Chương 30

Chương 30

Gần đây đã xảy ra một chuyện không ngờ ở đế đô.

Tập đoàn Hoắc thị trong lần đấu thầu gần đây vậy mà không có trúng. Trước đây loại cơ hội này đối với Hoắc thị mà nói căn bản là chuyện dễ như trở bàn tay, cũng không biết vì cái gì lần này họ lại mắc sai lầm.

Đây là một tổn thất không nhỏ đối với Hoắc thị.

Hoắc Cảnh gần đây vì chuyện này mà khó chịu, năm nay hắn vào công ty lịch luyện, đây là trường hợp đầu tiên hắn tiếp quản, trong lúc nhất thời lại xảy ra loại vấn đề này, Hoắc Cảnh thật sự rất khó chịu.

Nhà họ Hoắc có hai người con trai, Hoắc Cảnh còn có một anh trai ngoài giá thú, anh trai ngoài giá thú này luôn nhìn chằm chằm hắn, nếu hắn bất cẩn, hắn sẽ mất tất cả, đem Hoắc thị cho người ngoài, đây là điều hắn tuyệt đối không cho phép, quyền thừa kế Hoắc thị hắn nhất định phải đạt được.

Mấy bữa nay đồ ăn ở căng tin đều ăn không vào.

Giữa trưa, Nguyễn Tinh cùng Ngô Giai Lệ đi tìm một quán nhỏ bên ngoài, mỗi người gọi một phần cơm gà cay và cơm cà ri, đồng thời gọi hai ly đồ uống.

"Đồ ăn trong trường học lão tử đều chán ăn rồi. Hôm nay, anh Cảnh không có ở trường cuối cùng cũng có thể ra ngoài ăn." Bình thường lúc có Hoắc Cảnh, bọn họ thường ăn trong nhà ăn. Trần Diệp đã sớm không thể chịu được. Nhưng ở trước mặt Hoắc Cảnh, hắn không dám nói gì, cũng may hôm nay Hoắc Cảnh không có ở đây.

“Nhìn… Đó có phải Nguyễn Tinh không?” Lục Sâm không trả lời hắn mà nhìn sang một quán ăn nhanh bên cạnh.

Sau khi Trần Diệp nghe thấy, hắn cũng nhìn vào, quả nhiên thấy được Nguyễn Tinh. “ Đi , chúng ta đi vào ăn, hôm nay có thể tiết kiệm để dành ăn bữa khác.” Trần Diệp còn tưởng rằng hắn có thể ăn miễn phí một bữa cơm, trong lòng không khỏi mừng rỡ.

Ngay khi Trần Diệp vừa nói xong, ánh mắt của những người phía sau đều sáng ngời.

Đối với những gia đình điều kiện không tốt như họ, được miễn phí một bữa ăn là điều hạnh phúc biết bao.

"Đây không phải mấy người bên cạnh Hoắc Cảnh sao? Chán ghét chết. Ăn một bữa cơm cũng có thể gặp phải bọn họ, thật sự là xui xẻo." Ngô Giai Lệ nhìn thấy mấy người hùng hổ bước vào, cảm thấy có chút phản cảm, thận trọng ghé bên tai Nguyễn Tinh phàn nàn.

“Mặc kệ bọn họ, chúng ta ăn của chúng ta.” Nguyễn Tinh tự nhiên là chán ghét, cô chán ghét những người này đến cực điểm, khi gặp bọn họ, đột nhiên liền ăn không thấy ngon miệng.

Hai cô vốn ăn chậm, sau khi ăn xong, mấy người kia đã sớm không thấy.

“Bạn học đợi một chút.” Sau khi cả hai thanh toán tiền xong chuẩn bị rời đi, Nguyễn Tinh bị chặn lại.

Nguyễn Tinh quay đầu lại, nhìn người phụ nữ trung niên gọi mình, khó hiểu hỏi: "Sao vậy, còn chuyện gì không?"

“Bạn học, xem một chút cô có phải còn chưa thanh toán đủ không.” Người phụ nữ có vẻ tốt bụng nhắc nhở.

Nguyễn Tinh mở máy kiểm tra phiếu thanh toán, không có vấn đề gì. "Bà chủ, không có vấn đề a, 38 tệ."

Nụ cười trên mặt người phụ nữ dần biến mất, hiển nhiên có chút xấu hổ. "Bạn học, một số bạn học vừa ra ngoài đã nói là bạn của cô, nói cô sẽ trả tiền cho bàn của họ."

Nguyễn Tinh lập tức minh bạch “Bà chủ, bà nhầm rồi, tôi còn không biết bà đang nói ai.” Hóa ra là muốn moi tiền của cô, thật là kinh tởm.

Trong mắt cô lúc này hoàn toàn không có ý cười, chỉ còn lại từng đợt chán ghét.

Cô đã từng bị những người đó lợi dụng không chỉ một lần, mặc cho bọn hắn lợi dụng, lúc đó cô không hiểu chuyện, chịu thiệt thòi, bây giờ cô không phải là người ngu xuẩn có nhiều tiền, muốn lừa từ cô như trước đây, đúng thực là nằm mơ.

Bất quá, da mặt dày mức độ này thực sự là cô không ngờ tới.

“Nhưng họ đã rời đi, nói rằng cô sẽ trả tiền cho họ.” Khuôn mặt của người phụ nữ ngay lập tức trở nên cay nghiệt và giọng điệu của cô ấy trở nên cứng rắn.

"Chúng tôi thực sự không biết những người đó. Họ đã không trả tiền. Cô không thể tính vào chúng tôi." Ngô Giai Lệ cũng không nhịn được mở miệng.

"Tôi mặc kệ. Dù sao những người đó đã nói rằng cô là bạn của họ. Nếu hôm nay không trả tiền, thì cũng đừng nghĩ tới việc rời đi."

Nguyễn Tinh tuy tính tình tốt nhưng không phải người chỉ để cho người ta ức hϊếp không đánh trả, người phụ nữ đó cứng rắn thì cô còn cứng rắn hơn cả người phụ nữ đó. Dù sao thì cô cũng sẽ không trả tiền cho nhóm hôm nay.

"Bà chủ, cô thật quá vô lý. Chúng tôi dùng bữa tại tiệm của cô. Nếu những người đó là bạn của chúng tôi, tại sao họ không ngồi cùng chúng tôi?"

Bà chủ nghe đến đây ánh mắt tối sầm lại, tuy rằng phải thừa nhận có lẽ là bị lừa gạt, nhưng hiện tại những người đó đã rời đi rồi, tiền cũng chỉ có thể do người trước mặt này bù lại, nếu để bọn họ đi, mình liền thua lỗ.

"Các người không ngồi cùng nhau, làm sao tôi biết tại sao? Đừng nói nhảm nữa. Nếu hôm nay không trả tiền, liền không có khả năng để các người đi." Cô ta chỉ có thể kiên trì tiêu hao hai người.

Nguyễn Tinh cũng không yếu thế chút nào "Bà chủ, chúng tôi ăn cơm ở quán của cô. Nếu để xảy ra chuyện như vậy, cô cũng phải chịu trách nhiệm. Hành vi hiện tại của cô được coi là tống tiền. Nếu không được, chúng tôi đành phải gọi cảnh sát, để cảnh sát xử lý. Tôi tin rằng cảnh sát sẽ xử lý tốt hơn chúng ta."

Cô đứng nghiêm trên sàn, ánh mắt không chút sợ hãi, giọng điệu mạnh mẽ, một câu cũng không chịu thiệt.

Ngô Giai Lệ cũng rất táo bạo, khi nghe Nguyễn Tinh kéo cảnh sát ra cũng có chút sợ hãi, nhưng cô vẫn kiên trì cổ vũ bạn mình, "Cứ ... cứ để cảnh sát xử lý đi."

Bà chủ nhìn thấy hai đứa nhỏ lại là con gái, cô ta nghĩ hù doạ các cô hai câu các cô liền thỏa hiệp, nhưng không ngờ cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp mềm mại yếu ớt này lại gặp phải chuyện như vậy, không sợ mà còn uy hϊếp cô ta.

Bà chủ tự biết đuối lý, cô ta đến cùng vẫn là sợ cảnh sát tới, chuyện này từ đầu đến cuối đều là vấn đề của cô ta. “Được rồi, các cô đi đi, lần này bỏ qua cho các cô.” Cuối cùng, cô cũng chỉ có thể tìm cho mình một bậc thang.

Khi Ngô Giai Lệ nghe nói có thể đi, cô đã kéo Nguyễn Tinh, nhưng Nguyễn Tinh không cử động.

“Bà chủ, bọn họ là học sinh của trường chúng tôi, tôi có thể giúp cô thu hồi tổn thất.” Nguyễn Tinh nói xong liền rời đi.

Chỉ còn lại một mình bà chủ đứng đó.

Người xem náo nhiệt cũng biết chuyện, trong nháy mắt bọn họ chán ghét nữ chủ đến cực điểm.

"Tôi nhổ vào, bọn họ làm ăn buôn bán đen đủi, liền lừa cả tiền của học sinh. Thật sự là phát rồ."

"Đừng bao giờ tới cái quán này nữa, thật sự rất ghê tởm."

"Một người lớn làm khó hai học sinh còn không biết xấu hổ."

"Thật là xấu hổ cho người lớn chúng ta."

"Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với con gái của cô ta khi nó gặp phải chuyện như thế này. Nếu con gái tôi gặp phải chuyện này, tôi còn phải đau lòng chết."

"Là lỗi của chính mình, thật không biết xấu hổ đổ cho người khác, không có điểm mấu chốt, không hạ tuyến."

··•

"Những người này quả thực là kinh tởm, vậy mà để cậu trả tiền, quá mức đi."

" Có bệnh không, không biết xấu hổ, da mặt làm sao có thể dày như vậy, Nguyễn Nguyễn tớ hôm nay có thể coi như là thêm kiến thức đi."

··

Từ khi bước ra khỏi quán, Nguyễn Tinh suốt quãng đường đều nghe Ngô Giai Lệ cằn nhằn, trong lòng cảm thấy buồn cười.