Mặc dù đã là mùa thu, nhiệt độ cũng không lạnh lắm, nhưng tâm Lục Vãn lúc này lại lạnh như băng.
Những ánh mắt khinh thường đó, như muốn nhìn thấu cô ta, Lục Vãn vẫn luôn là nữ thần được săn đón, một phút cô ta cũng không chịu nổi trường hợp như vậy.
Cô ta cuối cùng cơ hồ là chạy trối chết.
Nguyễn Tinh vốn luôn không giỏi ăn nói, đột nhiên trở nên hung dữ như vậy, cô không thể làm theo lời cô ta mà thay vào đó cô hoàn toàn bộc lộ suy nghĩ của bản thân với cô ta.
Sau khi sự việc xảy ra, Nguyễn Tinh có một đoạn thời gian rất dài không thấy Lục Vãn đến tìm cô, thanh tịnh hơn rất nhiều.
Những ngày này Nguyễn Tinh càng thêm liều mạng, cơ hồ một ngày ngoại trừ việc đi vệ sinh, thì thời gian còn lại toàn bộ đều là ở trong lớp học. Từ khi Lâm Thần dạy kèm cho cô, cô dần dần đối môn toán không đυ.ng vào này, ngược lại vẫn có chút thích môn học này, đến nỗi mỗi ngày cô không làm vài tờ đề toán thì trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.
Ngô Giai Lệ đã không còn lạ gì với dáng vẻ điên cuồng này của cô, chậm rãi thành thói quen.
Tiết thứ hai là toán học, có một bài kiểm tra hai ngày trước, và hôm nay vừa vặn phát bài kiểm tra.
Sau khi Ngô Giai Lệ lấy bài kiểm tra của mình, rồi cô ấy nhìn bài kiểm tra của Nguyễn Tinh bên cạnh với số điểm màu đỏ là 89. Mặc dù đã quen với sự biếи ŧɦái của bạn cùng bàn, nhưng sau khi nhìn thấy điểm toán lần này, Ngô Giai Lệ vẫn là nho nhỏ chấn kinh một chút.
“ Nguyễn Nguyễn, cậu chỉ mới học thêm không lâu, môn toán của cậu đã tiến bộ nhiều như vậy. Cậu còn là người sao?” Ngô Giai Giai trợn to mắt.
“Không có cách nào, gia sư của tớ thật tuyệt vời.” Khi cô đột nhiên được khen ngợi, điều đầu tiên cô nghĩ đến là dáng vẻ bình tĩnh giảng bài của Lâm Thần, thành tích của cô được như này là nhờ anh.
“ Cậu tìm gia sư ở đâu?” Ngô Giai Giai hỏi.
"Là một người bạn của tớ. Anh ấy học cùng khóa tại trường Trung học số 18." Bọn cô hẳn là bằng hữu a. Nguyễn Tinh ở Trong lòng thầm nghĩ.
“Trường trung học 18?” Ánh mắt Ngô Giai Giai thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục.
Không phải trường trung học 18 là một đám thiếu gia và tiểu thư nhà giàu không làm việc đàng hoàng sao? Thành tích càng là chênh lệch rối tinh rối mù, Nguyễn Nguyễn đây là đang nói đùa đi?
“ Ân.”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Ngô Gia Lệ vẫn không nói nhiều.
Trường trung học 18.
Tin đồn Lâm Thần có bạn gái được đồn đại sôi nổi, gần như toàn trường đều biết chuyện này, Lâm Thần ngày thường không bao giờ để ý đến bài đăng của trường, nên đương nhiên hoàn toàn không biết.
Ở góc tầng hai, một vài chàng trai lưu manh tụ tập hút thuốc, lâu lâu lại nở những nụ cười bỉ ổi.
"Lâm Thần là một tên tàn tật, tính tình xấu như vậy, anh ta lại có bạn gái và còn xinh đẹp như vậy."
"Một kẻ tàn tật sao có thể xứng với cô ấy? Cô bé đó quả thực quá xinh đẹp"
"Nếu hai người này tiến thêm một bước. Tôi không biết liệu Lâm Thần một kẻ tàn tật có thể mang lại vui vẻ cho tiểu tiên nữ hay không. "
" Tôi đã nhìn thấy tiểu tiên nữ đó mấy lần rồi. Làn da trắng nõn nà, khuôn mặt xinh đẹp, vòng eo và thân hình nuột nà. Dáng người quả thực là tuyệt. "
" Nếu tôi có thể ở trên cô ấy một lần, thật là đáng giá. Tôi không biết cô gái nhỏ đó có thể chịu đựng được không, hahahaha ... "
Sau đó là một trận cười vang.
Lúc Lâm Thần đi tới, vừa vặn nghe được tên của mình, vốn cũng không muốn để ý tới, đang định rời đi thì nghe thấy bọn họ nhắc tới Nguyễn Tinh. Ngưng lại bước chân, vừa vặn nghe được ngôn ngữ ô uế từ miệng vài người.
Vài nam sinh đang cười nghiêng ngả, vừa quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt khát máu của nam nhân ngồi trên xe lăn, sau lưng chỉ cảm thấy ớn lạnh.
Nam sinh cầm đầu cũng chính là nam sinh nói ta lời ô uế.
Thấy anh nhìn hắn ta bằng ánh mắt thâm trầm như vậy, trong lòng không quá dễ chịu, vốn là còn chút kiên kị với thân phận của người trước mặt, nhưng sau đó lại nghĩ rằng anh chỉ là một tên tàn tật, và là đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Lâm. Đối với nhà họ Lâm đã sớm không còn giá trị, nghĩ như vậy trước đó sợ hãi liền bị cuốn đi sạch sẽ.
Ngô Tiến điều kiện gia đình không tệ, là một cái phú nhị đại, trong nhà chỉ có một mình hắn là con trai, vợ chồng nhà họ Ngô đối với Ngô Tiến sủng ái quả thực là không lời nói, kiểu muốn sao có sao muốn trăng có trăng.
Ngô Tiến gần như đi ngang ở trường, nhiều người đều sợ hãi hắn.
“Nhìn cái mà nhìn? Lại nhìn liền móc mắt ngươi.” Ánh mắt Lâm Thần như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, đối mặt với sự áp chế như vậy, cơn giận của Ngô Tiến dần tăng lên, hắn hung ác uy hϊếp.
Sau một hồi im lặng, giọng nói trầm ấm của Lâm Thần mang theo một tia phẫn nộ không thể che giấu. “ Ngươi không xứng.”
“Cái gì?” Môi của Ngô Tiến cong lên thành một nụ cười chế giễu.
“Cái miệng bẩn thỉu của anh không xứng nhắc tới cô ấy.” Đôi mắt Lâm Thần vô cùng đỏ rực, trong mắt không có lửa giận nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Yo, tao còn tưởng rằng chuyện gì, hóa ra là bảo vệ bạn gái của mày, tao nói mày vận khí đúng thật là tốt, một phế vật tàn phế cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn lại có được một người bạn gái xinh đẹp như vậy, phế vật như mày chắc chắn sẽ không thể làm cô ấy vui vẻ được, tao ngược lại thật ra có thể thay mày làm vui vẻ cô ấy. ”
Ngô Tiến chế nhạo, âm dương quái khí mở miệng, trong giọng điệu không che giấu chút nào ám muội.
Sau khi nghe lời này, sắc đỏ trong mắt Lâm Thần càng sâu, anh nhìn ánh mắt của Ngô Tiến lập tức hằn lên sát khí khát máu. “Nếu mày dám cô ấy dù chỉ đầu ngón tay, tôi sẽ gϊếŧ mày.” Giọng anh lạnh lùng, cứ như là Ta La ở địa ngục vậy.
Ngô Tiến bị ánh mắt sát ý kia nhìn chằm chằm, toàn thân cứng đờ, sợ hãi, ủ rũ ngậm chặt miệng, không dám tiếp tục nói nữa, hắn sợ kẻ mất trí trước mặt thật sự sẽ gϊếŧ chết hắn. Rốt cuộc sát khí trong mắt anh vừa rồi quá rõ ràng, Ngô Tiến không chút nào nghi ngờ lời nói của anh, bởi vì trong nháy mắt đó hắn thật cảm thấy tên điên kia sẽ gϊếŧ hắn, anh thật sự không phải đang nói đùa.
Hắn cũng không biết vì cái gì lại đột nhiên nhớ tới Triệu Huy trước đó, hắn không phải là không có nghe nói qua sự tình của Triệu Huy, không biết Triệu Huy bởi vì chuyện gì chặn Lâm Thần ở cổng trường, ở trường cũng nhiều lần đi tìm Lâm Thần gây phiền phức.
Cũng không lâu sau đó, nhà họ Triệu phá sản, Triệu Huy xuất hiện lần nữa ở trường học, trên người đầy thương tích, toàn thân không có lấy một mảnh da thịt tốt giống như bị thứ gì đó cắn, về sau hắn vừa thấy Lâm Thần liền chạy, trong mắt luôn hiện lên vẻ sợ hãi, giống như đã nhìn thấy cái gì kinh khủng.
Trong trường có tin đồn Lâm Thần trả thù Triệu Huy, nhưng đó chỉ là tin đồn, hắn không để tâm, nhưng bây giờ nghĩ lại, Ngô Tiến chỉ cảm thấy toàn thân run lên, hắn lại có chút tin tưởng nó.
"Lâm ... Lâm Thần, em ... sau này em sẽ không bao giờ nói về bạn gái sau lưng anh nữa. Em xin anh, đại nhân đại lượng tha cho lần này." Ngô Tiến cũng không quan tâm bên cạnh còn có người khác, thẳng tắp quỳ gối bên cạnh xe lăn của Lâm Thần và cầu xin sự tha thứ.
Một vài người anh em của Ngô Tiến đứng bên cạnh chết lặng khi nhìn thấy cảnh này, họ không thể tin được, người mà bọn họ luôn coi như đại ca đang quỳ xuống trước một người tàn tật và cầu xin sự tha thứ.
“Cút.” Lâm Thần lạnh lùng phun ra một chữ, không thèm nhìn hắn.