Chương 45: không so sánh không tổn thương

Trong phòng, những tiếng hát vang lên kèm theo tiếng ly thủy tinh va chạm vào nhau rất sôi động.

Ngô Giai Lệ đi lên để hát.

Nguyễn Tinh cầm trên tay một ly nước cam, bí mật di chuyển đến một góc, nơi cô có thể nhìn thấy biểu cảm và động tác của từng người, điều quan trọng nhất là giảm bớt cảm giác tồn tại của cô.

Cô nâng ly và từ từ di chuyển lên môi.

Ngay khi đặt cốc xuống, cô cảm thấy chỗ mình đang ngồi trong chìm xuống.

Nếu không nhìn thoáng bên phải, cô sẽ nghĩ mình bị ảo giác.

Nhìn thoáng qua cũng đủ để cô thấy gương mặt của người bên cạnh, nhìn có chút quen mắt.

Người đàn ông trẻ tuổi có một đôi mày sắc nét và một cái đầu ngắn gọn gàng, cơ thể anh ta có một chút hương vị nắng.

Cô nhanh chóng chuyển động đại não, vừa tìm kiếm trong đầu một lúc lâu, cô cũng không đoán ra được người này là ai.

Ngay khi cô đang trầm tư suy nghĩ, nam sinh kia mở miệng “ Nguyễn Tinh, cậu có tự tin về bản thân trong kỳ thi này không?” Giọng nam sinh ôn nhu, ấm áp.

Lúc này cô còn đang chìm đắm trong câu hỏi người này là ai, không ý thức thốt lên: “ không vấn đề gì.”

Nghe cô trả lời, Hà Dương đột nhiên cười, ôn nhu nói: “ Tôi rất mong được gặp cậu ở lớp hai.”

Hà Dương đã đọc những câu hỏi mà Nguyễn Tinh đã làm lúc trước, đó là một câu trả lời hoàn hảo, anh cũng biết nhược điểm duy nhất của cô là môn toán.

Sự tiến bộ của Nguyễn Tinh thực sự quá lớn, làm người đứng đầu lớp và cũng là người đầu khối như Hà Dương cảm thấy khủng hoảng mà nhiều năm qua anh chưa hề có.

Tất nhiên, anh cũng rất mong chờ, dù sao thì cô cũng được anh đưa vào danh sách ứng cử viên cạnh tranh số một.

Sau đó Ngô Giai Lệ ngồi xuống và ngồi ở giữa sau khi hát, tách hai người ra một cách tự nhiên.

“Tiếp theo là giờ hát K của lớp chúng ta, Lâm Tư Tư và Nguyễn Tinh, lên nào!” Nhóm trưởng nhìn xuống tấm thẻ trên tay, khi đọc đến hai cái tên trên thì rõ ràng là có ý tứ.

Khi những học sinh khác nghe thấy hai cái tên này, đều đồng loạt ngẩng đầu lên, điện thoại di động trong tay bỗng nhiên cũng bị bỏ qua không chút lưu tình.

Nguyễn Tinh, người đã mang đến nhiều bất ngờ cho lớp gần đây, và Lâm Tư Tư là ca sĩ được mệnh danh là "Sound of Heaven" trong lớp, chắc chắn rất bắt mắt khi đứng chung.

Dù sao, sống trong một môi trường ưu việt từ khi còn nhỏ, Nguyễn Tinh từ lâu đã có thể ứng phó với những buổi tiệc rượu, vũ hội. Lúc này, cô hát trước mặt bạn học, tự nhiên là không có gì đáng ngại.

Cô đứng dậy một cách hào phóng, tươi cười bước tới, cầm lấy micro bằng cả hai tay và hoàn thành toàn bộ các động tác trong một lần. Ngược lại, sự thận trọng và rụt rè của Lâm Tư Tư có vẻ không phóng khoáng.

Bài hát được chỉ định cho hai người là "Yến không nghĩ".

Bài hát này quá dễ đối với Lâm Tư Tư, tình cờ là bài hát mà cô ta đã nghe gần đây, khiến cô ta càng chắc chắn hơn sẽ chiến thắng Nguyễn Tinh.

“Trái tim em chai sạn yêu thương cho dòng nước chảy hướng đông, nguyện hy sinh mạng sống cùng anh, nhưng trời không tốt, Chuyện cũ dư vị bất quá là trong nháy mắt vung lên . .. ”Giọng nói tuyệt vời phát ra, nam nữ bên dưới đều thích thú.

“Oa, mặc dù khuôn mặt của Nguyễn Tinh rất đẹp, nhưng tôi vẫn phải nói rằng giọng hát của Lâm Tư Tư thực sự rất cảm động.”

“ Lâm Tư Tư là người đã từng đoạt giải cấp tỉnh, PK hát với Nguyễn Tinh thì hơi quá.... ”

“ Nguyễn Tinh bây giờ thật thảm.”

Những người ăn dưa bên dưới thầm đổ mồ hôi lạnh cho Nguyễn Tinh.

Rất nhanh họ sẽ sớm nhận ra điều họ vừa nghĩ thật nực cười biết bao.

Ngay sau đó đến lượt Nguyễn Tinh cất tiếng hát, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô gái trên sân khấu, chỉ thấy đôi môi dịu dàng khẽ hé mở, một giọng hát êm tai cất lên: "ngươi yêu ai tâm lưu lại mấy đạo tổn thương, ta khóa lại lông mày nhất giống như tương tư đoạn người ······ Chia ly tịch liêu trong đêm nước mắt hai hàng, nến ngắn tiếc nuối dài cố nhân từ khó quên ······"

Giọng cô gái thanh tao và du dương, cực kỳ dễ nghe, mỗi câu cô hát đều có thể khiến người nghe xúc động.

Những người bên dưới vẫn đang lo lắng cho Nguyễn Tinh bất giác há hốc, hoàn toàn bị sốc trước tiếng hát tuyệt vời này.

Làm sao cô có thể hát được.

Vào lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm thanh tú của Lâm Tư Tư lúc này cũng chậm rãi sụp đổ, sắc mặt càng ngày càng xấu."

Lời bài hát sau đó là song ca, trạng thái của Lâm Tư Tư suy sụp và tâm trạng của cô ta không được tốt như trước, sau khi một bài hát xuống, hai người hình thành một sự tương phản mạnh mẽ.

Lại nghe thấy giọng của Nguyễn Tinh, lại nghe giọng của Lâm Tư Tư có chút khó nghe, trình độ của hai người hiển nhiên không cùng đẳng cấp.

Từ hôm nay về sau, các bạn học bên dưới hiếm khi nói gì về giọng hát của Lâm Tư Tư. Ngược lại, Nguyễn Tinh rất được mọi người săn đón, sau giờ học, nhiều bạn học dần dần tìm Nguyễn Tinh để ăn tối với cô và rủ cô đi chơi.

Vì vậy Ngô Giai Lệ rất phiền muộn về điều này, vì sợ rằng địa vị của cô ấy sẽ không được đảm bảo, bạn thân của cô ấy quá nổi tiếng, phải làm sao đây?

Nếu không phải Nguyễn Tinh chỉ một lòng học tập, chỉ sợ rằng địa vị của cô ấy sẽ không được đảm bảo.

Lớp sáu.

Lục Vãn có tâm trạng kém đến kỳ lạ, kể từ khi Nguyễn Tinh giành được giải thưởng lần trước, cô ta luôn cảm thấy cô thật kỳ lạ, cô ta luôn cảm thấy cô đã biết điều gì đó.

Cô không mặc quần áo và giày mà cô ta đã đã chuẩn bị trong cuộc thi ngày hôm đó, khi đó cô ta hỏi, Nguyễn Tinh nói rằng cô không thích mặc quần áo của người khác mặc, vì vậy cô ta không nghi ngờ gì cả. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ hai ngày qua, cô ta phát hiện ra có gì đó không ổn, Nguyễn Tinh cũng đã từng mặc bộ quần áo mà cô ta đã mặc trước đó, đáng lẽ đến bây giờ cô cũng không nên có ghét bỏ.

Chẳng lẽ cô thật sự đã phát hiện gì?

Nhưng không đúng, cô ta rất bí mật, video giám sát và những thứ khác đều được xử lý rất tốt, không có lý do gì để Nguyễn Tinh phát hiện ra.

“ Vãn Vãn, chúng ta cùng nhau mua sắm sau giờ học đi!”

Lục Vãn đang nghĩ về Nguyễn Tinh thì đột nhiên bị một giọng nói cắt ngang, trong lòng rất khó chịu.

Lại ngẩng đầu nhìn chủ nhân giọng nói, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhưng cảm xúc đã sớm bị đè xuống.

Người gọi cô là Giang Dao, bạn cùng bàn của cô ta, Lục Vãn vừa quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt này, trong lòng tức giận, nhưng cũng không thể lộ ra một chút không kiên nhẫn.

“Thực xin lỗi, Dao Dao, hôm nay tớ còn có việc phải làm.” Mặc dù Lục Vãn trên mặt dịu dàng, nhưng trong lòng lại đè nén lửa giận.

Kể từ lần trước sau khi ra ngoài mua sắm, tiền tiết kiệm bao nhiêu năm của hai mẹ con cô ta đã bị Nguyễn Tinh, con tiện nhân đó tiêu, số còn lại cũng đã tiêu hết mấy ngày gần đây.

Cô ta đã lâu không mua đồ xa xỉ, cô ta thường đưa Nguyễn Tinh đi mua sắm, chỉ cần cô ta mở miệng một chút, con ngu đó sẽ mua mọi thứ cô ta muốn cho cô ta.

Bây giờ cô đã trở nên khó kiểm soát, Lục Vãn không còn cách nào để sở hữu những thứ xa xỉ quý giá như trước nữa, và cũng không có tài xế riêng đưa đón cô ta đi ra ngoài. Hơn nữa, sau khi bị tàn sát dã man lần trước, Lục Vãn cũng không dám rủ cô đi mua sắm nữa.