🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vết thương của Thiệu Hân Đường khỏi hẳn là chuyện của hơn nửa tháng sau. Mấy ngày này, sự ôn nhu săn sóc Vu Chiến Nam đối với cậu là chưa từng có, mỗi ngày nhìn cậu uống thuốc ăn cơm, trình độ có thể so với mấy bà má già.
Ngày đó Thiệu Hân Đường bị bệnh liền bất mãn cuốn chăn ngủ, hông thèm để ý tới gã đàn ông đang làm đủ mọi cách để khiến cậu chú ý kia. Làm Vu Chiến Nam lúng túng đi vòng qua vòng lại, sau đó leo tót lên giường đem cả chăn lẫn người đều ôm vào lòng, giọng điệu lấy lòng nói: “Tiểu bảo bối, giận nhiều ngày như vậy cũng được rồi a, giận nữa sẽ làm hại tới sức khỏe.”
“Hơn nữa, ngày đó ta không cố ý, ta đây không phải là do bị ngươi chọc giận sao! Vừa nghe thấy ngươi một mình cưỡi ngựa đã sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, ai mà biết vừa đến nơi đã thấy ngươi cùng tiểu tử Tần Việt Vinh kia cười nói vui vẻ, ta…”
Vu Chiến Nam đang giải thích với cậu, nói đến tình cảnh hôm ấy, vẫn không nhịn được trừng mắt, cảm thấy trong lòng ê ẩm không chịu được, chỉ sợ một ngày nào đó, người trong lòng tiểu bảo bối này không phải là hắn.
Vu Chiến Nam âm thầm thở dài một hơi, từ khi có Thiệu Hân Đường, hắn phát hiện ra cuộc sống khoái hoạt của mình luôn tràn ngập lo lắng đề phòng, một lòng treo nửa vời ở nơi đó rất khó chịu. Hắn lăn lộn dọc ngang nhiều năm như vậy, về chút tâm tư của Thiệu Hân Đường hắn ít nhiều cũng hiểu được một ít, rằng Thiệu Hân Đường cũng không xuất phát từ chân tâm thực lòng mà muốn sống cùng mình cả đời.
Lúc trước là mình cường thủ hào đoạt, kiên quyết bắt người đè lên giường, chưa từng lo lắng cho cậu, cũng không quan tâm đến việc cậu có muốn hay không. Mãi cho đến khi một lòng chậm rãi luân hãm, đứng ở góc độ của Thiệu Hân Đường mà xem, mới thấy được bản thân lúc ấy là không phúc hậu cỡ nào. Nhưng nếu cho Vu Chiến Nam một cơ hội làm lại từ đầu, kết cục cũng không có gì thay đổi, hắn từ nhỏ đã được nuôi lớn theo kiểu chúng tinh phủng nguyệt
(sao vây quanh trăng sáng => kiểu như làm trung tâm của mọi người, được cung phụng), muốn gì được nấy. Sau này cha hắn qua đời, để một mình hắn cướp đoạt binh quyền với một đám lão chính quyền đạm nhục ẩm huyết, vượt qua hết thủy lại đến hỏa. Người khác chỉ nhìn thấy huy hoàng sau khi hắn thanh công, có ai biết trong một hai năm kia đã gặp hơn trăm lần ám sát, mấy chục lần bị vây ở tử cục suýt nữa là không thể vãn hồi …… Cho nên mấy năm nay, hắn tổng kết ra một đạo lý, muốn thì phải đoạt được, lấy được rồi sẽ nắm thật chặt, còn tất cả những thứ khác đều là chó má!
Cho nên đến ngày hôm nay Thiệu Hân Đường dù đã thành báu vật trong lòng hắn, hắn vẫn không chút hối hận hành vi lúc trước. Có lẽ nếu được làm lại lần nữa, hắn chỉ có thể đưa người tới bên cạnh một cách tôn trọng, bản thân sẽ cố gắng ôn nhu hơn nữa……
Vu Chiến Nam vô cùng trìu mến hôn lên hai má Thiệu Hân Đường, hiếm khi nghiêm túc mà nói với cậu: “Từ nay về sau, ngoài ta ra em đừng cười nói cùng bất kì thằng đàn ông nào, ta cam đoan đây là lần cuối cùng ta làm em bi thương, tuyệt đối không có lần sau!”
Vu Chiến Nam thanh âm chuẩn xác, sau đó ghé đến bên tai Thiệu Hân Đường, thanh âm trầm thấp, để người có thể nghe ra sự thâm tình bên trong: “Từ nay về sau em đi theo ta cùng nhau hảo hảo sống đi, ta quyết sẽ không bạc đãi em.”
Vu Chiến Nam nói những lời này vô cùng ôn nhu, hắn ôm cả người Thiệu Hân Đường vào lòng, nắm cánh tay cậu thật chặt. Bản thân đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy nói như vậy, chính là một loại hứa hẹn, một lời hứa hẹn dài đằng đẵng, chỉ cần hắn còn sống, đây sẽ là người mà hắn che chở, là người mà hắn sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ……
Thứ tình cảm này thực thần kỳ, chỉ cần qua một ánh mắt, một loại biểu tình, một thanh âm, cũng có thể dễ dàng truyền cho đối phương, chỉ cần như thế cũng đủ để khắc sâu tình cảm…..
Thiệu Hân Đường ngồi trong lòng Vu Chiến Nam, giống một pho tượng bằng sứ tinh xảo xinh đẹp, mở to đôi mắt nghe hắn nói, từ góc độ Chiến Nam nhìn không thấy, một chút biểu tình cũng không có.
Cậu không biết nên làm ra phản ứng thế nào, cậu cũng không lý giải được người đàn ông này. Tình yêu không phải nên là lưỡng tình tương duyệt sao, cái gọi là vĩnh viễn sánh cùng thiên địa không phải chỉ xảy ra khi ngươi tình ta nguyện sao? Cậu không biết đơn phương hứa hẹn có phải hay không là một loại bắt buộc, đơn phương nói chuyện địa lão thiên hoang có phải chăng là một loại ràng buộc … Cậu chỉ biết là, cậu không muốn cùng sống hết cả đời với một người đàn ông từng bắt buộc mình lên giường với hắn như thổ phỉ, cũng sẽ không cùng một người không biết tôn trọng cậu sống đến địa lão thiên hoang. Thái độ của Vu Chiến Nam đối với cậu thay đổi, câụ cũng không phải không phát hiện. Cậu không phải kẻ ngốc, có người dùng chân tâm đối đãi cậu vẫn có thể cảm nhận được. Tuy rằng cậu chẳng hiểu tại sao lần này Vu Chiến Nam lại ăn giấm chua, nhưng theo hành vi bù đắp của hắn mấy ngày nay, Thiệu Hân Đường cũng biết rằng hắn thực sự hối hận vì làm cậu bị thương.
Thiệu Hân Đường cũng không giận, một nam nhân, nào có nhiều chuyện để giận như vậy, qua liền qua đi, mắc gì phải so đo mấy chuyện nhỏ như nữ nhân. Nhưng cậu lại không biết nên trả lời Vu Chiến Nam ra sao.
Đồng ý cũng hắn qua cả đời? Đó là không có khả năng.
Cho dù cuộc sống có thoải mái an dật, thì nơi này cũng không phải địa phương của cậu, cậu chỉ cần ở nơi này của Vu Chiến Nam, cũng chỉ là một tiểu sủng vật để Vu Chiến Nam nuôi như thú cưng. Vu Chiến Nam khi thích cậu thì cái gì cũng tốt, bản thân mình có thể tùy ý trèo lên đầu lên cổ hắn làm càn, cũng có thể được nuông chiều phóng túng. Nhưng nếu đến một ngày hắn không còn thích cậu, bản thân sẽ không còn chút giá trị gì, thậm chí còn không so được với một con chó, chỉ có kết cục bị đuổi ra ngoài đường. Giống như đời trước, cậu cũng từng có một tình yêu hồn nhiên như vậy, khắc sâu như vậy, nghĩ nó sẽ kéo dài vĩnh viễn, là mãi mãi. Nhưng đến khi tình cảm biến chất, nó sẽ không hề báo trước với ngươi, cứ như vậy đột nhiên sụp đổ, hút đi toàn bộ từ trong cuộc sống của ngươi, làm cho sinh mệnh của ngươi từ nay về sau sẽ không còn đầy đủ…… Từ đó về sau, Thiệu Hân Đường không dám tin tưởng tình yêu lần nữa, không phải do không gặp được kẻ thật lòng, mà là vì sợ bị tổn thương……
Cho nên, dù Vu Chiến Nam đối cậu có tốt hơn nữa, cậu cũng sẽ không chung sống cùng hắn, cậu sẽ không quên chống đỡ bản thân mình bằng ý nghĩ phải chịu khuất nhục của lúc đầu, cho nên, khi có cơ hội cậu sẽ chạy thật xa. Mà Vu Chiến Nam càng ngày càng để ý, ngược sẽ thành một loại trở ngại. Muốn chạy trốn khỏi một quân phiệt nắm quyền tại Đông Bắc không khó, nhưng muốn chạy trốn khỏi một người nam nhân yêu ngươi thì lại vô cùng khó khăn…
Thiệu Hân Đường ánh mắt sâu thẳm, cậu biết, nếu muốn chạy trốn thì phải có một kế hoạch thiên ý vô phùng
(áo trời không vết vá => ý chỉ sự toàn vẹn), bảo đảm nhất định bản thân có thể chạy đi. Nếu không, cậu thật sự không dám tưởng tượng được hậu quả khi chọc giận Vu Chiến Nam.
…
Thời tiết càng ngày càng lạnh, còn vài ngày nữa là bắt đầu mùa đông. Thời tiết phương Bắc khá khô nứt, Thiệu Hân Đường là người phía Nam, không thể thích ứng với loại thời tiết này, khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị gió rát quật cho bị thương, làm Vu Chiến Nam đau lòng, dùng thái độ hung dữ không cho cậu ra ngoài.
Nhưng Thiệu Hân Đường là ai, căn bản không nghe, người phủ tư lệnh thì đều kiến phong sử đà
(gió chiều nào theo chiều ấy), nào dám đắc tội cậu, lái xe vẫn chở cậu đi lung tung trong phố.
Ban ngày Vu Chiến Nam bận rộn đến mức không thấy bóng người, nhưng vẫn chú ý đến cậu, tức giận đến mức cắn răng, không thể không viết thư gửi cho vị nhị tỷ ở Thượng Hải xa xa nhờ mua giùm mấy bộ kem dưỡng da tốt nhất. Kết quả mấy thứ đó mới năm sáu ngày sau đã được đưa tới, còn kèm theo môt phong thư của nhị tỷ Vu Hân Nhã. Trong thư nói, đồ đều gửi đến đây, nhưng mà làm ơn nhất định phải đem theo người muốn dùng mấy thứ này đến gặp nàng, mau chóng.
Vu Chiến Nam cười cười nhìn những dòng chữ mang theo ý trêu chọc của vị nhị tỷ thân thiết nhất với mình kia, sau đó là vừa mừng vừa lo vì hắn đã tìm được một mối nhân duyên. Vu Chiến Nam quyết định, đến thời điểm sinh nhật của đại cữu năm nay, sau khi đi Thiên Tân thì sẽ sang Thượng Hải ở vài ngày, thuận tiện mang theo Thiệu Hân Đường ra ngoài giải sầu.
Thiệu Hân Đường trước sau như một, mỗi ngày đều ra ngoài đi bộ. Hai lái xe kiêm bảo tiêu theo sau cậu đã vô cùng quen thuộc với việc này. Thiệu Hân Đường luôn cố ý vô tình cho bọn hắn vào chỗ tốt, lại không thể hiện quá đột ngột, thái độ lại luôn ôn hòa hữu lễ, làm cho bọn họ cảm thấy thật sự được tôn trọng, do đó càng ngày càng thích Thiệu Hân Đường. Hơn nữa bọn họ là được phái đến bảo hộ cậu, Vu Chiến Nam và Thiệu Hân Đường ngày thường lại một bộ dáng ngọt ngào không phân biệt ngươi ta, nào biết rằng với điều kiện tốt như vậy, Thiệu Hân Đường vẫn mang một bộ biểu tình bình thản kia luôn luôn tồn tại ý muốn chạy trốn.
Cho nên trải qua rất nhiều lần thí nghiệm, Thiệu Hân Đường hiện tại đã có thể tạm rời khỏi họ một khoảng thời gian. Thành thị này cậu cơ bản cũng đã rất quen thuộc. Hiện tại thiếu, chính là hai thân phận giả, và một cơ hội trời cho.
Hai thứ này không hề dễ dàng, Thiệu Hân Đường không dám mạo hiểm, cậu muốn lần chạy trốn này phải thành công, không cho phép thất bại, nếu không sợ là sẽ không có cơ hội lần thứ hai. Cho nên Thiệu Hân Đường rất cẩn thận, không dám dễ dàng tìm người để làm giả thân phận, sợ truyền đến tai Vu Chiến Nam.
Buổi trưa hôm nay, cậu bảo lái xe về phủ tư lệnh lấy giùm cậu vài thứ, chính mình mời hai bảo tiêu bộ dạng hung thần nhưng kỳ thực lại rất thành thật này cũng vào tửu lâu ăn cơm. Kỳ thật chuyện như vậy Thiệu Hân Đường luôn thuận tiện làm, bản thân mình đói bụng muốn ăn cơm, cũng không thể để thụ hạ đi cùng đói bụng được, vì thế Thiệu Hân Đường vẫn luôn mời bọn họ cùng ăn. Thiệu Hân Đường tiêu tiền cũng không nương tay, mỗi lần đều gọi một bàn đồ ăn lớn, bản thân ăn không hết mấy đũa, tất cả đều vào bụng của ba người kia. Ba người đều cảm thấy cậu rất hào phóng. Thiệu Hân Đường có khi cũng thử khuyên bọn họ uống chút rượu, mỗi khi đến lúc này, bọn họ liền vô cùng kiên quyết, nói là bị tư lệnh nếu biết nhất định sẽ phạt nặng. Thiệu Hân Đường cũng không miễn cưỡng.
Mấy người vui chơi giải trí, Thiệu Hân Đường gọi món Đông pha trửu tử mà hai bảo tiêu thích nhất, chọn đúng thời cơ, ra vẻ muốn đi vệ sinh. Trong đó có một bảo tiêu lập tức buông đũa đứng lên, nói muốn đi theo cậu, liền bị cậu uyển chuyển cự tuyệt.
Thiệu Hân Đường không đi vệ sinh, mà là dọc theo cửa sau của tửu lâu đi ra ngoài, cười cười đi xuyên qua những người đang làm việc bên đường, giống như một vị công tử đang tản bộ, tất cả mọi người không để ý đến cậu.
Cẩn thận mở chốt cửa, Thiệu Hân Đường cũng không sợ. Trải qua khoảng thời gian lâu như vậy, hai bảo tiêu đều biết cậu đi vệ sinh không từ hai chục phút đến nửa tiếng thì không xong, sẽ không đi ra tìm cậu. Thiệu Hân Đường an tâm ra cửa sau đi tìm người đã thỏa thuận sẽ giúp cậu làm giả thân phận.
Cửa sau của tửu lâu quả thực so không dược với cửa trước đông như trẩy hội, đi ra là gặp một cái ngõ nhỏ, bên trong không hề có người, chỉ có hai bên tường loang lổ kéo dài.
Thiệu Hân Đường đi dọc theo bức tường, khi nhìn vào cái ngõ nhỏ đó, cậu
không phải là không do dự, sợ là người của Vu Chiến Nam hoặc của Sơn Khẩu Tú Điền linh tinh sẽ đến. Nhưng thời gian không cho phép cậu nghĩ nhiều như vậy, mười phút sau cậu phải mau chóng trở về, nếu không hai bảo tiêu kia sẽ đi tìm cậu.
Thiệu Hân Đường đang suy nghĩ, đã bị một lực kéo mạnh vào ngõ tối, một bàn tay to che kín miệng cậu, đem cậu ép lên trên tường.
“Đừng lên tiếng, tiểu mỹ nhân!” Một thanh âm ngọt xớt đột nhiên vang lên trên đầu Thiệu Hân Đường.
Thiệu Hân Đường thong thả ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy năm sáu nam nhân cao lớn đứng trước mắt, cầm đầu là một tên mặc áo xám cầm trong tay chuỗi phật châu, ước chừng bốn lăm, bốn sáu tuổi, mặt không để râu, làn da rất trắng, chỗ khóe mắt hình như vì thường xuyên cười mà hằn lên những nếp nhăn thật sâu, tóc gã ta cột sau đầu, dài quá eo. Gã nhìn Thiệu Hân Đường, khóe miệng mang theo ý cười. Nhưng Thiệu Hân Đường đột nhiên có loại cảm giác bị độc xà nhìn thẳng, trên người không khỏi nổi lên một tầng da gà.
“Kính đã lâu đại danh của Thiệu tiên sinh, hôm nay rốt cục cũng nhìn thấy, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành a.” Nam nhân miệng nói xong mấy lời nịnh hót, bàn tay lỗ mãng xoa hai má non mịn của Thiệu Hân Đường.
Thiệu Hân Đường dùng sức muốn né khỏi bàn tay trắng bệch như có bệnh kia, nhưng lại bị mấy tên đại hán áp chế, không thể động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn gã, không sợ hãi chút nào.
“Xem, chắc Thiệu tiên sinh vẫn chưa biết tôi là ai, tôi suýt quên tự giới thiệu.” Nam nhân buông tay, trong thanh âm như trời sinh mang theo ôn nhu triền miên, lại khiến cho người ta nghe xong chỉ cảm thấy quỷ dị, gã cười nhìn Thiệu Hân Đường nói:“ Tại hạ là Chấn Giang, những sòng bạc ở thành Tây đều là của tôi. Hôm nay khiến Thiệu tiên sinh phải chạy đến nơi này, là vì muốn cho ngài gặp một vị bằng hữu, không biết ngài
có quen biết hay chăng.”
Chấn Giang nói xong, nhìn về phía thủ hạ, thủ hạ lập tức đưa một người bị trói chặt từ phía sau ra, ném tới trước mặt Thiệu Hân Đường.
______________
Về cái món đông pha trửu tử, là cái giò heo kho tàu
(*´﹃`*) nó như vầy nè