Nhâm Kiều vừa bước vào nhà thì thấy Giang Liên đã ngồi sẵn ở phòng khách, nhìn vẻ mặt không hài lòng của bà có lẽ bà đang giận hắn. Nhâm Kiều đem cặp sách để lên bàn rồi cười tươi ngồi xuống bên cạnh mẹ
- Mẹ hôm nay về sớm như vậy, mẹ đã ăn tối chưa?
- Hừ, thằng nhóc hư hỏng, con giờ này mới về. Còn cố tình không nghe máy của mẹ?
Nhâm Kiều nhướng mày rồi lại mỉm cười, hắn cầm tách trà lên rót một chén trà để trước mặt mẹ rồi nói
- Bởi vì hôm nay lúc tan học nên bạn bè rủ đi ra ngoài ăn uống một chút, mẹ cũng bảo con phải hòa nhập với mọi người mà. Hơn nữa con cảm thấy con thật sự không sao, có lẽ hồi sáng vẫn còn mơ ngủ cho nên có chút ngu ngốc, để mẹ lo lắng rồi
Giang Liên thở dài, đứa con này lúc nào cũng như vậy, ăn nói làm việc chuyện gì cũng dứt khoát lãnh đạm như vậy, hệt như anh trai của hắn, dù thế nào bà một chút cũng không thể giận lâu được
- Mời một ngày mà đã có bạn bè rủ đi ăn uống? Có thật không vậy?-Giang Liên cao giọng
- Mẹ đừng xem thường con trai của mẹ...cậu ấy rất tốt bụng, chúng con chính là vừa gặp liền thân.
- Mẹ thật ngạc nhiên không hiểu đứa trẻ nào có thể thân thiết với con chỉ sau một ngày. Nhìn gương mặt của con đi, lúc nào cũng lạnh lùng như vậy.
Nhâm Kiều bật cười nhìn mẹ rồi khoác tay lên vai bà, hai chân mày nhướng cao rồi nói
- Có thể cậu ấy thấy con đẹp trai lại học giỏi. Còn chuyện khám sức khỏe thì để cuối tuần con rảnh con sẽ đến gặp bác sĩ Vương, chuyện này mẹ đừng lo
Giang Liên ném cho Nhâm Kiều cái nhìn sắc nhọn rồi chậm rãi đi vào phòng bếp, sau đó hắn nghe thấy tiếng động của bát đũa và tiếng vọng ra từ trong phòng bếp của bà
- Đi tắm nhanh một chút rồi xuống dưới ăn cơm với mẹ
Nhâm Kiều mang theo tâm tình vui vẻ từ khi gặp An Minh Sơn trở về, cho đến hiện tại vẫn còn dư âm. Khóe môi hắn câu lên, lúc tắm bất chi bất giác nghĩ đến gương mặt của An Minh Sơn lúc cậu kề sát vào hắn, Nhâm Kiều sau đó bị nước làm cho sặc, ho đến dữ dội.
Dù sao cậu ấy hiện tại mới chỉ 17 tuổi, mình vẫn nên kìm nén lại mấy cái suy nghĩ gì đó một chút... (=))) thanh niên quên mất mình cũng trọng sinh về năm 17 tuổi:v)
Cả bữa cơm sau đó Giang Liên hầu như đều quan tâm hỏi Nhâm Kiều về ngày học tập đầu tiên trên lớp của hắn, sau đó là giảng giải rất nhiều, Nhâm Kiều chỉ biết gật đầu đáp ứng, mấy chuyện nghịch ngợm hắn sẽ lười quản bởi lẽ An Minh Sơn là mục đích chính để hắn đến trường mỗi ngày.
Nhâm Kiều ăn xong thì ngồi xem tivi cùng mẹ một chút rồi trở về phòng của mình. Nhâm Kiều nhớ lại kiếp trước lần đầu gặp An Minh Sơn không phải như hôm nay gặp nhau trong lớp mà là lúc hắn đi ngang qua rồi bị bóng rổ đập vào mặt. Khi đó An Minh Sơn liền hớt hải chạy đến luôn miệng hỏi thăm hắn có sao không, còn lo lắng đưa hắn đến phòng y tế của trường. Thời điểm đó Nhâm Kiều nhất kiến chung tình với An Minh Sơn từ ánh nhìn đầu tiên ấy, nhưng An Minh Sơn vốn dĩ thuộc dạng người thích bay nhảy, nội tâm phong phú, đối với hắn sẽ không cự tuyệt nhưng cũng chính là không bao giờ chấp nhận hắn. Kiếp trước An Minh Sơn coi Nhâm Kiều giống như là anh em trong gia đình, chính vì thế cũng từ chối tình cảm của hắn. Tâm tư của An Minh Sơn đời trước không một ai có thể hiểu được, bởi vì dường như chính cậu cũng mơ hồ...
Nhâm Kiều đêm nay ngủ rất ngon, bởi vì hắn có một tinh thần khá thoải mái, thẳng cho đến khi Giang Liên kết thúc công việc của mình trong phòng đọc sách để vào xem con trai mình thì thấy hắn đã ngủ say giấc, trên môi vẫn đọng lại nụ cười nhè nhẹ. Giang Liên thở dài đắp thêm chăn cho Nhâm Kiều, đứa con út này mặc dù nhiều lúc làm bà giận, lại làm bà thường xuyên phải nhắc nhở nhưng chung thủy đều vô cùng hiếu thuận, giống như con trai cả đều khiến bà tự hào.
Buổi sáng hôm sau lúc ngủ dậy, Nhâm Kiều khoác thêm chiếc áo choàng rồi chạy như bay từ trên tầng xuống dưới phòng bếp tìm dì Trương giúp việc đang nấu bữa sáng
- Tiểu Kiều hôm nay dậy sớm vậy a.
- Dì Trương, dì nấu dư ra thêm một phần thức ăn trưa giúp con nhé.
- Ừ vậy để dì nấu dư ra.
Nhâm Kiều gật đầu cười mở tủ lạnh tìm kiếm một hồi
- Bánh sáng hôm qua dì làm đâu rồi ạ?
- À dì đem ra nướng hết trong lò rồi, cũng sắp được rồi.
- Lát nữa dì giúp con gói 2 cái để lại trong hộp giữ nhiệt nữa nhé. Cảm ơn dì nhiều
Dì Trương chưa kịp nói thêm gì Nhâm Kiều đã cười tươi rồi chạy lên lầu. Hắn vệ sinh cá nhân một chút rồi ra vườn chạy bộ một lát, thẳng cho đến khi dì Trương gọi vào ăn sáng.
- Nhìn con khác hẳn hôm qua, hôm nay trông rất vui vẻ.-Giang Liên bước vào phòng bếp, tiện tay đổ ra ly sữa ấm đặt trên bàn cho Nhâm Kiều.
- Có việc này, chiều nay tan học con muốn mua xe đạp. Đi ô tô không tiện lắm, hơn nữa bạn bè trong trường cũng chẳng ai đi ô tô đến cả, con nên hòa nhập hơn. Còn nữa, công việc của bác Trần cũng bận rộn, không thể lúc nào cũng đưa đón con được, có xe đạp con sẽ chủ động hơn.
- Về phần của bác Trần sẽ không thành vấn đề, con không cần lo. Con chắc là muốn tự đi chứ?
Nhâm Kiều bật cười, mẹ hắn lúc nào cũng như vậy, luôn luôn không yên tâm với con cái chút nào hết.
- Con năm sau vào đại học rồi, mấy chuyện nhỏ như vậy đều rất bình thường, mẹ đừng lo.
- Vậy lát mẹ đưa tiền cho, con có cần
- Mẹ, xe con đi mà, con tự chọn là được rồi.
Giang Liên gật đầu cười hiền nhìn con trai. Hôm nay Nhâm Kiều ăn nhanh hơn mọi khi, vội vàng chào tạm biệt mẹ và dì Trương rồi đeo ba lô chạy ra xe, bác Trần đã chờ sẵn hắn ở ngoài.
Nhâm Kiều đến trường không đi vào lớp ngay mà đi thẳng vào nhà để xe. Học sinh đi qua đều bị vẻ ngoài của hắn thu hút mà ai cũng đều để lại trên người Nhâm Kiều những cái nhìn ngạc nhiên cũng có mà hâm mộ lẫn ghen tị cũng có. Nhâm Kiều có vóc dáng rất ổn, cao mà không quá gầy, mái tóc đen mềm mại cắt ngắn, hắn dựa cả người vào tường chăm chú quan sát chờ An Minh Sơn đến.
Rốt cuộc đứng đợi 15 phút, Nhâm Kiều cũng đã thấy An Minh Sơn từ xa, hắn mỉm cười tiến đến, An Minh Sơn nhìn thấy Nhâm Kiều thì cũng nở nụ cười tươi chào hắn
- Sao cậu lại ở đây?-Vừa dựng xe đạp, An Minh Sơn vừa cười nói
- À, tôi chỉ tiện đi ngang qua thôi, lại gặp cậu ở đây. Nhìn cậu chắc là chưa ăn sáng rồi?
An Minh Sơn nhíu mày rồi bật cười đáp lại
- Làm sao cậu biết?
- Cổ áo cậu vẫn để lệch này, tóc cũng rối nữa, khóe miệng còn dính kem đánh răng màu trắng, chắc là lại dậy muộn đúng không?
An Minh Sơn cười ha hả không cho ý kiến. Nhâm Kiều đưa ra trước mặt An Minh Sơn túi bánh đã nhờ dì Trường chuẩn bị từ sáng
- Cho cậu này, bánh này tôi...được tặng
- Ai...thơm thật đó, nhưng tôi sao có thể nhận đồ người khác tặng cậu được. Vẫn là cậu giữ lại đi.
Nhâm Kiều ghé sát tai An Minh Sơn rồi nói nhỏ với cậu
- Cậu có để ý bạn nữ kia không, cậu ấy là người tặng tôi đó...tôi vốn dĩ không biết cô ấy, hơn nữa càng không có tình cảm gì cả nên không muốn nhận. Cậu nói xem nếu như tôi vẫn ăn bánh mà cô ấy tặng, chẳng phải sẽ rất nhẫn tâm sao, cho nên cậu giúp tôi được không, để cô ấy nhìn thấy...người ta nói đau một lần còn hơn đau dài
An Minh Sơn ngẩn người nhìn Nhâm Kiều, lần đầu cậu thấy hắn nói nhiều như vậy. Cậu bật cười rồi gật đầu, đem ánh mắt kiên định nhìn Nhâm Kiều. Sau đó An Minh Sơn mở túi ra, cầm bánh rồi cắn một miếng thật lớn, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào nữ sinh mà Nhâm Kiều chỉ cho cậu.
- Này, cậu có thấy thằng nhóc kia không, nó cứ nhìn mình, vừa nhìn vừa ăn, bộ nghĩ mình thèm chắc? Đây chính là đang khoe đi
- Cậu nghĩ nhiều rồi, người ta có quen biết gì đâu mà như vậy. Mà để ý một chút hai bạn nam đó đẹp trai ghê...
Nhâm Kiều nhịn cười đến đau bụng, sau đó cùng An Minh Sơn thong thả đi vào lớp. Kỳ thực hắn không muốn lấy lý do thực sự là dì Trương làm bánh để hắn mang đi, bởi lẽ hai người mới chỉ quen nhau 1 ngày, sẽ không thể nói rằng hắn muốn bảo dì giúp việc làm bánh tặng cậu, hơn nữa lại không thể lấy lý do là bữa sáng ăn không hết đem đi cho cậu, vừa vặn Nhâm Kiều thấy nữ sinh đang đứng trên tầng 2 nhìn xuống nên lấy lý do giả đó để lừa An Minh Sơn..
Nhìn cậu ăn ngon lành, Nhâm Kiều tâm tình không thể nào tốt hơn được nữa.
Bữa trưa hôm nay Nhâm Kiều cũng đem phần thức ăn mà dì Trương nấu thêm cho An Minh Sơn, ban đầu cậu cự tuyệt nhưng với nhiều lý do và khả năng thuyết phục của hắn, An Minh Sơn rốt cuộc cười tươi ăn thật ngon.
- Cậu như vậy tôi sẽ rất ngại đó.
- Giữa bạn bè mấy chuyện này không cần tính toán khách sáo.
- Ai...Nhâm ca, cậu đúng là hình tượng nam nhân chuẩn mực.-An Minh Sơn hướng Nhâm Kiều giơ ngón cái
Đúng lúc Lâm Vĩ và An Bình đi qua vừa vặn nghe thấy Nhâm Kiều nói câu vừa rồi, An Bình liền nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh Nhâm Kiều rồi nói
- Nhâm ca, cậu tốt như vậy, có thể cho tôi một miếng thịt bò này được không?
An Minh Sơn bật cười véo tai An Bình, Nhâm Kiều đen mặt nhưng rốt cuộc cố gắng nặn ra nụ cười tiêu chuẩn rồi gắp cho An Bình một miếng thịt bò để vào khay cơm của cậu ta
- Nhâm ca, giờ thì tôi biết tại sao An Minh Sơn nói cậu là hình mẫu nam nhân chuẩn mực rồi. Cảm ơn nha!
Nhâm Kiều gật đầu, đem vẻ mặt cứng nhắc quay về ăn nốt thức ăn của mình. Hắn làm sao can tâm để cho người khác ngoại trừ An Minh Sơn nhưng nếu công khai ra mặt như vậy thì sớm muộn sẽ bị lật tẩy. Dù sao An Minh Sơn và hắn cũng chỉ mới quen nhau, để có thể sớm một chút khiến cậu nhận thức được chuyện này thì nhất định cũng không được nóng vội.
Những ngày sau đó thỉnh thoảng Nhâm Kiều sẽ đem một vài đồ ăn vặt đến cho An Minh Sơn, khi thì nói là quà của ba mình đi công tác về, khi thì bảo là của anh trai gửi về từ nước X, An Minh Sơn ban đầu sẽ ngượng ngùng mà từ chối nhưng bởi vì đồ ăn quá mức hấp dẫn với một đứa nhà chẳng có điều kiện như cậu thì sao có thể gạt đi nhiều lần như vậy được, dù sao cũng là thành ý của Nhâm Kiều, cậu vẫn nên không để người ta buồn nha.
- Hôm nay cậu ở lại tập bóng rổ à?
- Ừ, cậu có muốn xem bọn tôi chơi không. Hình như cậu mới xem được một lần rồi phải về giữa chừng vì gia đình có việc, nếu hôm nay rảnh thì xem tôi chơi đi. An Minh Sơn tôi rất có năng khiếu đó
Nhâm Kiều sao có thể từ chối khi thấy ánh mắt giống như làm nũng này của An Minh Sơn cơ chứ, hắn gật đầu rồi lúc cậu không để ý mà nghiến răng một cái, chết tiệt tên nhóc này cứ vô tình khiến hắn ngây ngốc như vậy...