Thiệu Hân Đường xin ông chủ trà trang một cái giỏ trúc rách, tuỳ tiện ném túi tiền vào trong. Ở cửa trà trang cậu lại mua năm sáu trái lê trắng xếp ở phía trên.
Lê trắng trái nào trái nấy lớn khủng, trắng mởn như tuyết, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy ngon miệng. Trả thêm mấy đồng cho thằng bé bán lê, Thiệu Hân Đường nghĩ: trở về sẽ thả lê xuống giếng ướp lạnh một chốc, thế nào tiểu Kiện An cũng phải chảy nước miếng thòm thèm a!
Thể chất của Thiệu Hân Đường khá lạnh, sợ lạnh không sợ nóng. Nhưng thời tiết giữa hè hiện giờ, ánh mặt trời hong khô lớp đất mặt thành cát bụi, vỏ đất cũng nứt ra thành từng mảng, Thiệu Hân Đường cũng không thể không xắn ống tay áo đến bả vai, lộ ra hai cánh tay thon dài trắng nõn. Nhìn rất giống tiểu đương gia vừa tân hôn của nhà ai đang đi ra ngoài mua đồ. Vẻ ngoài xuất sắc đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người.
Xách giỏ lê trắng tiến vào ‘Thương hành Đại Hoà’, Thiệu Hân Đường lấy ra trăm đồng đại dương kia và số tiền giấy Vu Chiến Nam cho cậu, thì phát hiện còn đổi không được một khối bạc, Thiệu Hân Đường rất thất vọng. Tìm một người trong thương hành chuyên môn hiểu biết về cách đổi tiền hiện giờ, trao đổi một lát, cũng xem như có chút thu hoạch, sau đó đổi tất cả tiền xu thành tiền giấy, nhét trong người hơn hai mươi đồng đại dương để phòng khi cần.
Về Hồng Mặc, Thiệu Hân Đường kêu nhóc tiểu Kiện An, nay đã đen nhẻm như một tên ấn độ tí hon do phơi nắng nhiều, mang lê trắng đi ướp lạnh, còn bản thân trốn dưới bóng cây kiểm tra bài tập đã giao cho thằng bé.
Các thầy giáo trong Hồng Mặc đều chỉ dạy một ít công phu hát kịch, kĩ xảo tạp kĩ, không ai có khả năng làm người giáo dục vỡ lòng. Thiệu Hân Đường cảm thấy trẻ con phải được học văn hoá, cho dù không được học những chuyện nhân văn địa lý, nhân tình thế thái, đạo đức nhân nghĩa thì cũng phải hiểu được. Mà trong Hồng Mặc, phần lớn những đứa trẻ xấp xỉ Niếp Kiện An, đều là đi sớm về tối theo học sư phụ của mình, thậm chí cả hai đứa con của đoàn chủ Trầm Tài Điền, cũng bởi vì quốc gia xoá bỏ ‘chế độ khoa cử’, mọi người không có cơ hội ‘học giỏi để làm quan’, hơn nữa quốc gia rung chuyển, nhật bản xuất hiện nơi nơi, cho dù là trẻ con nhà có tiền cũng đều đi học một ít nghề kiếm cơm hoặc đi buôn bán.
Tuy rằng hiện tại có một ít tiền, nhưng Thiệu Hân Đường biết hiện tại không thể đưa Niếp Kiện An đi học, làm như vậy quá chói mắt cũng quá khác người. Cậu đang lên kế hoạch bỏ trốn, không bằng chờ sau khi tìm một chỗ an toàn để trú ẩn, mới chính thức cho nó đi học.
Nhưng giáo dục vỡ lòng không thể không làm, Niếp Kiện An đã mười một tuổi, nếu ở hiện đại thì đã sắp lên sơ trung
(THCS ấy)rồi, thế mà ngay cả một chữ cũng không biết. Cho nên khoảng mười ngày trước, cậu đã nhờ một cậu bé trong hồng mặc đi mua giúp một quyển ‘tam tự kinh’, một quyển ‘luận ngữ’, vừa dạy thằng bé viết chữ, vừa giảng giải cho nó một ít đạo lí. Niếp Kiện An là một đứa trẻ vô cùng nghe lời, thông minh chăm chỉ, mười mấy ngày nay hai người coi như cũng gặt hái được một số thành công.
Thiệu Hân Đường đang hóng mát dưới tàng cây đa già, thì thấy đoàn chủ Trầm Tài Điền một tay cầm quạt lá cọ, một tay cầm cái tẩu thuốc nhiều năm không buông của hắn, hơi khom người lảo đảo đi về phía cậu.
Thiệu Hân Đường đứng khỏi cái ghế đan, chào đón hắn, bị níu tay ấn xuống ghế, thì nghe Trầm Tài Điền vô cùng khách khí nói: “Không dám, không dám, Thiệu tiên sinh, ngài ngồi đi”
Thiệu Hân Đường cười cười, cũng không khách khí, rót một chén trà đặt trước mặt hắn, nói: “Đoàn chủ Trầm hôm nay nhàn rỗi ghê nhỉ?”
“Nhàn gì đâu, cả ngày trông coi Hồng mặc, mấy con hát mới tới thật không hiểu chuyện, chẳng những hát kịch không hay, còn luôn gây chuyện, một đám mất dạy không biết trời cao đất rộng…” Trầm Tài Điền nhăn mày nói, lại cảm thấy nói mấy chuyện này trước mặt Thiệu Hân Đường thì không hay lắm, vội vàng giải thích: “Này, không phải tôi đang thúc giục cậu làm việc đâu, chỉ là mấy tên ở dưới quá không hiểu chuyện. Thân thể của Thiệu Tiên sinh còn không khoẻ, cứ nghỉ ngơi lâu lâu một chút”
Thiệu Hân Đường biết chỗ khó của hắn, một đoàn kịch đang hoạt động, không chỉ không dễ quản lý nội bộ, mà các thế lực cạnh tranh bên ngoài cũng phi thường cường đại, chỉ riêng phía bắc Trầm Dường, đoàn kịch có quy mô tương đương với Hồng Mặc cũng có ba đoàn, phải tranh giành khách đến sứt đầu mẻ trán chứ không dễ. Tuy rằng Trầm Tài Điền kiêng kị Vu Chiến Nam, không dám ép Thiệu Hân Đường lên đài, nhưng bản thân hắn hiện tại cũng đang ở thế cưỡi lưng cọp.
Vẫn là Thiệu Hân Đường quyết định cho hắn một bậc thang: “Thiệu tiên sinh, thiệu tiên sinh, nghe lạ quá, Trầm đoàn chủ đã chiếu cố tôi lâu nay, không cần coi tôi là người ngoài, cứ tuỳ tiện sai bảo tôi mới phải”
“Vậy, tôi gọi cậu là Thiệu lão đệ nhé?”
Trầm Tài Điền vốn không coi trọng Thiệu Hân Đường mấy, cảm thấy chẳng qua cậu ta có bộ dáng đẹp nên mới được quý nhân nhìn trúng. Lúc này nghe cậu ta nói như vậy, tự nhiên lại thấy cậu ta rất hiểu biết, sau đó cởi mở đồng ý luôn
“Được, như vậy cũng dễ nghe, nếu Trầm đoàn chủ không chê, tôi cũng gọi ngài là Trầm đại ca nhé”
Trầm Tài Điền vui vẻ nói được.
Thiệu Hân Đường trời sinh có bộ dáng cực tốt, người đời đều là động vật sống theo thị giác, thích đẹp ghét xấu, hiện tại cậu lại cười rạng rỡ, cố ý lấy lòng hắn. Muốn làm cho người ta yêu thích quả thực rất dễ dàng. Tiếp theo còn nói một loạt những lời làm cho Trầm Tài Điền như mở cờ trong bụng
“Trầm đại ca khó xử như vậy, tiểu đệ đương nhiên không thể ngồi yên, ngài cho người chuẩn bị đi, tối nay em sẽ lên đài hát một vở.”
“Chuyện này?” Trầm Tài Điền vui vẻ nhưng cũng có chút không chắc chắn về tâm tư của Vu Chiến Nam, hắn biết có vài quý nhân không thích thú cưng mình nuôi xuất đầu lộ diện, nên sợ hắn không cẩn thận sẽ đắc tội với vị diêm vương này, chết thế nào cũng không biết
“Không sao, chỉ cần lúc người của tư lệnh phủ tới, tôi không đến chậm là được rồi. Bình thường hát một hai vở cũng không sao”
Trầm Tài Điền luôn miệng tán đồng, trong lòng vô cùng cao hứng. Lúc này Thiệu Hân Đường lại hơi ngập ngừng, mặt lộ vẻ khó xử, Trầm Tài Điền tất nhiên vội vàng hỏi cậu có chuyện gì.
“Tiểu đệ còn có một chuyện muốn hỏi…”
“Thiệu lão đệ muốn hỏi gì thì hỏi đi, chỉ cần ca ca biết, thì nhất định sẽ nói.”
“Em muốn hỏi, không biết giờ tiền chuộc thân của em là bao nhiêu?”
Thiệu Hân Đường nói xong lại nhìn sắc mặt của Trầm Tài Điền, quả nhiên vừa rồi còn hưng phấn giờ đã có chút lạnh xuống, trầm mặc một chốc mới do dự nói
“Ca ca có chỗ nào đối xử không chu đáo với Thiệu lão đệ thì em cứ việc nói, anh nhất định sẽ…”
“Cũng không phải…” Thiệu Hân Đường không dám lộ sơ hở, kiên nhẫn nói: “Trầm đại ca đã rất chiếu cố rồi. Nhưng em cũng không thể hát kịch cả đời được, sớm muốn gì cũng có ngày tuổi già xuống sắc, không lên đài được, cho nên muốn tính toán trước”
Nếu thật sự đến ngày tuổi già xuống sắc không lên đài được, Trầm Tài Điền tất nhiên sẽ không giữ cậu lại, nói không chừng còn phải đuổi cậu đi. Nhưng vấn đề là hiện tại Thiệu Hân Đường đang thời kì phong độ, hắn đã bỏ một món tiền lớn mua vào, có lí nào lại thả người. Thậm chí hắn đã thương lượng với tứ di thái của hắn, chờ Vu Chiến Nam chơi chán cậu rồi, thì sẽ bán cậu cho một ông chủ khác… Thiệu Hân Đường quả thật là chính là cây rụng tiền cho hắn mà.
Thiệu Hân Đường cũng có thể tưởng tượng được ý nghĩ xấu xa trong lòng hắn, sắc mặt lạnh xuống, trầm giọng nói: “Trầm đoàn chủ có ý là bao nhiêu tiền cũng không thả người phải không? Hay là muốn Vu tư lệnh tự mình đến nói chuyện với ông?”
Trầm Tài Điền lập tức sợ tới mức mặt trắng bệch.