Chương 29 Gia sư
Vào thu, thời tiết ngày càng lạnh.
Kể từ sự việc lần trước, dáng vẻ của Diệp Thanh trong mắt các bạn cùng lớp hoàn toàn sụp đổ, các bạn trong lớp bây giờ ít hay nhiều đều có ý kiến
với cô ta, bản thân cô ta cũng nhận thức được những thay đổi này.
Trong lòng hận Nguyễn Tinh đến nghiến răng, nhưng cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nguyễn Tinh hôm nay mặc một chiếc áo len có mũ màu trắng, giúp làn da của cô trắng hơn, đôi tay nhỏ bé ôm trong ống tay áo len trông rất đáng yêu.
Cô gái ngồi trên ghế, khẽ cau mày, thỉnh thoảng lại thở dài, như thể gặp phải vấn đề gì.
Ngô Giai Lệ ngồi bên cạnh không khỏi cảm thấy buồn cười trước bộ dạng thở dài của cô: "Nguyễn Nguyễn, sao hôm nay cậu lại thành cụ già than thở."
“Ai, còn không phải toán học chết tiệt này sao, tớ bây giờ nhìn thấy nó, không phải nó chết thì là tớ chết.” Nguyễn Tinh dứt khoát nằm trên bàn.
Cô đã đối đầu với tờ giấy kiểm tra toán này ròng rã hết một tiết rồi, xin tha cho cô đi.
Xem ra phải tìm người học bổ túc toán học, nếu không thành tích của cô thực sự chỉ có thể đứng ở top bốn mươi hay năm mươi thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ muốn chết của cô, Ngô Giai Lệ gần như nghĩ rằng cô đã gặp phải chuyện gì đó nghiêm trọng.
"Ai, cậu không biết môn toán của tớ tệ đến mức nào đâu. Tớ không biết làm thế nào cả. Tớ đã không học nó từ năm đầu tiên của trường trung học." Giống như các môn học chính trị, lịch sử, địa lý, ngữ văn, tiếng anh mấy môn này bản thân cô thấy hứng thú, lại cộng thêm kỹ năng đã nhìn qua là không quên nên rất dễ hiểu, nhưng cô không phải dân chuyên toán, chưa kể toán học còn rất phức tạp.
"Cậu các môn khác không phải cũng rất kém sao, trong một tháng đều có thể tăng lên. Làm sao chỉ là môn toán học lại có thể khiến cậu sợ như thế này." Ngô Giai Lệ cảm thấy có chút buồn cười. Những môn khác khó như vậy cô đều có thể đạt điểm tuyệt đối một cách dễ dàng, nhưng cô lại không tự tin vào môn toán.
"Cậu không biết. Tớ bây giờ nhìn những đề này, tớ không có suy nghĩ gì cả, tớ chỉ cảm thấy kinh khủng." Nguyễn Tinh yếu ớt nói.
“Nếu không tớ giúp cậu học bổ túc?” Ngô Giai Lệ đề nghị.
"Nhưng mà cậu bận bịu việc học như vậy, chặt chẽ như vậy. Giúp tớ nhất định sẽ ảnh hưởng đến cậu. Vẫn là quên đi, nếu không được tớ tìm gia sư." Nếu bây giờ không có biện pháp cũng không phải không thể tìm gia sư.
Ngô Giai Lệ cũng không sợ ảnh hưởng đến thành tích của mình, thấy cô từ chối cũng không ép.
Kể từ lần trước cô bị ngã, xe của gia đình Lâm Thần mỗi ngày đều đợi ở cổng trường cô để đón cô, sau đó mới đến trường trung học số 18.
Sau khi lên xe, Nguyễn Tinh lấy bài thi toán ngày hôm nay ra và tiếp tục giằng co.
Có lẽ là quá nghiêm túc, lúc đến trường Trung học số 18, Nguyễn Tinh vẫn chưa lấy lại tinh thần, mãi đến khi Lâm Thần lên xe, cô nghe thấy tiếng động trong xe, mới phản ứng lại, tay run run vội vàng giấu bài thi toán sau lưng sợ bị nhìn thấy.
Lâm Thần không khỏi có chút muốn cười. Rất sợ anh nhìn thấy.
“Tôi nhìn thấy hết rồi.” Vừa đi tới, anh liền nhận ra bài thi trên tay cô trắng nõn, sạch sẽ, còn sạch hơn cả mặt của cô.
"Cái gì ..." Nguyễn Tinh mím môi, cố ý giả ngu, giống như đang cố gắng che giấu điều gì đó.
Chỉ trong chốc lát, lòng của cô đã bất ổn, anh vừa nhìn thấy, sẽ không phải nhìn thấy thật chứ, bài thi của cô còn sạch hơn cả mặt cô, mà câu hỏi phía trên còn là đề đơn giản của năm nhất, nếu anh nhìn thấy, hẳn là mắc cỡ chết. Nguyễn Tinh lúc này một mặt quẫn bách, hoàn toàn bị anh xem ở trong mắt.
Vẻ mặt Nguyễn Tinh lúc này lộ rõ
vẻ xấu hổ.
“Bài thi cơ bản của năm nhất cấp ba.” Một lúc lâu sau, Lâm Thần mới nhẹ giọng thốt ra mấy chữ, phảng phất chỉ là một câu thăm hỏi.
Ruan Xing mặt đỏ bừng.
Trước mặt Lâm Thần cô mất mặc lớn như vậy, cô không muốn sống nữa.
Nguyễn Tinh lúc này hận không thể tìm một cái hố để chôn mình, muốn hay không mất mặc như vậy!
"Tôi ... tôi tương đối kém toán học ..." Một lúc sau, giọng nói xấu hổ của Nguyễn Tinh vang lên trong xe.
Lâm Thần bình tĩnh "ừm" một tiếng.
Thật ra lúc nãy khi nhìn thấy tờ giấy kiểm tra trên tay cô, anh gần như bị sốc, anh nhớ cô thành tích khá tốt, nhưng không ngờ rằng cô thậm chí còn không biết bài toán của năm nhất Trung học.
Thấy anh không có cười nhạo mình, Nguyễn Tinh lúc này cũng không thấy xấu hổ như vậy, cô bình tĩnh từ phía sau lấy bài thi ra, đặt trước mặt anh, chua xót nói: "Bài thi này tôi không biết, tôi một chút cũng không biết. Đến cùng là ai đã phát minh ra toán học? Tôi thực sự muốn xem bộ não của người đó như thế nào. "
Cô nhìn chằm chằm vào bài thi một cách hung dữ, với một cái nhìn rất xấu xa và trông rất kinh khủng. Lâm Thần ngồi bên cạnh cô, tự nhiên nhìn rõ vẻ mặt của cô lúc này, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.
Rõ ràng là mình không giỏi toán học, nhưng lại đổ thừa cho người đã phát minh ra toán học, đúng là tiểu vô lại.
“Câu hỏi nào cô không biết?” Lâm Thần nhìn bộ dạng héo hon của cô, từ bi nói.
Nếu anh hỏi như vậy, cô cũng không có cách nào nói, "Anh nếu không ... Hay là hỏi tôi câu hỏi nào tôi biết đi!"
"···" Lâm Thần cứng họng.
"Vậy câu hỏi nào cô biết?"
“Tôi không biết gì cả.” Cô đang nói sự thật, nhìn những con số này như thể cô đang nhìn vào những dòng chữ trên xương có lời tiên tri.
"..." Lâm Thần không biết nên nói cái gì, quay đầu nhìn cô, trong mắt có vẻ như đang nhìn thiểu năng.
Vốn tưởng rằng cô sẽ không biết một vài câu hỏi, nhưng không ngờ năm nhất cấp ba cô không biết được một câu hỏi nào, Lâm Thần có chút kinh ngạc.
Nhận ra sự ngạc nhiên và bất lực trong mắt anh, Nguyễn Tinh thấp giọng nói: "Tôi không tham gia một lớp học nào từ năm nhất. Tôi không biết một chút gì về toán học, chính là trống rỗng."
Thế giới của cô đã trở thành Hoắc Cảnh từ kỳ nghỉ hè bắt đầu năm nhất Trung học ở kiếp trước, mỗi ngày ở trong mắt cô chỉ có nhìn thấy hắn, đến mức sau khi tựu trường, cô vui vẻ điên cuồng khi cùng trường với hắn, từ đó về sau, mỗi ngày cô chỉ có một việc, đó là tìm Hoắc Cảnh, về phần học tập hay cái gì, hoàn toàn không nằm trong sự lo nghĩ của cô.
Bây giờ nghĩ đến kết quả theo đuổi Hoắc Cảnh, chính là đối mặt với bài thi kinh khủng này, cô thật sự hối hận đến xanh ruột.
“Nếu không anh giúp tôi học bổ túc đi?” Cô chợt nghĩ đến kiếp trước linh hồn cô ở trong văn phòng của Lâm Thần.Imperial Capital, đôi mắt của Nguyễn Tinh sáng lên ngay lập tức.
Lâm Thần dường như không ngờ rằng cô sẽ để anh dạy bổ túc bài học cho cô, vừa định từ chối, anh quay lại bắt gặp ánh mắt lấp lánh của Nguyễn Tinh, ngay lập tức cái gì cự tuyệt đều không nói ra được.
“Được.” Cuối cùng, lời đến khoé miệng tự động biến thành một chữ.
Diệp Thế Dân vô cùng sửng sốt, cứ tưởng thiếu gia sẽ không đồng ý lời đề nghị của Nguyễn tiểu thư, nhưng không ngờ anh lại dễ nói chuyện như vậy, đồng ý ngay khi Nguyễn tiểu thư vừa nói ra.
Xem ra Nguyễn tiểu thư ở trong lòng thiếu gia dường như có sự tồn tại khác biệt, thiếu gia cũng không biết đã bao nhiêu lần vì cô phá lệ.
Diệp Thế Dân cười nhẹ.