Editor Beta: Mon.
Đang lúc Lâm Đường muốn nói thêm thì cửa thư phòng bị mãnh mẽ đẩy ra.
Nghe được thanh âm êm dịu kia, trong lòng Lâm Đường một ngọn lửa vô danh xộc lên tận não:" Cô xử lý? Cô muốn xử lý như thế nào? Chuyện này không phải do cô cùng tiểu tử Lăng Quý Duyên kia mưu tính. "
Diệp Dung Âm lười phản ứng Lâm Đường trực tiếp đi tới trước mặt Phó Cảnh Tư nhẹ nhàng khon người đôi mắt tròn xoe cứ vậy lẳng lặng nhìn anh:"Tam Gia anh tin tưởng em sao?."
Bởi vì đang cúi người cho nên mái tóc dài của cô rũ rượi xuống trước mắt Phó Cảnh Tư, thậm chí Phó Cảnh Tư còn ngửi được hương thơm nhàn nhạt thấm người của thiếu nữ:"Tôi tin em."
Trong mắt anh, ánh sáng càng phát ra thâm thúy chạm rãi mở miệng.
Diệp Dung Âm nghe Phó Cảnh Tư trả lời mặt mày lập tức tức giản ra trên môi treo nụ cười xán lạn.
"Tam Gia."
Lâm Đường cảm thấy bất lực, tức giận gọi.
"Nữ nhân này từ đầu tơi chân không yên phận, ngài đừng tin cô ta không khéo bị bán còn giúp người ta điếm tiền."
Lâm Đường gấp đến dậm chân không lựa lời mà nói, sau khi nói xong thì hắn biết bản thân nói sai rồi.
"Lâm Đường, cậu đang chấp vấn tôi?."
Đôi lông mày đẹp đến cực hạn của Phó Cảnh Tư nhíu lại, khí lạnh quanh thân phát tán ra, trong nháy mắt không khí lạnh đến cực điểm.
"Tam Gia, Không phải, tôi mở miệng không biết lựa lời, tôi là, tôi không phải... "
Lâm Đường sốt ruột giải thích, kết quả càng nói càng hoảng sợ, nhìn Phó Cảnh Tư sắc mặt lạnh lùng, khuôn mặt nhăn nhó.
"Tam Gia, tôi không biết bản thân đang nói cái gì, nhưng chuyện này giao cho Diệp Dung Âm tôi nhất định không đồng ý. "
Đối với Phó Cảnh Tư đang gây áp lực hai chân hắn đều phát run nhưng vẫn cắn răng nói.
"Từ khi nào quyết định của tôi, còn phải trải qua sự đồng ý của cậu?." Thanh âm của Phó Cảnh Tư trầm thấp nhưng sắc mặt càng thêm băng lãnh.
Lúc này một đôi tay xoa trán anh.
"Đừng nhíu mày sẽ có nếp nhăn." Thiếu nữ thanh âm êm dịu mang theo vài phần bất mãn.
Ngay từ đầu bị khi thế của Phó Cảnh Tư ép đến không thở nổi Lâm Đường cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm thở phào một hơi, hắn tức giận trừng mắt Diệp Dung Âm, Ha, nữ nhân này đem sự việc chọc ra hắn mới không cảm kích cô.
"Tôi không có cùng Lăng Quý Duyên chung đường."
Diệp Dung Âm khó có thể mở miệng giải thích một lần, Lâm Đường một đời theo Phó Cảnh Tư trung thành tận tâm, đời trước trong trận nổ lớn đó Phó Cảnh Tư che chở cô, mà Lâm Đường che chở Phó Cảnh Tư, cuối cùng Phó Cảnh Tư cùng nhau chôn vùi biển lửa.
Cho nên khi đối diện với Lâm Đường trong lòng cô chung quy vẫn có vài phần hổ thẹn.
"Diệp Tiểu Thư, là cho rằng tôi là con nít 3 hay 4 tuổi?."
"Sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của cô? Mạc Thành này hỏi người nào không biết trong mắt cô chỉ có Lăng Quý Duyên? Đối với Lăng Quý Duyên một mực si tình."
Lâm Đường vẻ mặt giễu cợt nói, Diệp Dung Âm si mê Lăng Quý Duyên không phải ngày một ngày 2, còn cầm chuyện hoang đường này tới lừa hắn.
"Người trẻ tuổi, ai trong đời không gặp mặt phải cặn bã, tôi cũng vậy, tôi đang hối hận sửa chữa lỗi lầm. Cậu phải cho tôi cơ hội" Diệp Dung Âm cao giọng nói, sống lại một đời da mặt Diệp Dung Âm dầy tới mức đại bác bắn không thủng cô mới không ngượng ngùng.
Nếu đời trước cô tuyệt đối sẽ không nói như vậy.
Lâm Đường vẻ mặt như thấy quỷ nhìn Diệp Dung Âm, cái này còn là nữ sinh giống như con nhím vậy từ khi bị chộp tới Phó Gia toàn thân là gai, mở miệng toàn châm chọc đặc biệt thích tổn thương trái tim người khác, thời khắc đều chọc Tam Gia xù lông? Diệp Dung Âm trước mắt có phải Diệp Dung Âm kia không?.
Hắn nữa ngày mới phản ứng nhíu mày nói:" Cô không phải Diệp Dung Âm!! Cô là ai??."
Vốn tưởng rằng Lâm Đường đã bị cô thông não không ngờ bị hắn chốt một câu như vậy.
Diệp Dung Âm suýt nữa tại chỗ bị tức chết!
Diệp Dung Âm cong môi lên, nở một nụ cười đầy giảo hoạt:" Vậy anh nói xem, tôi là ai?."