Nói chuyện với ba vừa rồi thật sự quá nhập tâm, lúc này mới nhớ tới Lâm Thần bên cạnh.
Một tia tội lỗi trong mắt cô thoáng qua.
Tuy nhiên, cô khá vui khi nghĩ có thể giới thiệu hai người quen nhau vào thời điểm này.
“Ba, đây là bạn của con, Lâm Thần, người bạn mà con đã nói với ba, sống đối diện nhà chúng ta.” Trên khuôn mặt xanh xao ốm yếu ấy chỉ có đôi mắt sáng ngời chói lọi.
Bị gọi bất ngờ, Lâm Thần đột ngột ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lên, nhưng khi nghe cô nói từ "bạn", ánh mắt của anh đã hơi tối lại.
Bạn bè? Cô nói rằng họ là bạn, anh nên vui, nhưng tại sao anh không thể vui vẻ một chút nào.
Chính lúc đó, anh nhận ra rằng trong lòng anh luôn tồn tại sự tham lam.
Bạn bè, điều này là không đủ với anh, anh muốn nhiều hơn nữa.
Những hạt giống đáng khinh được gieo từng chút một.
Sau khi con gái nói xong.
Nụ cười trên mặt Nguyễn Đình biến mất trong giây lát.
Ông khịt mũi lạnh lùng với vẻ chán ghét trên mặt, “Chúng ta đã quen nhau rồi.” Giọng điệu của ông vừa lạnh lùng không có nhiệt độ.
Thật kỳ lạ, tại sao cô lại cảm thấy nhiệt độ xung quanh đây hơi thấp.
Rất có thể hai người này đã có quen biết từ trước.
Nguyễn Tinh cau mày bối rối nhìn hai người họ, cô không thể hình dung hai người này gặp nhau lần đầu tiên và mùi thuốc súng nồng nặc đến từ thế nào được.
Cô dùng hết sức nâng khuôn mặt tái nhợt của mình lên liếc nhìn Lâm Thần bên cạnh nói: “Anh… giữa hai người có hiểu lầm gì không?”
Lâm Thần làm sao có thể chịu được khi cô nhìn mình như thế này, nếu có thể anh liền ngay lập tức Giải giáp và đầu hàng.
Yết hầu hơi chát chát, anh dịu dàng nhìn cô, an ủi: “Không phải, vừa rồi tôi và bác nói chuyện rất vui vẻ.” anh nhìn Nguyễn Tinh không có chút nào trốn tránh, sắc mặt không có bất kỳ biến hóa nào, một chút cũng nhìn không ra là anh đang nói dối.
Đôi môi vốn đã trắng không chút máu khẽ run lên, Nguyễn Tinh đang lo lắng không biết chuyện gì xảy ra giữa hai người, trên mặt hiện lên một tia căng thẳng.
Nguyễn Đình chỉ muốn mắng tiểu tử thúi này là đồ vô liêm sỉ mà, lừa bán con gái sau lưng ông, khi nhìn thấy bộ dạng yếu ớt và xanh xao của cô thì không đành lòng.
Khi đã trút bỏ được vẻ lạnh lùng trên mặt, ông ấy chuyển sang vẻ mặt tươi cười, nghiêng người trước mặt con gái, nhẹ giọng vỗ nhẹ vào lưng Nguyễn Tinh rồi an ủi, "Ba và anh chàng này vừa rồi nói chuyện rất vui vẻ, con đừng có lo lắng. ”
Lâm Thần nhìn Nguyễn Đình và Nguyễn Tinh thân thiết bên cạnh, cảm thấy có chút không thoải mái.
Anh không thích cô quá thân thiết với người khác, ngay cả khi đó là ba của cô.
Trời đã khuya, đèn trong phòng có chút mờ mịt, nhưng ánh mắt Lâm Thần lại tối đen không đáy.
Chủ tịch tập đoàn Nguyễn thị dùng thủ đoạn như sét đánh ở trên thương trường, ở nhà dỗ dành con gái cẩn thận như vậy, điều này đủ thấy ông cưng chiều con gái của mình như thế nào, ai mà ngờ được ông lại có một đứa con gái được sủng ái như vậy.
Hôm nay anh cũng phát hiện ra Nguyễn Đình rất yêu thương người con gái này, trước đây anh luôn nghĩ Nguyễn Tinh sẽ không thể làm bất cứ việc gì ở nhà họ Nguyễn, hôm nay xem ra lo lắng của anh là dư thừa rồi.
Biết ba cô yêu thương cô nhiều như vậy, anh mừng thay cho cô trong lòng của mình, nhưng một chút bực bội không rõ lý do.
Đôi khi anh ước rằng gia đình cô đừng quá giàu có và bố cô đừng tốt với cô như vậy, như vậy, anh đứng một bên ít nhất cũng có thể cho cô tiền, cho cô hết tình yêu của mình.
Nhưng bây giờ, anh chỉ là một quân cờ vô giá trị đối với nhà họ Lâm.
Gần tám giờ, Nguyễn Đình bị một cuộc điện thoại gọi đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Anh Thần.” Một giọng nói ngọt ngào vang lên trong căn phòng trống.
“Hả?” Lâm Thần cho rằng cô không được khỏe nên anh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
Nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên gương mặt anh, cô nghĩ mình đột nhiên gọi anh khiến anh sợ hãi.
"Có phải tôi đã làm hù anhkhông? Tôi chỉ muốn nói với rằng ba của tôi thật sự rất tốt, nhưng ông ấy có khuôn mặt dữ tợn."
Nhìn thấy đôi mắt mèo tròn xoe của cô, Lâm Thần mềm lòng, thuận thế vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, anh mỉm cười trấn an: “ tôi biết rồi, đừng lo, bác và tôi rất hợp nhau.”
Nguyễn Tinh ngẩng đầu lên muốn nhìn anh, liền đối diện với cặp mắt luôn lạnh nhạt của anh.
Bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Tinh sững sờ một lúc, sau đó hoảng hốt quay mặt đi chỗ khác, vừa rồi cô cảm thấy mặt mình như sắp bốc cháy.
Giờ phút đó, cô thật sự cảm thấy Lâm Thần nhìn cô có chút dịu dàng, cô có nhìn lầm không?
Như thể một vài con mèo đang chạy quanh trái tim cô.
Vẻ mặt Lâm Thần vẫn như cũ, biểu hiện trên mặt cũng không khác trước, dường như lúc đó chỉ là ảo giác của cô.
Không khí đột nhiên ngưng tụ, bầu không khí dường như trở nên có chút ngượng ngùng.
Nguyễn Tinh bĩu môi vì xấu hổ, siết chặt tay dưới chăn bông và thản nhiên thay đổi chủ đề.
“Nhân tiện, hôm nay ba tôi cho người mang bữa tối tới. Anh có muốn ở lại ăn cơm với tôi không?” Mặc dù lúc này cô có chút ngượng ngùng nhưng cô vẫn nghiêm túc nói ra.
Rốt cuộc đã muộn như vậy, cô cũng không đành để người ta về khi chưa ăn cơm, nhưng đây chỉ là ý của cô, Lâm Thần có lẽ sẽ không đồng ý.
“ ừm” Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô, Lâm Thần dừng lại khi nghịch điện thoại, một giọng nói khàn khàn truyền ra.
“Anh đã đồng ý?” Nguyễn Tinh định nói vậy được rồi, nhưng nghe anh nói xong, cả người trở nên kinh ngạc, cô nghi ngờ mình vừa rồi nghe nhầm.
Dù sao, cô cũng biết anh không thích phiền phức đến nhường nào.
Không ngờ anh lại dễ nói vậy .
“ừm.” vẫn là một từ.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Nguyễn Tinh trong lòng vui mừng.
“Dì của chúng tôi nấu rất ngon, hôm nay anh có thể ăn món này với tôi.” Cô nhìn Lâm Thần đang gọt táo cho mình với vẻ mặt tự mãn.
Thời gian còn lại, Nguyễn Tinh không ngừng nói, Lâm Thần hết lần này tới lần khác gật đầu đáp ứng, trên mặt không có một chút sốt ruột.
Một lúc sau, tài xế mang đồ ăn đến.
Nguyễn Tinh vui mừng khôn xiết và nhìn chằm chằm vào hộp cơm không chớp mắt.
Nghĩ ăn món sườn xào chua ngọt, tôm kho, cua rang mà cô yêu thích ... nước miếng của Nguyễn Tinh gần như ứa ra.
Kết quả là, khoảnh khắc như vậy không kéo dài trong ba giây.
Nguyễn Tinh vội vàng mở mấy hộp cách nhiệt, nhìn bát đĩa đồ ăn không có sắc thái và cháo trắng bên trong, cô sững sờ, không tin nói: “Sườn xào chua ngọt và tôm của tôi đâu?” Giọng điệu của cô đầy ủy khuất.
Không có món sườn xào chua ngọt, cô một chút cũng không thấy vui.
“ Tiểu thư, cô bây giờ bị bệnh nên chỉ có thể ăn mấy cái này.” Người lái xe giao đồ ăn thấy cô không thích liền nhẹ giọng giải thích.
“Được rồi.” Nguyễn Tinh bĩu môi, trông giống như một đứa nhỏ tội nghiệp bị ủy khuất.