Đồng hồ kiêu tích tắc.
Bữa tối đã sớm chuẩn bị xong, Nguyễn Tinh thay đổi vẻ mặt buồn bã ngồi vào bàn, nhìn chằm chằm bát đĩa trên bàn, hai mắt sáng lên.
Sườn xào chua ngọt, gà xé cay, bánh mì kẹp tôm, lẩu riêu cua ... món nào cô cũng thích.
“Chú Diệp, chú cũng rất tuyệt, tất cả những món ăn cháu đều thích.” Biết những món ăn này đều do Diệp Thế Dân chuẩn bị, cô không khỏi hướng đối phương ném ánh mắt cảm kích.
“Không… không có gì, chỉ cần Nguyễn tiểu thư thích là được.” Lúc này, Diệp Thế Dân chỉ cảm thấy sống lưng toát ra một chút mồ hôi lạnh, bất động thanh sắc quan sát thiếu gia đang ngồi ở bàn ăn sắc mặt nặng nề, gượng cười mở miệng.
Nguyễn Tinh không biết rằng tất cả những món ăn này đều do Lâm Thần phân phó Diệp Thế Dân làm.
Khoảng thời gian này, thời gian hai người ở cùng nhau rất nhiều, Nguyễn Tinh là người thích nói, Lâm Thần lại luôn lắng nghe cô nói, rất dễ dàng liền từ miệng cô biết được cô thích gì, cũng không biết vì cái gì tự nhiên liền nhớ kỹ.
Trên bàn ăn chỉ có Nguyễn Tinh và Lâm Thần, có vẻ hơi vắng vẻ.
Diệp thế dân đứng thẳng người bên cạnh bàn ăn, nhìn hai người ăn, thỉnh thoảng còn rót thêm nước trái cây cho hai người.
“Chú Diệp, ngồi xuống cùng nhau ăn đi!” Hai người ngồi ăn, không tránh khỏi có chút vắng vẻ, cô nghĩ mặc dù Diệp Thế Dân là quản gia, nhưng bình thường chú ấy chăm sóc cho Lâm Thần rất tốt, Nguyễn Tinh chưa từng coi ông là hạ nhân, lúc này mới lên tiếng nói lời này.
"Nguyễn tiểu thư, không cần quan tâm tôi, tôi đã ăn rồi.” Diệp Thế Dân có vẻ hơi do dự, sau đó liền từ chối.
Nguyễn Tinh làm sao mà không hiểu được, cô là người thông minh tất nhiên nhìn ra được.
Ông ấy đã ăn ở đâu, rõ ràng không dám làm như vậy khi chưa được phép.
Bất quá cô cũng không nói nhiều, dù sao cô cũng không có tư cách.
Trên bàn ăn một mảnh trầm lặng .
Thật lâu sau, một giọng nói trầm thấp vang lên, "Cùng nhau ngồi xuống ăn cơm đi."
Lâm Thần nói xong liền cúi đầu ăn cơm, trên mặt từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì.
Diệp Thế Dân sửng sốt một lúc, nhưng cũng không dám từ chối, đành ngồi xuống ăn cùng nhau.
Nguyễn Tinh cúi thấp đầu, hơi câu môi.
Sau đó, giọng nói mỏng manh của Nguyễn Tinh thỉnh thoảng vang lên trên bàn ăn, mặc dù cô ấy nói rất nhiều nhưng không ai cảm thấy rằng cô ấy đang ồn ào.
Sau bữa ăn, cô liền rời đi, căn biệt thự to lớn im lìm, trở lại vẻ vô hồn trước đây, tựa như sự sinh động và tiếng cười vừa rồi hoàn toàn không tồn tại.
Lâm Thần im lặng trở về phòng, đóng cửa lại.
Ở nhà, Lâm Thần căn bản không bao giờ ra khỏi phòng trừ bữa ăn, không ngờ khoảng thời gian này anh lại ở trong phòng khách, mãi đến khi thiếu nữ rời đi anh mới trở về phòng.
-------------------------------------
Năm cuối cấp 3, áp lực học tập ngày càng lớn, và thời gian cũng ngày càng gấp rút, cảm xúc của học sinh cũng căng thẳng, thậm chí ngày càng có nhiều học sinh có tâm lý lo lắng và trầm cảm trước kỳ thi.
Trước tình hình đó, sau khi thảo luận tập thể giáo viên và lãnh đạo nhà trường đã thống nhất quyết định tổ chức một cuộc thi tài năng quy mô lớn, nhằm xoa dịu cảm xúc của học sinh và giải tỏa áp lực trong giai đoạn này.
Khi Ngô Giai Lệ nghe tin trường tổ chức sự kiện này, cô ấy đã rất vui mừng như phát điên, không phải cô ấy có năng khiếu gì để mong được nhận giải thưởng mà là vì cô ấy có thể buông lỏng mà không phải căng thẳng học tập.
"Nghe nói lần này trường học đầu tư rất lớn, không nói đến giải thưởng hậu hĩnh, trường còn mời cả đạo diễn nổi tiếng Giản Nhất, nếu được đạo diễn Giản xem trọng, nhất định sẽ trở nên nổi tiếng ..."
Ngô Giai Lệ càng nói càng hăng hái, cô ấy thậm chí còn không để ý đến người bên cạnh hồn đã trôi đi xa ngàn dặm.
Giản Nhất, Nguyễn Tinh nhớ kỹ anh ta, kiếp trước anh ta cũng đến trường học vào thời điểm này để xem biểu diễn, chính là vào lúc đó Giản Nhất đã gặp Lục Vãn và mời Lục Vãn làm nữ chính phim của anh ta, sau khi tham gia l bộ phim đó, Lục Vãn liền trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm, nhưng cuộc đời bi thảm của cô cũng chính thức bắt đầu.
Đời này, cô sẽ không bao giờ để Lục Vãn thuận buồm xuôi gió như vậy.
Khi cán bộ lớp đăng ký những người tham gia, Nguyễn Tinh đã không ngần ngại trực tiếp đăng ký.
Cùng lúc đó, Lục Vãn cũng đồng dạng mang tâm trạng kích động đăng ký, khi biết tin Lục Vãn đăng ký, nhiều cô gái không khỏi xúc động.
Ai mà không biết Lục Vãn tài năng xuất chúng, hai năm nay, tất cả hoạt động của trường, giải thưởng đều là của Lục Vãn, cho nên những cô gái vốn có tâm lý cố gắng, đột nhiên liền mất tự tin.
Rất nhanh trong trường học liền truyền ra vấn đề này.
"Này, nghe chưa? Cả Lục Vãn và Nguyễn Tinh đều đã đăng ký tham gia cuộc thi tài năng này."
"Hai chị em này mạnh thật đấy, cũng không biết ai sẽ thắng nữa."
" Cái này không cần phải đoán, khẳng định là Lục Vãn rồi, Lục Vãn nổi tiếng đa tài, còn em gái cô ấy thì quên đi, cô ta chưa từng tham gia hoạt động nào nên chỉ mong cô ta không đi lên làm mất mặt là được. "
" Hai người này, bất kể tài năng hay không, đứng trên sân khấu cũng rất bắt mắt ... "
-------
Kiếp trước, Lục Vãn luôn nói với cô ấy rằng Hoắc Cảnh không thích con gái quá biểu hiện, cho nên cô chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động nào, ngoại trừ duy nhất cuộc thi tài năng kia, cô vốn không muốn để lại bất kỳ điều gì hối tiếc ở trường Trung học, vì vậy cô đã giấu Lục Vãn đăng ký.
Lục Vãn không tức giận khi biết chuyện, thay vào đó, cô ta mời cô múa cho cô ta, cô vẫn còn ngớ ngẩn vì chị gái không trách mình nên đương nhiên đồng ý, nhưng đến ngày thi đấu trong đôi giày khiêu vũ của cô có chiếc kim dài màu bạc, cô không hề hay biết sau khi mang nó, máu chảy ra khắp bàn chân, đau đến mức cô không thể đứng dậy.
Cho dù bị thương, cô cũng ngu ngốc vì Lục Vãn suy nghĩ, sợ rằng cô ta sẽ không có vũ công, mặc chân bị thương, cô vẫn kiên trì lên sân khấu biểu diễn, chân bị thương nặng như vậy tất nhiên sẽ không phát huy hết trình độ của cô. Sau khi biểu diễn xong, cô được đưa đến bệnh viện, nếu đến chậm hơn nữa, chân của cô liền phế đi.
Đời này cô sẽ không ngốc như vậy nữa.
Tuần sau là sẽ diễn ra cuộc thi, cô không có nhiều thời gian để luyện tập, cô lại không dám trì hoãn việc học của mình, dù sao thì sau phần thi tài năng là kì thi giữa kì, hiện tại cô không có vấn đề gì với các môn khác, ngoại trừ môn toán học.
Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Tinh không những không buông lỏng mà còn học tập chăm chỉ hơn, thời gian học thêm ở nhà Lâm Thần cũng kéo dài thêm hai tiếng mỗi ngày.
Về đến nhà, cô nhốt mình trong phòng vũ đạo.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô bước vào phòng vũ đạo này.
Phòng vũ đạo, phòng thu và phòng chơi piano ở nhà đều do Nguyễn Đình sắp xếp, và tất cả các phòng trên tầng ba được mở, đều do Nguyễn Đình tạo cho con gái ông.
Kiếp trước, Nguyễn Tinh vẫn luôn thờ ơ với những thứ này, cô sống lại một lần này, khi lên tầng ba lần nữa, lại có cảm giác xúc động muốn khóc.
Bên trong phòng thu âm, đàn piano, nhiều loại nhạc cụ khác nhau, mọi khu vực đều đã được dọn dẹp sạch sẽ không tì vết.