Chương 47:Ôn nhu

Mặt trời đỏ lặn về phía tây, nhuộm bầu trời bằng những tia nắng đỏ cam.

Nguyễn Tinh luôn cảm thấy tiết học cuối cùng quá dài khiến cô không thể ngồi yên.

Hôm nay điểm xuống, môn toán của cô cũng không tệ, 107 điểm, tuy rằng đối với những cao thủ toán học cũng không phải là vấn đề gì to tát, nhưng cô cũng khá hài lòng với điểm số của mình, dù sao cũng không ai rõ hơn cô có bao nhiêu cân lượng.

Vẫn là Lâm Thần dạy tốt, anh sao lại có thể lợi hại như vậy!

Không được, hôm nay cô phải ăn mừng với anh.

Tại sao cô không đi ra khỏi lớp?

Tiết học cuối cùng hôm nay khó chịu quá!

Cô muốn đi tìm anh ngay bây giờ.

Nghĩ đến Lâm Thần, khuôn mặt băng giá đó lại hiện lên trong đầu, tuy rằng hung dữ và băng giá, nhưng dường như anh rất tốt với cô, Nguyễn Tinh nghĩ, bất giác cong môi lên.

Sau khi nhận ra phản ứng của mình, bản thân cũng sửng sốt, có chút bực bội vỗ trán.

Phi, ngươi đang nghĩ gì vậy?

Sau đó, cô lấy ra một bộ đề toán và đắm mình trong biển câu hỏi, khi cô làm các câu hỏi, thời gian trôi qua rất nhanh.

Sau khi tan học.

Sau khi ra khỏi cổng trường, cô nhìn thấy chiếc Maybach rất dễ thấy ở cổng trường, Nguyễn Tinh tự nhiên đi lên. Đương nhiên, ngay cả bản thân cô cũng có chút kinh ngạc.

Cô chợt nhận ra mình đã lâu không nhờ tài xế của nhà đưa đón đến trường, từ khi cùng Lâm Thần về nhà, chiếc xe của anh dường như đã trở thành của riêng cô, cô quên mất nó bắt đầu từ lúc nào, luôn chờ cô ở cổng trường đúng giờ mỗi ngày, và cô dường như đã quen với điều đó.

Làn gió mát chậm chậm thổi,đem những chiếc lá vàng từ từ rơi xuống, hoàng hôn đang đến gần, hòa vào con đường mòn đá xanh kéo dài.

Ngay khi Lâm Thần lên xe, Nguyễn Tinh nóng lòng muốn chia vui cùng anh. “Lần này em đạt 107 điểm trong bài kiểm tra toán.” Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái lọt vào tai Lâm Thần.

Lúc này anh mới ngước mắt lên nhìn cô một cái.

Cô gái ngẩng đầu, giọng điệu có chút kiêu ngạo, giống như đang chờ đợi lời khen ngợi của anh, nhìn thấy cô như vậy, Lâm Thần không khỏi nghĩ đến đứa nhỏ đòi cha mẹ ban thưởng.

Cô chăm chú nhìn anh, trong mắt dường như có những ngôi sao nhỏ sáng ngời, Lâm Thần có thể dễ dàng nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của chính mình qua đôi đồng tử đen láy ấy.

Trước đây, nhiều nhất anh sẽ đáp lại bằng một tiếng "ừm", nhưng giờ phút này, anh không đành lòng phá bỏ sự mong đợi trong mắt cô gái, Lâm Thần cổ họng khô khốc, đột ngột nói thêm hai chữ. “Không tệ.”

Ba chữ này đối với Nguyễn Tinh vẫn có ích, dù sao anh trước đây một chữ cũng lười nói, Nguyễn Tinh nghĩ thầm: Đây cũng là một tiến bộ! Hôm nay anh như vậy dễ nói chuyện, Nguyễn Tinh lúc này mới hỏi thưởng: “Vậy thì… vậy anh có thể thưởng cho tôi không? "

Được một tấc lại muốn tiến một thước.

Hắn gặp qua không ít nữ sinh, nhưng chưa từng thấy qua loại nào da mặt dày trực tiếp hỏi người khác muốn thưởng như Nguyễn Tinh, nhưng lại một chút đều không ghét, ngược lại cảm thấy rất đặc biệt.

Đều không nghe nàng nói mình muốn cái gì đâu, liền cự tuyệt, cũng quá không có phong độ thân sĩ.

“Anh Thần, anh thực sự không hiểu thương hoa tiếc học chút nào, quá không có phong độ thân sĩ đi!” Nguyễn Tinh nghĩ như thế nào liền nói như thế.

Cô lập tức dập tắt nụ cười trên mặt, đôi môi như anh đào khẽ mím lại, quay đầu sang chỗ khác, trong lòng có chút không vui.

Rõ ràng dựa theo diễn biến của cốt truyện, lúc này hắn nên khen cô, sau đó cái gì cũng đều đáp ứng, tại sao hiện thực lại phũ phàng như vậy.

Thật sự là khổ không thể tả.

“Tôi làm sao lại không có phong độ thân sĩ?” Nhìn thấy cô lúc này giống như mèo xù lông, Lâm Thần đột nhiên liền sinh ra ý muốn trêu chọc, giọng điệu hơi cao hơn so với giọng điệu lạnh lùng thường ngày lại nhiều hơn mấy phần tà mị.

Nguyễn Tinh nghe anh nói, nhưng không trả lời cũng như không nhìn anh, như thể cô không nghe thấy anh nói.

Cô không có cho mặt mũi một chút nào, hừ, cô mới không để ý tới anh, lại để ý đến anh, cô chính là chó con.

Nửa ngày cũng không nghe thấy bên cạnh có bất kì động tĩnh gì.

Lâm Thần cũng nhận thấy được sự khác lạ của cô gái nhỏ, thật ra khi cô quay đầu lại, anh phát hiện cô rất tức giận, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ không để ý đến anh.

Trong khoảng thời gian hai người ở bên nhau, Lâm Thần chưa từng thấy cô tức giận, nhưng bây giờ cô như vậy, lại cảm thấy cũng khá thú vị.

Anh hơi quay sang một bên, lọt vào mắt chính là gò mập mạp, phúng phính của cô, dáng vẻ này thật đáng yêu, quả thực đánh trúng điểm yếu của anh.

Thật muốn véo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, nhưng không biết khi bóp nó có cảm giác như thế nào, liệu nó có mềm hơn tưởng tượng của anh không.

Vai phút sau.

Người bên cạnh trầm mặc không nói lời nào, Lâm Thần đột nhiên có chút hoảng hốt, không quan tâm đến anh nữa.

“Tại sao không để ý tôi?”

“ Cô thực sự tức giận?”

“Tôi nói đùa?”

“ Nguyễn Tinh?”

“ Nguyễn Nguyễn?”

Diệp Thế Dân đang lái xe phía trước, khi nào nhìn thấy qua cảnh này, thiếu gia của anh đang thật cẩn thận nhẹ nhàng dỗ dành cô gái bên cạnh, hết câu này đến câu khác.

Anh ta có bị lão thị không? Anh gần như tưởng mình hoa mắt, lấy một tay hung hăng dụi dụi mắt, sau đó nhìn vào kính chiếu hậu, thiếu gia vẫn đang dỗ dành cô gái bên cạnh, ánh mắt ôn nhu nhẫn nại mà anh chưa từng thấy.

Xưa nay thiếu gia đối với người nào không lạnh lùng, dứt khoát và tàn nhẫn, tuy rằng là đứa trẻ trạc tuổi cháu trai, nhưng không thể giải thích được, hắn cảm nhận được loại áp chế mà người lớn không có, Diệp Thế Dân cho tới bây giờ không nghĩ tới thiếu gia lại còn có bộ dạng này.

Nguyễn Tinh cũng bị sốc.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người này sẽ dỗ dành cô nhẹ nhàng êm tai như vậy, nhưng cô vẫn có chút tức giận, nghĩ đến lại giận thêm một lúc, ai bảo anh một điểm phong độ thân sĩ đều không có.

Cuối cùng anh vẫn đồng ý đi ăn tối với cô, thật vất vả mới đem người dỗ dành tốt.

Diệp Thế Dân một giây trước còn lo lắng, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, lo lắng thiếu gia sẽ tức giận, nhưng không ngờ lại có một chuyện khiến hắn kinh ngạc, thiếu gia thật sự đồng ý đi ăn tối với Nguyễn Tinh, phải biết thiếu gia chân nhân không tiện, cho nên thường ngày khó chịu nhất đi ra ngoài, cũng kiêng kỵ nhất cái này.

Nguyễn Tinh ngược lại vì chuyện này, trên đường đi rất vui vẻ

Diệp Thế Dân bí mật liếc nhìn thiếu gia nhà mình vài lần, phát hiện ra anh lúc này cũng thật vui vẻ.

Nguyễn Tinh muốn ăn lẩu, cuối cùng đã chọn một nhà hàng lẩu ít người.

Lâm Thần không nói chuyện, để cô gọi đồ ăn.

Anh thông minh như vậy, làm sao mà không nhìn ra được.

Quán lẩu đối diện rõ ràng là nổi tiếng hơn và ngon hơn, nhưng cô chỉ nhìn lướt qua đã thu hồi tầm mắt.

Anh thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt cô khi cô nhìn sang cửa hàng đối diện, nhưng đồ ngốc này lại vì anh cố tình chọn cửa hàng này ít người.

Làm sao lại có người ngốc như vậy!