn cô một cái, lại nhìn hộp kẹo:
- Chuyện này từ khi nào vậy, bạn và Hạ Nguyễn từ lúc nào…
- Ngừng lại!
Giang Tiêu Nhiên cảm thấy đau đầu rồi.
- Mình và anh ta chỉ hợp tác một tiết mục, ngoài ra không còn gì hết. Còn những thứ này, mình đoán là anh ta thích sự mới mẻ, rất nhanh sẽ buông tha cho mình.
Cô thật sự không hy vọng có nửa xu quan hệ với Hạ Nguyễn, một người là Cố Dư Lâm đã đủ giày vò cô, vừa mê muội vừa phải làm một noona fan ẩn hình, cô không có thời gian vướng víu cùng người khác.
Huống chi, loại người như Hạ Nguyễn cô đã thấy nhiều, theo đuổi cô cũng là do hứng thú nổi dậy, duy trì không được bao lâu.
Lúc nghỉ trưa, nhận được tin nhắn của Cố Dư Lâm:
- Bị cảm sao?
Cô bấm bàn phím, cảm giác trái tim và lòng bàn tay giống nhau, mềm mại:
- Ừm.
Qua 5 phút, tin nhắn gửi đến:
- Uống nhiều nước nóng.
????
Đây chính là người đàn ông chính trực trong truyền thuyết sao? Là thần tượng của cô ư?
Cô suy nghĩ một chút, đổi tên của anh trong danh bạ điện thoại thành: “Cố chính trực”.
Đổi tên trong danh bạ xong, đó là bằng chứng cho thấy quan hệ giữa hai người đã tiến triển thêm một bước nào đó. Chí ít đối với Giang Tiêu Nhiên mà nói, là như thế này.
Quan hệ bây giờ của bọn họ, có thể coi là bạn bè nha!?
Giang Tiêu Nhiên:
- Sao bạn biết mình bị cảm?
- Lý Gia Viên nghe Triệu Gia Ánh nói.
Được, Triệu Gia Ánh truyền tin tức thật nhanh.
Rất nhanh, Cố Dư Lâm lại gửi tin nhắn đến:
- Còn nghe nói rằng Hạ Nguyễn đưa nước cho bạn rồi.
Ôi chao? Không cần nhìn, cô có thể hình dung ra dáng vẻ xem thường và lạnh nhạt của Cố Dư Lâm.
- Hiểu lầm, hiểu lầm, mình không có uống.
- Ừm, rất đáng khen ngợi.
Giang Tiêu Nhiên:
- Khen ngợi thế nào?
Mười phút, hai mươi phút, nửa giờ.
Cố Dư Lâm vẫn không trả lời.
Có phải quá chủ động hay không? Anh ấy có thấy cô rất tùy tiện? Anh ấy sẽ không phiền chứ!?! Giang Tiêu Nhiên chờ đợi lo lắng, trong đầu diễn ra một bộ phim Quỳnh Dao dài tập.
Rất nhanh, tin nhắn giống như thánh chỉ, Giang Tiêu Nhiên kinh sợ, vừa cầu nguyện vừa thành kính mở ra.
- Bạn nghĩ nên khen ngợi thế nào?
Một tuần sau đó, mỗi ngày Hạ Nguyễn đều đem một ly sữa bò nóng đến.
Cuối cùng đến ngày kiểm tra, Giang Tiêu Nhiên thấy khá ổn nên nộp bài ra khỏi phòng thi.
Mới rời khỏi trường, Cố Dư Lâm gửi tin nhắn tới:
- Đã có kết quả thi đấu, tiết mục của chúng ta đạt vị trí thứ sáu, sẽ vào bán kết.
Giang Tiêu Nhiên cũng không bất ngờ, cô chỉ hơi lạ là:
- Chỉ hạng sáu sao?
- Các tiết mục hạng đầu mình đều xem, rất hay, chúng ta còn phải luyện tập thêm. Sao bạn lại nhắn lại nhanh thế, không kiểm tra sao?
Cô trả lời:
- Đau đầu, bài nào biết làm đã làm hết nên nộp bài sớm. Bạn thì sao?
- Mình ở chỗ cũ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Yêu sớm thời trung học, tôi cảm thấy đưa nước là một chi tiết nhỏ đặc biệt đáng yêu, là một điều đáng trân trọng trong lòng tôi. Bởi vì cảm thấy như thế là yêu đương ngọt ngào trong sáng, thật động lòng người.
Tình cảm của Hạ Nguyễn là loại bộc lộ ra như thế, Cố đại thần là loại yên lặng cưng chiều, các bạn hẳn đã nhìn ra được, vì thế nên tôi đã sắp xếp cho Hạ Nguyễn và Cố đại thần sẽ tung nhiều kỹ năng hơn! Tin tôi đi!